Chương 7 : Bệnh kiều thiếu gia xin nghe lời ! (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dựa vào cái gì, muốn ta yêu ngươi."

Dạ Ly mị mị, hơi tới gần hắn, ánh mắt nhàn nhạt, mặt không gợn sóng, câu môi, "Ngươi nghĩ sao."

Thu hồi trào phúng trong mắt, Dạ Ly nhẹ nhàng nhìn hắn, "Cưới hay không cưới, không phải ngươi định đoạt."

Cố Ngọc đôi mắt hiện lên một tia âm lãnh*, ha hả cười, "Phải không?"

*âm u lạnh lẽo

Dạ Ly nhìn thấy tia âm lãnh ở đáy mắt hắn, cái gọi là nam chủ sao, a...

Bất quá chỉ là một người bình thường, yếu ớt như con kiến. Cái gọi là nam chủ liền không bằng người thủ hạ bên người mình.

666:......

Nhân gia là nam chủ, nam chủ......

Mẹ nó, nó như thế nào đã quên ký chủ so với thế giới mặt nam chủ đều ngưu bức......

Cố Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, dời đi ánh mắt, đẩy xe lăn đi mở máy tính.

Dạ Ly híp lại con mắt, nhìn máy tính trong tay Cố Ngọc, loại đồ vật này gọi là máy tính, đây là ở trí nhớ Lăng Phỉ.

Dạ Ly đối với loại đồ vật này không cảm thấy hứng thú mấy, biết liền hảo. Thế là, nàng xoay người, không tiếng động đi ra phòng Cố Ngọc.

"Lăng tiểu thư, phải đi sao." Quản gia nhìn Dạ Ly, thấy nàng mở cửa. Lăng tiểu thư như thế nào liền đi rồi. Trước kia đến Cố gia liền phải quấn lấy thiếu gia cả ngày.

"Ân..." Dạ Ly đáp một tiếng, đi ra Cố gia.


Lẳng lặng đi ở hội biệt thự trên đường, Cố gia cùng Lăng Phỉ biệt thự cách cũng không xa, đây là Lăng Phỉ cố ý đặt bên cạnh Cố gia .

Dạ Ly nhăn lại, cái gọi là nhiệm vụ chính là phải làm loại này?

"666......"


Dạ Ly đem 666 gọi ra.


"Kí chủ chuyện gì?"


Trong đầu truyền đến 666 phát ra âm thanh, Dạ Ly nhíu nhíu mày.

"Về sau không cần tìm nhiệm vụ loại này."

"Vì cái gì?"

666 có chút nghi hoặc, lấy ký chủ mị lực, công lược nam chủ rất đơn giản a, một chút liền có thể hoàn thành.

Dạ Ly dừng một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "Không có lý do gì."

666 sửng sốt, "Hảo , kí chủ."


Kí chủ thật đáng sợ anh anh anh...

Tô Tiểu Cẩn hôm nay nghỉ, tâm tình rất tốt, nàng cố ý đem chính mình trang điểm thật xinh đẹp .

Hôm nay Tô Tiểu Cẩn muốn đi gặp nam thần, vừa vặn thiếu gia vị hôn thê cho chính mình nghỉ, thiếu gia vị hôn thê thật tốt.


Tô Tiểu Cẩn bây giờ đối với Dạ Ly hảo cảm tăng cao, a a a nam thần a a, Tô Tiểu Cẩn suy nghĩ một chút liền kích động.

Ở trường học Tô Tiểu Cẩn vẫn luôn thích học trưởng nam thần Quan Dạ Hi.

Lúc ấy Quan Dạ Hi cũng đi tìm Tô Tiểu Cẩn, bất quá, Tô Tiểu Cẩn bởi vì chiếu cố Cố Ngọc nên không có đáp ứng, vì thế Tô Tiểu Cẩn đều thương tâm một thời gian.

Dạ Ly giúp Tô Tiểu Cẩn nghỉ không phải không có đạo lý, Dạ Ly trước nay đều sẽ không quản người.


Tô Tiểu Cẩn vui vẻ hướng cùng mình nam thần ước định địa điểm.

Quan Dạ Hi ở tiệm cà phê chờ Tô Tiểu Cẩn.

Một lúc, Quan Dạ Hi nhìn đồng hồ, híp híp mắt, ngón tay thon dài ở trên bàn gõ.

Cuối cùng vẫn còn có chút bất đắc dĩ đứng dậy, lắc lắc đầu, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a, trong cốt truyện, Tô Tiểu Cẩn sẽ không tới.

Quan Dạ Hi không thể nghi ngờ là một nam nhân phi thường ưu nhã ôn nhuận, toàn thân trên dưới đều lộ ra ôn hòa xen lẫn hơi thở xa cách, phi thường phù hợp đặc điểm nam phụ.

Không sai, Quan Dạ Hi kỳ thật cũng là một vị nghịch tập giả, nhiệm vụ nghịch tập của hắn, chính là công lược Tô Tiểu Cẩn.


Quan Dạ Hi đi ra cửa tiệm, chuẩn bị về nhà, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói.

Là Tô Tiểu Cẩn, "Học trưởng, học trưởng, từ từ, từ từ."


Tô Tiểu Cẩn bước nhanh chạy hướng Quan Dạ Hi, có lẽ là chạy quá nhanh, Tô Tiểu Cẩn mặt đỏ bừng bừng.

"Hô, hô..."

Tô Tiểu Cẩn chạy đến trước mặt Quan Dạ Hi, thở hổn hển, hai má đỏ ửng, bởi chênh lệch chiều cao kém , Quan Dạ Hi cũng có thể nhìn thấy nàng lông mi thật dài run lên một cái.

"Học, học trưởng, thực xin lỗi, vừa mới kẹt xe nên ta chạy vội lại đây."

Tô Tiểu Cẩn rất sợ nam thần của nàng sinh khí, vội vã giải thích.

Quan Dạ Hi nhưng thật ra có chút sai biệt, Tô Tiểu Cẩn cư nhiên sẽ đến? Lần này vốn dĩ hắn không phải rất ôm hy vọng, nhưng là không nghĩ tới Tô Tiểu Cẩn cư nhiên sẽ đến?

Rốt cuộc là nơi nào bị lỗi?

Quan Dạ Hi trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng, thế nên không có đáp lại Tô Tiểu Cẩn.

Tô Tiểu Cẩn thấy nam thần bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng bùm bùm nhảy nhót, nam thần hẳn là sinh khí?

Nghĩ như vậy, Tô Tiểu Cẩn có chút khẩn trương kéo tay áo Quan Dạ Hi, "Học trưởng, học trưởng không giận ta đi."

Tô Tiểu Cẩn một mắt đôi manh manh đát nhìn Quan Dạ Hi, Quan Dạ Hi lúc này mới hoàn hồn.

Phản ứng lại, đối với Tô Tiểu Cẩn nhẹ nhàng cười, "Không có."

Chỉ là có chút ngoài ý muốn.

Quan Dạ Hi thanh âm trầm thấp dễ nghe, rất êm tai, quả thực làm Tô Tiểu Cẩn say , a a a nam thần thanh âm quả nhiên dễ nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro