Chương 3: Thủy Hoàng lão đại thật ngạo kiều (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết vì sao, trong đầu Lam Bái hiện lên câu nói đầu tiên chính là....

Chỉ cần sinh hoạt không có khó khăn, trên đầu dù sao cũng phải đội mũ xanh.

Mẹ ơi.... Mặc quần áo màu gì không tốt? Lại cố tình mặc màu xanh đậm?

Diện mạo năm nhân trung niên thật ra không tồi, ước chừng bốn năm chục tuổi, ngũ quan đoan chính, mặt mày ưu nhã, trên mặt để bộ râu cá trê, xem như là một ông chú đẹp trai.

"Người là....." Lam Bái ngượng ngùng nói.

Khi còn nhỏ, em gái trong nhà cậu cũng điên cuồng đam mê một ít tiểu thuyết xuyên qua, cả ngày lải nhải bên tai cậu, nói có hệ thống hỗ trợ, có thể trở nên rất lợi hại!

Nhưng mà... Ngay cả bây giờ bản thân đang nơi nào cậu cũng không nắm rõ ràng lắm.

Lý Tư ngẩn ra.

Sắc mặt đại biến, "Người đâu! Mau gọi Văn Hầu y trở lại đây!"

Rất nhanh, ông lão lúc trước run run rẩy rẩy đi ra ngoài, lại run run rẩy rẩy chạy về lại.

"Văn Hầu y, Bái nhi, Bái nhi nó không nhận ra ta."

Lam Bái mặt đầy mờ mịt tùy ý Văn Hầu y chẩn trị cho cậu, trong đầu đem Lâm Lâm không đáng tin cậy ra mắng máu chó phun đầy đầu.

Nói làm nhiệm vụ thật tốt, lại trực tiếp ném cậu tới chỗ này, hiện tại ở chỗ nào cũng không biết, càng không rõ ràng lắm tình trạng bây giờ, còn hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?

Rất mau Văn Hầu y đã kiểm tra xong, ông vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu nói, "Tám phần là do tiểu công tử sốt cao quá, đầu óc bị thương, cho nên mới không nhớ nỗi việc trước kia. Nhưng... Chỉ cần hằng ngày không có trở ngại, thì cũng không cần lo lắng."

Lý Tư nghe hiểu, ý của ông nói là chỉ cần Bái nhi không tiếp tục sốt cao thì tốt, nhưng mà.....

"Bái nhi, ta là cậu của ngươi." Lý Tư cố gắng nói thật chậm, "Ngươi thật sự không nhớ rõ ta?"

Lam Bái lắc đầu.

Lý Tư thở dài, "Không quan trọng, cho dù ngươi sốt cao cũng không sao, cậu sẽ nuôi ngươi cả đời."

"Đa tạ Văn Hầu y." Hắn lại lần nữa chắp tay thi lễ nói.

"Không dám." Văn Hầu y vội vàng đáp lễ, "Vậy thần hồi cung trước, bẩm báo với Đại vương."

"Người đâu, đưa Văn Hầu y ra ngoài."

Trở về cung Hàm Dương, Văn Hầu y cung kính bẩm báo với Doanh Chính, "Đại vương, tiểu công tử Lý gia đã không còn nguy hiểm. Chỉ là bởi vì sốt quá cao, bị mất trí nhớ."

"Nga?" Nam nhân mặc áo đen ngồi ngay ngắn sau bình phong quân cờ trong tay rơi xuống, rất có hứng thú nói.

"Tất cả lời nói của thần đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt Đại vương." Thời tiết thật lạnh, nhưng mồ hội lạnh sau lưng Văn Hầu y lại ứa ra.

"Lui ra." Quân đen trong tay rơi xuống, hoàn toàn một lướt bắt hết đối phương, giọng nói nam nhân thật lạnh.

"Vâng."

Phủ Trường sử.

"Bái nhi, ta là cậu của ngươi, cha mẹ ngươi đều không còn nữa, sau này là ta sẽ chăm sóc ngươi."

Lam Bái: "...... Người là....."

Lý Tư không chê phiền phức, "Ta là cậu của ngươi, cha mẹ ngươi ......"

Lam Bái "......"

"Không biết tôn tính đại danh của người là?"

Lý Tư bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra ngươi muốn hổ cái này. Cậu họ Lý, tên Tư, tự Thông Cổ."

À, Lý Tư a......

Từ từ, "Lý Tư!" Giọng nói Lam Bái đều biến đổi.

"Đúng.... Làm sao vậy Bái nhi, chẳng lẽ ngươi đã nhớ ra ta?!" Lý Tư vui vẻ.

Lam Bái: Xuyên thành ai không tốt? Vậy mà cậu lại xuyên thành cháu ngoại Lý Tư!

Là vị Thừa tướng bị chém ngang eo của triều Tần, ở đời sau chính là thanh danh vô cùng lừng lẫy!

Vậy hiện tại.... Sự tình đã phát triển đến mức nào?

"Cậu, bên cạnh Đại vương có một vị thái giám tên Triệu Cao không?"

Lý Tư sửng sốt, "Từ khi nào ngươi lại quan tâm đến việc này? Để ta suy nghĩ lại.... Không có."

"Vậy là tốt rồi." Lam Bái nhẹ nhàng thở ra.

Nếu cậu tới không khéo, Triệu Cao đã vào cung, vậy nhiệm vụ liền tính thất bại. Nhưng mà nếu chọn thời điểm để đưa cậu tới đây, chắc hệ thống sẽ không bẫy cậu đi!

"Bái nhi, nếu ngươi tỉnh, vậy cậu lập tức kêu anh họ lại đây xin lỗi ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro