CHƯƠNG 0016: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0016: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 16

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc này, Tư Căng đang đứng ở bên trong nhất phòng khách, học dáng vẻ của Lạc Lâm Uyên, tự mình pha chế cocktail.

Thế nhưng, cậu cũng không biết mỗi một loại rượu cụ thể phải bỏ bao nhiêu, pha chế ba ly, đều không hài lòng lắm.

Tiểu Yêu ngồi ở trong thức hải, nâng tay diêm nhỏ rất ngắn, một tay chống đầu:

[Đại nhân, ngài muốn uống rượu hỏi họ Lạc một chút không phải tốt rồi sao, tại sao muốn tự mình thử tới thử đi?]

"Bởi vì không kịp nữa rồi."

Tư Căng vừa trả lời, vừa đổ vài giọt rượu Rum cuối cùng vào ly đế cao trước mặt, pha chế ra ly rượu thứ tư.

Rồi sau đó, nắm chặt ly rượu, rót một phần thần lực vào trong đó.

Nâng đầu, đối mặt Tô Minh Triết đi tới trước mặt.

"Chị dâu hai, cố ý pha chế cho anh đấy, uống một ly sao?"

[Nga ~] nhìn thấy trong này, Tiểu Yêu mới bừng tỉnh hiểu ra: [Đại nhân là muốn chuốc say Tô Minh Triết?]

Không có phức tạp như vậy." Tư Căng trả lời: "Ta lúc đầu muốn chuốc say hắn để cho hắn dùng thân phận người thứ ba ầm ĩ một hồi với Bạch Tư Trầm. Bây giờ rượu không có pha chế thành, sửa dùng thần lực thì tốt rồi."

Tuy rằng cậu rất không nguyện ý lãng phí thần lực vì Tô Minh Triết.

Thế nhưng, cậu thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng của Bạch Tư Trầm.

Tiệc sinh nhật hôm nay, ba vợ mẹ vợ của Bạch Tư Trầm cũng tới.

Lưu gia mấy đời theo chính trị, cha Lưu càng là nhân vật lớn chạm tay có thể bỏng của giới chính trị kinh đô, bởi vì Lưu Oánh Oánh yêu Bạch Tư Trầm điên cuồng, cho nên ủng hộ của Lưu gia với Bạch Tư Trầm cũng là cực mạnh.

Đây cũng là tại sao, Bạch Tư Trầm rõ ràng kinh doanh không tốt, lại vẫn như cũ có thể chiếm lấy thị trường bất động sản kinh đô.

Nếu cha Lưu mẹ Lưu biết, con rể bọn họ vừa ý mong đợi con gái chết, còn ở bên ngoài bao nuôi minh tinh.

Tình cảnh kia, nhất định đặc sắc cực kỳ.

Tô Minh Triết đương nhiên không biết suy nghĩ của Tư Căng.

Hắn liếc nhìn ly rượu Tư Căng đưa tới trước mặt mình, nhìn gần đó không người, chỉ cảm thấy là cơ hội trời cao ban thưởng.

Nâng tay nhận lấy rượu:

"Được, cùng uống."

Nói xong, liền bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống xong, lại từ trên bàn đối diện cầm một ly rượu đỏ, mượn thời gian trong lúc xoay người, bỏ thuốc vào bên trong rượu.

Lại tự nhiên mà đưa rượu cho Tư Căng:

"Bạch thiếu, tôi cũng mời cậu uống một ly."

Nhìn như đáp lễ cực kỳ bình thường.

Tô Minh Triết có tự tin, Tư Căng nhất định sẽ nhận.

Nhưng ai biết, Tư Căng chỉ là nhìn chằm chằm rượu trong tay hắn trong chốc lát, lễ phép chối từ:

"Không cần, tôi chỉ uống rượu pha chế tốt, nếu không thì anh pha chế cho tôi một ly đi?"

"Pha chế... Pha chế cocktail?"

Tô Minh Triết khựng lại một chút, bị đảo ngược bất thình lình này đánh không kịp trở tay.

Bạch Tư Căng lại làm trò quỷ gì? Hắn không biết a.

Tư Căng tiếp tục nói:

"Đúng, pha chế cocktail, tôi thích uống rượu ngọt, pha chế tốt nhất có thể có thể có mùi giống như đồ uống, chị dâu hai biết làm sao?"

"Tôi... Tôi..." Tay nâng ly rượu của Tô Minh Triết lúng túng dừng ở giữa không trung, đặt cũng không đúng, cầm cũng không đúng.

Tư Căng cực kỳ tri kỷ nhắc nhở:

"Chị dâu hai, anh cũng không cần bối rối, anh hai tôi gã không uống rượu pha chế, thì yêu uống rượu vang tinh khiết, không bằng, anh đưa ly rượu này cho gã đi?"

Lúc nói chuyện, con ngươi của Tư Căng dần dần biến thành màu xanh lam huyền bí.

Ánh sáng xanh lam trong trẻo huyền bí xuyên qua con ngươi, đâm vào con mắt của Tô Minh Triết, khống chế tư tưởng của hắn.

Ánh mắt của Tô Minh Triết dần dần trở nên dại ra.

Hắn ngơ ngác gật đầu, bưng ly rượu, ngoan ngoãn đi về phía Bạch Tư Trầm.

Lúc đó, Bạch Tư Trầm đang trao đổi với cha Lưu mẹ Lưu về bệnh tình của Lưu Oánh Oánh.

"Ba, ba cũng biết, con với Oánh Oánh kết hôn gần mười năm, con là thật sự không nhẫn tâm nhìn em ấy mỗi ngày đều nằm như thế, con tình nguyện nằm ở ICU là con, thật sự." Nói, còn ra hai giọt nước mắt lưng tròng.

Bạch Tư Trầm lấy khăn tay ra, lau lau nước mắt nơi khóe mắt.

Song, mới vừa lau xong nước mắt, đã nhìn thấy Tô Minh Triết bưng rượu đứng ở bên cạnh mình rồi:

"Anh Trầm, rượu dành cho anh."

Thấy có người ngoài qua đây, cha Lưu vội vã chỉnh lý tốt tâm tình, hỏi: "Tư Trầm, ai vậy a?"

Lúc Bạch Tư Trầm nhìn thấy Tô Minh Triết thì dừng lại một chút, rồi sau đó, phản ứng nhanh chóng:

"Ba, đây là minh tinh con mời tới đánh đàn hôm nay, tên Tô Minh Triết."

Rất tốt, đến lúc rồi.

Thấy đến chỗ này, Tư Căng đứng xem kịch ở cách đó không xa lập tức búng ngón tay.

Thần lực trong cơ thể Tô Minh Triết trong nháy mắt có hiệu lực.

Con ngươi hắn thoáng tối sầm, vẻ mặt nhìn về phía Bạch Tư Trầm hết sức phức tạp:

"Anh Trầm, anh giới thiệu tôi là cái gì thế? Anh nói qua chờ Lưu Oánh Oánh chết thì kết hôn với tôi, tôi là bạn đời tương lai của anh, mới không phải minh tinh dùng tiền mời tới gì cả!"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro