CHƯƠNG 0017: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0017: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thanh âm của Tô Minh Triết có chút lớn, trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người trong phòng khách.

Mọi người rối rít quay đầu.

Phòng khách ồn ào náo động ban đầu bỗng nhiên im lặng xuống, hình như đều đang vì ân oán hào môn sắp xảy ra này, trống đi sân bãi biểu diễn.

[Wow.] Tiểu Yêu nhịn không được mở to hai mắt nhìn:

[Đại nhân, ngài làm cái gì? Tô Minh Triết thì tính là lại ngớ ngẩn cũng không đến mức ngay trước mặt cha Lưu mẹ Lưu nói ra những thứ này đi?]

Tròng mắt Tư Căng chứa ý cười, tìm chỗ tầm nhìn tốt ngồi xuống, vừa xem kịch vừa nói:

"Ta ở bên trong ly rượu cho Tô Minh Triết kia bỏ vào một "bùa chú thật lòng", chỉ cần người uống rượu xuống, thì sẽ không tự chủ được nói thật ra.

[Nga nga, đại nhân thật là lợi hại a!]

Tiểu Yêu ban đầu là hệ thống, tự nhiên không muốn bỏ qua biểu diễn đặc sắc như thế.

Vì vậy lập tức chạy đến trung tâm mua sắm mua một túi hạt dưa dưa, vừa cắn, vừa quay video.

Làm một hệ thống đạt tiêu chuẩn, mỗi một cái thời khắc nổi bất của đại nhân đều phải ghi chép lại!

Bên kia, lời Tô Minh Triết buột miệng nói ra, sắc mặt cha Lưu thì thay đổi rồi.

Giống như trời quang nghìn dặm trong nháy mắt mây đen rậm rạp, để cho người nhìn nhịn không được kinh hãi.

Tâm tình của Mẹ Lưu hơi tốt chút, liền vội vàng kéo cha Lưu, ý đồ hỏi thăm chân tướng:

"Tư Trầm, đây rốt cuộc là làm chuyện gì a?"

Bạch Tư Trầm tâm trạng rối bời như tơ vò, liền vội vàng kéo Tô Minh Triết đến phía sau, kiên trì giải thích:

"Mẹ, hắn nói đùa, hai người bọn con là bạn bè, thường xuyên giỡn như vậy, ngài chớ để ý."

Nói xong, lại quay đầu liếc Tô Minh Triết bằng cái nhìn sắc lạnh:

"Cậu nói bậy cái gì thế hả? Đây là ba mẹ của Oánh Oánh, câu mau mau giải thích cho hai người đi!"

Ý nghĩa tiềm ẩn, chính là nhắc nhở Tô Minh Triết —— thời điểm quan trọng như thế, em không nên gây phiền toái cho anh.

Tô Minh Triết cũng không biết đây là chuyện gì.

Trong lòng hắn rất rõ ràng bản thân mình không nên làm như thế, nhiều lần nhắc nhở bản thân mình làm như thế sẽ hủy hoại anh Trầm.

Nhưng trên miệng chính là không khống chế được:

"Bạn bè? Bạn bè cái gì! Bạch Tư Trầm, anh thật là biết diễn, chỗ tốt gì đều để cho ngươi đạt được! Ở trước mặt cha mẹ vợ anh anh thì là bạn bè với tôi rồi? Lúc anh cmn ngủ tôi làm sao không nói vậy chứ?!"

Nói đến chỗ kích động, Tô Minh Triết trực tiếp vung tay cho Bạch Tư Trầm một cái tát:

"Là người nào ban nãy nói cho tôi, Lưu Oánh Oánh không có sống được mấy ngày, tang lễ xong xuôi cho cô ta thì lập tức kết hôn với tôi. Bạch Tư Trầm, tôi nói cho anh, tôi làm tình nhân bí mật cho anh lâu như thế, muốn đá tôi, không có dễ dàng như vậy!"

Sắc mặt Bạch Tư Trầm đen đến cực điểm rồi.

Gã đẩy Tô Minh Triết ra: "Cậu phát điên cái gì thế? Sớm biết hôm nay thì không nên mời cậu! Cút ra ngoài, lập tức, lập tức!"

"Tôi không đi! Anh để cho tôi đi thì tôi đi sao?" Tô Minh Triết bị thần lực khống chế, trước khi chân tướng còn chưa nói hết trước khi làm sao sẽ buông tha đến đó?

Hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp mở chụp ảnh chung của mình và Bạch Tư Trầm giơ lên trước mặt cha Lưu mẹ Lưu:

"Các người xem, Bạch Tư Trầm với tôi mới là một đôi, lập tức để cho con gái của các người cút ra khỏi nhà họ Bạch!"

Trong hình, Tô Minh Triết mỉm cười ngọt ngào về phía ống kính, Bạch Tư Trầm lại chủ động hôn lên vành tai đỏ bừng của hắn.

Cha Lưu trong nháy mắt như bị sét đánh, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Phút chốc sau, cảm xúc dâng trào, che ngực đau nhức, ho dữ dội.

Mẹ Lưu vội vã đỡ lấy cha Lưu, vành mắt đỏ bừng:

"Tư Trầm, không có cái gì cần phải giải thích cả, cậu ly hôn với con gái tôi đi."

Nói rồi, thì muốn đỡ cha Lưu rời khỏi.

Con gái của mình còn ở trên giường bệnh, Bạch Tư Trầm lại ở bên ngoài bao nuôi trai trẻ.

Loại khuất nhục này, cha Lưu làm sao sẽ nhẫn nhịn một cách dễ dàng được.

Ông ta đẩy mẹ Lưu ra, bước đi đến bên cạnh Bạch Tư Trầm, hất tay cho gã hai cái tát.

Sau khi đánh xong, vẫn cảm thấy chưa hết giận, trực tiếp một chân đá vào trên bụng Bạch Tư Trầm.

Cha Lưu trước kia là bộ đội đặc chủng, thì tính là đã xuất ngũ, vẫn là có công phu trong người.

Bạch Tư Trầm bị một chân này đá ra năm mét, trực tiếp đụng ngã bàn rượu phía sau.

Theo một tiếng vang "rầm" thật lớn.

Bàn ăn ly rượu lốp bốp bể nát đầy đất, thức ăn rượu vang liên tiếp rơi ở trên người gã.

Xối một ông chủ bất động sản hăng hái thành con chuột ướt.

Lúc lại lần nữa đứng lên, khóe miệng Bạch Tư Trầm đã xuất hiện vết máu.

Thế nhưng, gã không dám tức giận, vẫn như cũ giống như cháu trai vậy đỡ cái bàn giải thích với cha Lưu:

"Ba, ngài nghe con..."

Cha Lưu đang nổi nóng, trực tiếp trả lời một câu:

"Súc sinh! Đừng gọi tao là ba, bằng không, tao sợ tao nổi điên đánh chết mày!"

Mẹ Lưu đứng ở bên cạnh cha Lưu, sốt ruột vỗ lưng cho ông.

Cha Lưu hít sâu vài cái, mới rốt cục tìm về một chút lý trí, để lại một câu:

"Lập tức rời khỏi con gái tao, từ hôm nay trở đi, nhà họ Lưu bọn tao huỷ bỏ tất cả giúp đỡ mày, hợp đồng ly hôn tao sẽ để cho luật sư liên hệ mày!"

Dứt lời, liền mang theo mẹ Lưu rời khỏi phòng khách.

Trong hoàn cảnh áp lực, Bạch Tư Trầm ngay lập tức thành mục tiêu công kích của mọi người!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro