CHƯƠNG 0022: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0022: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 22

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Sau khi Tư Căng đi, Bạch Tư Trầm lúc này bùng nổ, một tay tóm lấy cái ghế ném tới trên cánh cửa.

Phát ra "ầm" một tiếng vang thật lớn.

Ngô Đình ngồi ở bên cạnh, không nói được một lời.

Thẳng đến Bạch Tư Trầm hơi nguôi giận, mới dám mở miệng an ủi:

"Tư Trầm, đừng tức giận, lần này là chúng ta không chú ý rồi. Chờ sau khi mảnh đất Hải Nam kia kiếm lớn, con thì thu cổ phần trong tay Bạch Tư Căng về, đuổi nó ra khỏi công ty. Đừng tức giận rồi, nhé."

"Dạ." Bạch Tư Trầm gật đầu.

Gã xin thề, chờ gã lật mình được, gã thì muốn lập tức cấm sóng Bạch Tư Căng!

Để cho tiện nhân này chạy trở về nhà quỳ cầu xin gã!

Bạch Tư Trầm ôm khát vọng cao cả về đến nhà, một lòng nhào vào trên đất Hải Nam.

Xoay sở tiền của, mua vào, mảy may không dám trễ nải.

Lại ở sáng sớm ngày thứ ba, nhận được điện thoại của công ty đòi nợ.

"Cái gì? Anh nói mảnh đất Nam Hải kia thiếu khoản tiền rất lớn?"

"Đúng vậy." Bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty đòi nợ trả lời: "Khối đất này trước đó xảy ra tai nạn, xây một tòa nhà bị bỏ dở, đập chết hơn mười người công nhân. Ông chủ ban đầu sợ hãi gánh vác trách nhiệm, cuốn tiền chạy mất rồi, vẫn luôn không ai dám mua vào. Bây giờ ngài mua rồi, tiền bồi thường tai nạn lao động của những công nhân này và tiền công tòa nhà bị bỏ dở khất nợ, tự nhiên đều phải do ngài tới đảm đương..."

Nghe đến chỗ này, Bạch Tư Trầm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay cả đứng cũng không vững, trực tiếp ngã ngồi trở về trên ghế sa lon.

Trì hoãn nửa phút, mới lấy dũng khí hỏi:

"Tổng cộng phải thường bao nhiêu tiền?"

"Bảo hiểm tai nạn lao động của công nhân hơn nữa tiền nợ của tòa nhà bị bỏ dở, ngài tổng cộng phải bồi thường 1400 triệu..."

1400 triệu...

1400 triệu...

Bạch Tư Trầm rốt cuộc tan vỡ rồi, tắt điện thoại, không tiếng động rơi nước mắt.

1400 triệu a!

Gã đi chỗ nào kiếm được nhiều tiền như thế?

Hơn nữa, gã ném vào bên trong khối đất không chỉ là toàn bộ tài sản của mình, mà còn còn tiền của các cổ đông công ty!

Nếu là tất cả bồi thường vào, vị trí chủ tịch của gã, là nhất định không giữ được.

Ngô Đình đi chợ trở về, đẩy cánh cửa, đã nhìn thấy con trai mình nản lòng không phấn chấn.

Giỏ thức ăn trong tay lúc này rơi xuống đất, lập tức tiến lên nâng mặt tái nhợt của Bạch Tư Trầm lên:

"Bảo bối, xảy ra chuyện gì vậy con? Con đừng dọa mẹ a, con có việc gì phải nói với mẹ a."

Bạch Tư Trầm tựa vào trong lòng Ngô Đình, nước mắt làm ướt bả vai Ngô Đình:

"Mẹ ơi, mảnh đất Hải Nam kia có vấn đề, chúng ta mua rồi thì phải gánh vác đền tiền 1400 triệu. Tổng giám đốc Uông kia lừa gạt con, con bây giờ không gọi điện được cho hắn. Chúng ta xong rồi, chúng ta xong rồi mẹ!"

Nghe vậy, Ngô Đình trong nháy mắt như bị sét đánh, trái tim bỗng nhiên dừng Nghe vậy, Ngô Đình trong nháy mắt như bị sét đánh, trái tim bỗng nhiên ngừng đập một nhịp, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn, thiếu chút nữa té xỉu trên đất.

Bạch Tư Trầm thấy thế, vội vã đỡ bà đến trên ghế sa lon, lấy ra mấy viên thuốc cứu tim khẩn cấp, Ngô Đình mới coi như miễn cưỡng trở lại bình thường sau một lát.

"Làm sao cũng bay không ra thế giới hoa...*"

*bài hát Bướm Say (酒醉的蝴蝶) của Thôi Vỹ Lập https://www.youtube.com/watch?v=5qyf7_pFomA

Lúc này, điện thoại di động của Ngô Đình bỗng nhiên vang lên.

Ngô Đình lòng còn sợ hãi cầm lên, phía trên hiển thị số lạ.

Bà ấn nút nghe máy, đối diện truyền đến thanh âm gọn gàng ngăn nắp của Tư Căng:

"Dì Ngô, tôi là Tư Căng."

Bạch Tư Trầm trong nháy mắt nổ rồi, hận không thể đập điện thoại di động:

"Bạch Tư Căng, là mày giở trò quỷ! Là mày động tới mảnh đất Hải Nam kia đúng hay không?!"

Trong điện thoại, tiếng cười mang mỉa mai của Tư Căng vang lên:

"Anh hai à, nói anh ngu ngốc anh thật đúng là ngu ngốc a? Mảnh đất Hải Nam kia năm năm trước thì gặp chuyện không may rồi, làm sao sẽ là tôi làm chứ?"

Ngô Đình cướp đem điện thoại di động lại, giọng nói vô cùng khó chịu:

"Bạch Tư Căng, cậu lúc này gọi điện thoại làm gì? Xem truyện cười của bọn tôi?"

"Không, tôi là tới chỉ cho các người con đường rõ ràng." Tư Căng nói:

"Trong tay tôi có hành tung của tổng giám đốc Uông bán đất cho các người kia, tùy thời có thể chuyển giao hắn cho tòa án để làm rõ danh tính cho các người. Thế nhưng, tôi muốn mẹ con hai người chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho tôi, từ nay về sau cút ra khỏi tập đoàn Bạch thị, hai người cảm thấy thế nào?"

Bạch Tư Trầm không chút suy nghĩ, lúc này chối từ: "Bạch Tư Căng, mày mơ mộng hão huyền!"

"Thế nhưng anh trai, hai người ngoại trừ cái này, không có lựa chọn nào khác."

Thanh âm của Tư Căng yên tĩnh êm tai, lại giống như ma âm của địa ngục quay chung quanh ở bên tai hai mẹ con này, chặt đứt tất cả đường lui của bọn họ.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Xế chiều hôm nay đi tiêm vaccine, trước tiên thả một chương, còn dư lại muộn chút đăng, hôm nay để cho Lạc hồ ly lên sân khấu ~

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro