CHƯƠNG 0001: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0001: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 1

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Bạch thiếu, đừng giãy nữa, không có ích lợi gì ~ "

"Nga nga nga, phó đạo diễn Lưu, đừng vội, chờ tôi chụp hai tấm hình, ghi chép dáng dấp khó gặp của mối tình đầu quốc dân Bạch Tư Căng của chúng ta, dùng đề phòng sau này cậu ta thanh tỉnh ầm ĩ với chúng ta!"

"Ha ha ha, đạo diễn Trần, vẫn là ông nghĩ chu đáo!"

Ồn ào!

Tư Căng (jin) vừa mở ra mắt, đã nhìn thấy hai ông chú trung niên thô tục như lang như hổ nhìn chằm chằm cậu.

Cậu hơi nhíu mày ——

Thiên thần ngục giam này thật sự biết chơi a.

Một giây trước mới vừa trói định với hệ thống, phái cậu tới ba nghìn vị diện làm nhiệm vụ.

Một giây kế tiếp thì gặp phải việc này.

Cậu nhịn buồn nôn ngồi dậy.

"Các ông đây là muốn...?"

Bởi vì tác dụng của thuốc, khóe mắt khẽ nhếch của thiếu niên hiện lên nét đỏ nhạt.

Trong lúc vô hình đó, hồn xiêu phách lạc.

Đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu nhìn nhau cười, nuốt nước miếng một cái, không để ý tới cái khác, lập tức vứt quần áo ra xông lên!

Con ngươi Tư Căng hơi trầm xuống, lẳng lặng phán đoán khoảng cách của hai người với mình.

Ba giây sau, nâng chân.

Một chân đạp đạo diễn Trần bị phế.

Xoay người, ầm!

Lại một chân phế đi phó đạo diễn Lưu.

"A a a a!"

"Oa oa oa oa!"

Hai tiếng thét chói tai như giết lợn vậy trong nháy mắt vang lên ở bên trong phòng riêng.

Nhìn hai người quỳ xuống đất, Tư Căng cong cong môi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

Tiếp theo, rải ra hai đạo thần lực nắm cổ hai người, ép buộc bọn họ ôm nhau.

Quay về phía bọn họ, nghiêm túc chụp mấy tấm hình.

Ý cười nơi khóe môi của thiếu niên càng ngày càng sâu, bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp chứa đầy hưng phấn:

"Hai vị thật là ăn ảnh a, đầu đề giải trí ngày mai nhất định rất rạng rỡ, tôi đều có chút không thể chờ đợi được rồi!"

Nói xong, Tư Căng thu điện thoại di động lại, ưu nhã đi tới trước mặt hai người.

Hai người bị kiềm chế một cách vô tội vạ bị dọa sợ đến cả người ra mồ hôi lạnh, bọn họ muốn cầu xin tha thứ, muốn mắng to.

Không biết làm sao, cổ bị luồng thần lực vô hình kia bóp chặt chết, không phát ra được một chút thanh âm.

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của hai người, Tư Căng mặt mang mỉm cười, nâng tay búng ngón tay.

Hai luồng thần lực trong nháy mắt ngưng tụ co rút lại.

Cùm cụp ——

Cổ thì bị trẹo rồi.

Hai người ngoẹo đầu, hôn mê mất.

Lúc này, Tư Căng mới thu thần lực lại, cảm thấy mỹ mãn xoay người ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, âm nhạc ầm ĩ trong nháy mắt rót vào màng tai.

Đây là một quán rượu.

Chuẩn xác mà nói, là một quán bar gay đi.

Bởi vì nơi này không có phụ nữ, trên sân khấu xa hoa truỵ lạc, toàn bộ người nhảy múa đều là cậu bé xinh đẹp.

Tư Căng hơi hơi câu môi: "Hệ thống, chọn nơi này thật không tệ, ngươi làm sao biết ta không thích phụ nữ?"

Lúc này, hệ thống mới dám nhỏ giọng nói chuyện:

[Đại... Đại nhân thích thì tốt.]

Hệ thống sớm thì giác ngộ rồi.

Nó lúc đầu chuẩn bị ở lúc Tư Căng vừa tỉnh lại thì trả lời, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ đánh người của Tư Căng, lại nhịn không được ở trong óc run lẩy bẩy.

Ở thiên giới, người người đều biết, tù nhân số 001 Tư Căng, năm trăm năm trước, từng dùng sức một mình giết thiên quân đời trước, nổ toàn bộ Thiên giới.

Bị nhốt năm trăm năm, mới thu được cơ hội tới vị diện làm nhiệm vụ giảm hình phạt.

Cho nên, vừa nghe nói muốn tới làm hệ thống giám sát cho cậu, cục hệ thống không có một thống dám nhận.

Cuối cùng, đá kéo bao, phái nó kẻ yếu đuối nhất kém thông minh nhất ra ngoài.

Hu hu hu, mạng của nó làm sao vất vả như thế!

Thế nhưng, vì sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ đổi ký chủ, bé thống vẫn là kiên cường mở miệng:

[Đại... Đại nhân, ta là hệ thống số hiệu thấp nhất của cục hệ thống, nguyên thân là người diêm, ngài có thể gọi ta Tiểu Yêu.]

"Ừm, tốt."

Còn tốt còn tốt, đại nhân không có tức giận.

Tiểu Yêu tiếp tục nói: [đại nhân, nhiệm vụ của ngài chính là dùng thân phận của nguyên chủ đi hết nội dung vở kịch quy định, có muốn tiếp thu ký ức nguyên chủ bây giờ hay không.]

"Ừm, ngươi truyền đi." Tư Căng không để ý đáp một câu.

Vừa đi về phía quầy bar, vừa tiếp thu thông tin Tiểu Yêu truyền đến.

Vị diện này, nguyên chủ tên gọi Bạch Tư Căng.

Là thiếu niên nhỏ của Bạch gia nhà giàu nhất kinh đô, sinh viên hàng đầu học viện điện ảnh kinh đô, còn không có tốt nghiệp thì diễn xuất các loại phim điện ảnh, bởi vì tướng mạo đơn thuần nụ cười ngọt, được người hâm mộ ngợi khen là "mối tình đầu quốc dân".

Thế nhưng, mọi thứ tốt đẹp này đều là ở trước khi ba cậu ta không có qua đời.

Sau khi cha Bạch qua đời, mẹ kế và anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta không còn lá mặt lá trái với cậu ta nữa.

Bọn họ cướp đi tất cả tài sản gia đình, cũng huỷ bỏ tất cả giúp đỡ của Bạch gia với sự nghiệp diễn nghệ của nguyên chủ.

Vừa thấy nguyên chủ không còn quyền thế, tất cả mọi người chung quanh đổi một bộ sắc mặt.

Người đại diện bỏ đá xuống giếng.

Bạn trai ngang nhiên ngoại tình.

Hai đạo diễn của đoàn phim thậm chí ham sắc đẹp, lừa nguyên chủ tới chỗ này...

Nguyên chủ tốt xấu học qua tán thủ*, liều mạng đánh bị thương hai đạo diễn chạy ra quán bar, thế nhưng không chịu nổi ảnh chụp hai người chụp cậu ta trúng thuốc kia tuyên dương trắng trợn.

Hình tượng nguyên chủ tan vỡ, lại cũng không đủ tài nguyên, vì vậy bị giới giải trí cấm sóng.

Cậu ta không nhà để về, lại không tìm được việc làm, đi tới chỗ nào đều là người người hô đánh.

Cuối cùng, chết đói ở một đêm đông lạnh giá.

Lặng yên không một tiếng động, không người hỏi thăm.

Tiếp thu xong nội dung vở kịch, Tư Căng đã đi tới bên quầy bar, chọn một ly cocktail.

Vừa dùng rượu áp chế dược tính cuồn cuộn trong cơ thể, vừa đối thoại với hệ thống:

Anh trai của nguyên chủ là mẹ kế sinh, nói cách khác, anh trai của nguyên chủ mới là con ngoài giá thú.

[đúng như vậy!]

Ha! Tư Căng cười khẽ: "Con ngoài giá thú còn lớn hơn so với con trong giá thú, cha nguyên chủ đây cũng không phải là thứ tốt. Bằng không thì ông ta tại sao không có để lại di thư, chừa chút tài sản cho nguyên chủ chứ?"

Tiểu Yêu cẩn thận từng li từng tí trả lời: [bởi vì ba nguyên chủ không ủng hộ con trai cùng một chỗ với đàn ông, nguyên chủ vì bạn trai cậu ta, sớm thì xích mích với trong nhà rồi.]

Tư Căng: "Sau đó bạn trai cậu ta ở sau khi cậu ta không có tiền thì ngang nhiên ngoại tình rồi?"

Tiểu Yêu sắc bén cảm giác được sát khí lạnh như băng trên người đại lão.

Ôm chặt mình, co lại thành đoàn:

[đại... Đại nhân, ngài muốn làm gì sao? Nội dung vở kịch này là cảnh sát trưởng của thiên thần ngục giam tỉ mỉ sắp xếp, ngài nhưng nghìn vạn lần chớ phản kháng a! Nhiệm vụ của ngài chính là thay nguyên chủ chịu khổ. Cảnh sát trưởng đã cố ý dặn dò rồi, muốn để cho ngài du lịch ba nghìn vị diện, nếm thử khổ sở khắp nhân gian, mới có thể giảm hình phạt. Ngài nếu là phản kháng, bị hệ thống chủ bên kia kiểm tra đo lường đến chúng ta không có đi theo nội dung vở kịch, chúng ta là sẽ chịu trừng phạt. Ngài...]

Tiểu Yêu mở miệng, lại muốn nói chuyện, lại phát hiện làm sao đều không phát ra được thanh âm nào.

Giọng của nó bị thần lực của Tư Căng kiềm chế, há mồm không tiếng động.

Tiểu Yêu sợ choáng váng.

Cả hệ thống thiếu chút nữa tê liệt.

Không phải là nói thần lực của tù nhân cũng sẽ bị tước đoạt sao? Tại sao vị này còn có thể kiềm chế nó?!

——————

Gỡ mìn:

1. Hai nam chủ hai nam chủ hai nam chủ, hai người đàn ông nói chuyện yêu đương, bảo bối vào nhầm vội vàng lùi ra gấp! Mau! Chạy!

2. 1V1 cả người sạch sẽ, hai người sạch hai người mạnh mẽ văn chủ thụ, Căng bảo bối tuy rằng rất lị hại*, tuy rằng khí chất công tràn đầy, thế nhưng cậu là thụ! Thụ!! Cường thụ!!!

*lợi hại 腻害 [nìhài] là một từ lóng, đặc biệt là trong ngữ cảnh mạng xã hội và văn hóa hiện đại của Trung Quốc. Nó được dùng để khen ngợi hoặc biểu thị sự ngạc nhiên trước điều gì đó rất xuất sắc hoặc ấn tượng

3. Các bảo bối nhìn văn không nên ky a, mọi người nhìn văn chính là tìm kiếm vui vẻ, cố hết sức không nên ở chỗ này nhắc đến văn khác, cũng không cần ở chỗ người khác nhắc đến Căng bảo bối, tự mình tạo ra niềm vui và vui vẻ trong khu vực của mình là đủ rồi a! Yêu các ngươi.

===---0o0o0o0---===

*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao: Đòn thế thể thao; Tán thủ Dân sự: Đòn thế dân sự;

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro