CHƯƠNG 0020: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0020: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 20

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tư Căng gửi tài liệu qua, lực lượng cảnh sát rất nhanh cho ra trả lời rồi ——

Cảm ơn ngài Bạch cung cấp chứng cứ, chúng tôi lập tức ra ngoài thi hành công vụ, thực hiện lệnh bắt giữ với Bạch Tư Trầm.

Lực lượng cảnh sát làm việc nhanh chóng.

Lúc tìm được Bạch Tư Trầm, gã đang ở bệnh viện truyền nước muối sinh lí.

Bạch Tư Trầm hơn ba mươi năm đời người, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cảnh sát như thế, không khỏi kinh sợ rồi:

"Trốn thuế gian lận thuế? Các người có chứng cứ sao? Tại sao bắt tôi! Bạch Tư Căng! Nhất định là cậu ta, nhất định là cậu ta tố cáo đúng hay không?!"

Cảnh sát không có lời vô ích với Bạch Tư Trầm, trực tiếp cầm còng tay khóa gã lại:

"Ngài Bạch, chúng tôi có quyền bảo vệ riêng tư của người tố cáo, anh vẫn là đi một chuyến với chúng tôi đi."

...

Cục cảnh sát.

Bạch Tư Trầm đối mặt một đống chứng cứ hoàn chỉnh trên bàn thẩm vấn, hết đường chối cãi.

Trái tim gã không bị khống chế mà gia tốc, đổ mồ hôi cả người, cảm giác bụng bị đạp hôm nay lại bắt đầu mơ hồ âm ĩ đau.

Gã lúc đầu cho rằng, chứng cứ trong tay Bạch Tư Căng chỉ có một chút hôm nay cho gã xem kia.

Ai biết ngay cả tất cả toàn bộ chứng cứ bản thân mình trốn thuế ngầm đều tìm được.

Gã thật sự hối hận hôm nay không có tự mình động thủ giết cậu ta!

Bạch Tư Trầm không làm được giải thích hợp lý, liền yêu cầu gặp luật sư, xin lên tòa án công khai trọng tài.

Cuối cùng dùng gấp mười lần giá tiền bồi thường, đổi lấy thời hạn thi hành án năm năm, hoãn lại hai năm chấp hành.

Cùng ngày ra tòa án, gã thì nhận được thoả thuận ly hôn do luật sư cha Lưu đưa tới.

Bởi vì gã trong kết hôn ngoại tình, có lỗi trước, cho nên quyền nuôi nấng đứa nhỏ thuộc về nhà họ Lưu.

Bạch Tư Trầm không chỉ có không thể chia đều tài sản gia đình, lại bồi thường một khoản phí nuôi nấng rất nhiều.

Ký xong hiệp nghị, Bạch Tư Trầm nhìn số dư gửi ngân hàng chỉ còn mấy nghìn vạn của mình, đột nhiên đập bàn trà một cái.

Chấn động đến ly trà va chạm trên mặt bàn, lạch cạch vang dội.

Ngô Đình từ phòng bếp nấu một chút canh đặt vào bên cạnh gã:

"Con trai, tới, uống chút đi, đừng để hại thân thể."

Nói xong, ngồi ở bên cạnh Bạch Tư Trầm, cũng không khỏi thở dài một hơi.

Bà thì không rõ, bà thì đi ra ngoài du lịch, làm sao trở về trong nhà thì biến thành như vậy.

Ánh mắt Bạch Tư Trầm hung ác, hận không thể phân xác thành mười ngàn khúc.

Năm ngày, gần năm ngày!

Từ tiệc sinh nhật đến bây giờ, Bạch Tư Căng hủy gã một chút cũng không còn!

Thân bại danh liệt, người bạc hai cái đều không còn!

Gã cắn răng nửa ngày, rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

"Mẹ, con thật sự muốn giết chết Bạch Tư Căng."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của con trai mình, Ngô Đình sợ hết hồn.

"Bảo bối, cũng không thể như vậy a, chúng ta còn đang hoãn thời gian thi hành hình phạt, không thể mạo hiểm như vậy! Thẩm phán người ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần hai năm này con biểu hiện tốt, còn có thể giảm hình phạt!"

"D*!" Bạch Tư Trầm con giun xéo lắm cũng oằn, một chân đá ngã bàn trà, "Lẽ nào con thì chịu thiệt thòi như vậy mà ngã xuống, tùy ý đồ vô dụng Bạch Tư Căng kia sắp xếp?! Mẹ, mẹ biết không? Tô Minh Triết hôm qua gọi điện thoại khóc xin lỗi với con, nói tiệc sinh nhật ngày kia, Bạch Tư Căng lừa cậu ta uống một ly rượu cậu ta mới không khống chế được mà nói ra những lời kia! Bạch Tư Căng này mưu đồ, cậu ta chính là cố ý muốn chỉnh chết con!"

Ngô Đình hỏi: "Vậy con thì khẳng định Tô Minh Triết kia không có lừa con sao?"

"Đương nhiên không có,cậu ta còn phải dựa vào con đấy! Không có lá gan đó!"

"Ôi." Ngô Đình thở dài: "Con nói chúng ta lúc đó nếu là không đuổi Bạch Tư Căng ra khỏi nhà, nó có phải hay không thì sẽ không..."

Ông... Ông... Ông...

Điện thoại di động trên ghế sa lon rung lên cắt đứt lời Ngô Đình.

Bạch Tư Trầm cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua.

Điện tới hiển thị —— thư ký Tiểu Vu.

Gã nhận điện thoại: "A lô? Xảy ra chuyện gì? Không phải là nói cho cậu tôi mấy ngày nay nghỉ phép không có việc gì chớ quấy rầy sao?"

Thanh âm Tiểu Vu nhiễm chút khẩn trương, run run rẩy rẩy truyền đến:

"Tổng giám đốc Bạch, không tốt rồi, Bạch Tư Căng hôm nay tới công ty, còn mời triệu tập ban giám đốc đến họp, có thể phải thay thế ngài tiếp nhận công ty!"

"MB, cậu ta còn được voi đòi tiên rồi?!"

Thanh âm của Bạch Tư Trầm rất lớn, chấn động đến đầu Tiểu Vu ong ong vang dội.

Tiểu Vu cầm điện thoại di động xa một chút: "Dù sao, ban giám đốc nửa giờ sau sẽ triệu tập đến họp. Hơn nữa, công ty mấy ngày nay xôn xao truyền chuyện ngài vào tù. Tôi suy đoán, Bạch Tư Căng sẽ có thể dùng ngài có tiền án làm lý do đẩy ngài xuống vị trí chủ tịch, tổng giám đốc Bạch, ngài mau đến xem xem đi."

Nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại.

Má ơi, tổng giám đốc Bạch mỗi lần nổi giận đều có thể chấn động điếc lỗ tai hắn.

Bạch Tư Trầm lập tức cầm lấy com lê, sốt ruột vội vàng hoảng sợ chạy ra ngoài.

Ngô Đình đứng lên, vẻ mặt lo lắng: "Con trai, xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, Bạch Tư Căng ở công ty làm trò tác quái, muốn đẩy con xuống vị trí chủ tịch, con không thể..."

"Mẹ đi chung với con." Ngô Đình nói: "Mẹ đều quen biết với những lão cổ đông đó, bọn họ sẽ không không nể mặt mẹ. Trước đó tổng giám đốc Uông ở Hải Nam kia không phải là muốn bán cho con một khối đất thổ cư sao? Mẹ lúc du lịch nhìn nhìn, mảnh đất kia không tệ. Con liền nói con chuẩn bị đầu tư mảnh đất kia, xây làng du lịch.

Hải Nam khách du lịch phát triển, làng du lịch là món lãi kếch sù, đám già cứng nhắc kia, sẽ không không động tâm, con có thể mang bọn họ kiếm tiền, Bạch Tư Căng không thể. Đến lúc đó, vị trí chủ tịch này vẫn là của con!"

"Dạ, được." Bạch Tư Trầm gật đầu, mang Ngô Đình cùng nhau lên xe, một đường bão táp đến công ty.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro