CHƯƠNG 0018: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0018: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 18

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thẳng đến cha Lưu mẹ Lưu đi xa, mọi người mới nhỏ giọng nghị luận:

"Bạch Tư Trầm người này bình thường nhìn trưởng thành ổn trọng, không có nghĩ đến trong bí mật không làm không làm điều gì đúng đắn."

"Tôi quen biết minh tinh nhỏ kia, hắn diễn qua nam phụ trà xanh của mấy phim truyền hình, lúc đó lúc xem truyền hình thì đã không thích hắn, không có nghĩ đến, vậy mà phá hoại gia đình người khác."

"Một cây làm chẳng nên non, tôi thấy a, hai người này đều không phải là thứ tốt lành gì."

"Đúng vậy, công ty của Bạch Tư Trầm lúc đầu thì kinh doanh không tốt, nếu không có Lưu lão nâng đỡ, sớm thì lỗ chẳng còn cả vốn, lúc này còn làm mất lòng Lưu lão, xem ai còn dám hợp tác với gã?"

"Đúng đúng đúng, anh đã nhắc nhở tôi đấy, tôi phải rút vốn, tôi không thể vì Bạch Tư Trầm làm mất lòng Lưu lão."

"Tôi cũng phải rút vốn."

"Phải làm sao, tôi mới từ công ty bọn họ mua hai trăm mẫu đất, tôi vẫn là rút đi, không cần."

Mọi người hoặc cao giọng hoặc thấp giọng nghị luận, giống như mọc cánh, từng cái một chui vào màng tai nhạy cảm của Bạch Tư Trầm, kích thích nội tâm yếu đuối của gã.

Gã che bụng đau nhức, khó khăn dời hai bước về phía trước, đi tới bên cạnh Tô Minh Triết, bất lực phẫn nộ điên cuồng:

"Tô Minh Triết! Lúc này tôi tiêu rồi, cậu cmn thoả mãn rồi?"

Đối mặt Bạch Tư Trầm nổi giận, Tô Minh Triết theo bản năng run lên.

Hắn nghĩ nói: anh Trầm không phải là như vậy, em cũng không muốn, em cũng không biết bản thân mình tại sao sẽ như vậy!

Thế nhưng, trên mặt lại vẫn như cũ treo cười nhạt.

Hắn từ trong túi lấy phân nửa thuốc mê Bạch Tư Trầm cho ra, trực tiếp ném tới trên mặt đất:

"Bạch Tư Trầm! Tôi không chơi với anh nữa, anh muốn giết Bạch Tư Căng thì tự mình làm đi, tôi không làm ba cái việc phạm pháp này!"

Nói xong, thì sải bước rời khỏi phòng khách.

Toàn bộ phòng khách, lần thứ hai bởi vì lời của Tô Minh Triết im lặng lại.

Thế nhưng, lần này không phải là bởi vì khẩn trương, mà là hoài nghi bản thân mình nghe lầm.

Tô Minh Triết nói: Bạch Tư Trầm muốn giết Bạch Tư Căng?!

Đây chính là em trai ruột của gã a!

Gã đuổi em trai ruột ra nhà họ Bạch thì thôi đi, còn muốn giết cậu ta?!

"Thật sự là mặt người dạ thú!" Rốt cuộc, một nữ tổng giám đốc hoàn toàn nhìn không được, lớn tiếng nói ra suy nghĩ đáy lòng:

"Bạch Tư Trầm, công ty bọn tôi hủy bỏ tất cả hợp tác với Bạch thị, cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi."

Nói xong, thì đạp giày cao gót mười lăm cm, rời khỏi hội trường.

Có một người dẫn đầu, những người khác cũng rời khỏi theo.

Càng có mấy người mắt sắc phát hiện Tư Căng ngồi ở trong góc, từ đầu đến cuối không nói được một lời.

Chú ý tới có người đang nhìn bản thân mình, Tư Căng lập tức cúi đầu, hưng phấn xem kịch trong mắt quét một cái sạch, một mình thương cảm.

Thiếu niên khóe mắt rưng rưng, chỉ là cúi đầu nhìn tay mình, thường thường phát ra một tiếng thở dài vô cùng nhẹ.

Nghiễm nhiên một bộ dáng dấp người bị hại vô tội, không duyên cớ chọc người đau lòng.

Có mấy người bối phận chú bác không nhẫn tâm, liền đi tới an ủi:

"Căng Căng, đừng khổ sở, bác trai là nhìn con lớn lên, phim con diễn bác trai mỗi một bộ đều xem. Con yên tâm, có bác trai ở, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ bắt nạt con."

"Đúng vậy Tư Căng, mẹ con và cô là bạn học cũ, cô ấy trước đây ở trên buôn bán rất quan tâm tới cô, bây giờ cô cũng sẽ chăm sóc con, cô lập tức thì kết thúc tất cả hợp tác với nhà họ Bạch!"

"Căng Căng đừng khổ sở, có dì nhỏ ở đây, dì nhỏ và mẹ con là bạn thân thiết, nhất định sẽ chăm sóc tốt con, nhà họ Bạch không thể cho con tài nguyên, dì nhỏ cho!"

Lúc này, thiếu niên mới nâng ngẩng đầu lên, hơi hơi nheo mắt, che giấu nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt, lộ ra ý cười vô cùng đẹp mắt:

"Cảm ơn các vị chú bác cô dì, Tư Căng, vô cùng cảm kích."

Nhìn một màn ấm áp vui vẻ, hàm răng Bạch Tư Trầm giận đến ngứa.

Chuyện không nên là như vậy, gã mới là thiên chi kiêu tử, Bạch Tư Căng tính là cái p*, cũng xứng được nhiều người ủng hộ như thế?

*rắm "屁" (pì)

Tư Căng đứng lên, đi tới bên cạnh Bạch Tư Trầm, thấp giọng nói:

"Anh trai, tôi không cha không mẹ, vẫn luôn xem anh là người thân duy nhất, tôi lúc đầu nghĩ ở chung với anh thật tốt, thế nhưng tôi sợ tôi có nguy hiểm tánh mạng, cho nên, mời anh rời khỏi nhà của tôi và mẹ."

"Đúng vậy." Văn Đình mới vừa nãy tự xưng là dì nhỏ Tư Căng đi tới bên cạnh Tư Căng lên tiếng phụ hoạ:

"Nhà này là mẹ Căng Căng mua, cậu và mẹ cậu người thứ ba thượng vị kia cũng không biết xấu hổ sống ở đây? Sẽ không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa? Lập tức mang mẹ cậu cút ra ngoài!"

Bạch Tư Trầm thế đơn lực bạc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trả lời một câu:

"Mẹ tôi đi du lịch nước ngoài rồi, ngày mốt mới mới trở về, tôi đây thì dọn đi, không ở nơi này chướng mắt mấy người."

Nói rồi, thì khập khiễng đi đến ngoài cửa.

Vừa tới ngoài cửa, thì gặp được Lạc Lâm Uyên khoan thai tới muộn.

Lạc Lâm Uyên vẫn như cũ mặc tây trang trắng, chẳng qua kiểu dáng và cà vạt đổi rồi, nhìn qua phong lưu nho nhã.

Y nhìn nhìn Tư Căng đáy mắt chứa ý cười, lại nhìn nhìn Bạch Tư Trầm khập khiễng bên cạnh, không khỏi cười khẽ lên tiếng:

"Tổng giám đốc Bạch, đây là trò hay cậu để tôi xem? Đặc sắc, thật sự là đặc sắc, tôi rất thích. Cho nên, diễn viên cậu muốn đề cử cho tôi ở nơi nào?"

Y nói, nhìn thoáng qua Tư Căng, trong con ngươi màu ngọc lưu ly tràn đầy hứng thú :

"Là... Vị kia sao?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro