CHƯƠNG 0030: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0030: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 30

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lạc Lâm Uyên lấy kính râm xuống, lộ ra mắt hồ ly xinh đẹp dài nhỏ, không có ý tốt tới gần con mồi của mình:

"Nếu Căng Căng đều đã nói nói như thế, vậy tôi không bằng, cướp sắc đi?"

Tư Căng lùi về sau từng bước một theo động tác của y, cuối cùng, bị hồ ly đẩy mạnh ngã lên trên ghế salon thuần trắng.

Cặp mắt đào hoa tuyệt đẹp của thiếu niên; hoàn toàn chứa ý cười, cực kỳ giống máu loang ra trên tay y ngày kia.

Lạc Lâm Uyên cúi đầu, hôn hôn cặp mắt kia, nhẹ giọng trấn an:

"Trẻ con nhà tôi chịu oan ức, tôi xem xem có khóc nhè hay không?"

Tư Căng khinh thường: "Chú không phải là nói thích nhìn tôi khóc? Nói dáng vẻ khóe mắt mang nước mắt của tôi đặc biệt xinh đẹp?"

"Tôi thích nhìn em khóc ở trên giường, không thích nhìn em khóc bởi vì chuyện khác." Lạc Lâm Uyên rất thành thực:

"Tôi trước khi tới, đã giao vụ án của Tiêu điểm Giải trí cho luật sư rồi, ngày mai liền sẽ kháng cáo lên tòa án. Yên tâm, bảo bối của tôi có năng lực thật sự, tôi tuyệt đối sẽ không để cho em chịu oan ức."

Tư Căng chớp mắt: "Vậy chú còn ở lúc nơi đầu sóng ngọn gió tới nhà tôi?"

Lạc Lâm Uyên cúi đầu, khẽ hôn lỗ tai Tư Căng một cái:

"Chính là muốn lúc này tới a, em không cảm thấy như vậy mới có cảm giác yêu đương vụng trộm, càng kích thích sao?"

Xúc cảm mềm mại tê dại thuận theo lỗ tai thấm vào tận xương tủy.

Chọc cho Tư Căng run rẩy một trận.

"Lúc này thì không được rồi? Ở phòng thay đồ không phải là rất lợi hại sao? Đây cũng không phải là dáng vẻ của người làm ông xã a."

Âm thanh nhẹ nhàng rơi vào lỗ tai.

Trong khiêu khích mang đủ cám dỗ.

Tư Căng nảy sinh ác độc.

Cắn một cái vào trên cổ của tên cầm thú nào đó.

Mùi máu tươi lan tràn ra ở giữa răng môi.

Chỗ tối, Tư Căng hơi ngẩn ra, màu con ngươi trong nháy mắt biến đỏ.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt, thì mờ lại, khôi phục đen nhánh trước đây.

Trái tim Tư Căng bị chấn động rồi.

Cậu cũng không phải là hùng mạnh đến không gì làm không được.

Lúc đó nổ hết Thiên giới, bản thân cậu cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.

Tâm mạch bị hao tổn, chỉ đợi tiêu tán.

Cậu che vết thương cả người, khập khiễng đi qua đống gạch vụn ánh lửa khắp bầu trời, chuẩn bị tìm chỗ vẻ vang kết thúc vẻ vang.

Thế nhưng, một khắc trước khi tiêu tán, có thần ký kết huyết khế rồi cậu, dùng máu của mình cứu sống cậu.

Cậu vẫn luôn không biết thần này là người nào.

Thế nhưng, cậu nhớ kỹ mùi máu.

Vậy mà là... Lạc Lâm Uyên...

Tư Căng nhả ra, tàn nhẫn mạnh mẽ trong con ngươi đều rút đi, dính vào một tia yêu thương dịu dàng.

Cậu vội vã đi cầm hộp thuốc, cẩn thận từng li từng tí lau vết thương cho Lạc Lâm Uyên.

Ngoan giống như một con thú nhỏ vậy.

Tự nhiên chọc người thương yêu.

Lạc Lâm Uyên ngẩn người, nhịn không được ôm trong lòng càng chặt.

Dở khóc dở cười nghĩ: 'Thật là kỳ quái, rõ ràng bị thương là mình, em ấy lại giống như mất hồn vậy.

Thẳng đến vết thương kia không còn chảy máu nữa, Tư Căng mới không động.

Cậu rúc ở trong lòng Lạc Lâm Uyên trong chốc lát, sau khi khẳng định đây là ân nhân cứu mạng của mình.

Đứng dậy, chỉ chỉ màn ảnh máy vi tính trên bàn:

"Anh trước tiên xem kịch vui, em đi nấu cơm."

Lạc Lâm Uyên không rõ thay đổi kỳ kỳ quái quái của trẻ con từ đâu mà đến, chỉ cưng chiều gật đầu:

"Có cá nướng sao?"

Tư Căng:...

Cậu nhớ cá nướng thơm ngào ngạt trong thùng rác, lúng túng cười cười:

"Cái đó, cải bẹ trắng xào giá đỗ* kỳ thực ăn cũng rất ngon."

* cải bẹ trắng xào giá đỗ 白菜炒豆芽

Lạc Lâm Uyên từ bên trong vẻ mặt thay đổi của cậu nhìn ra mất tự nhiên, hỏi:

"Em vứt cá nướng của tôi rồi?"

Tư Căng thiếu chút nữa xù lông.

Hồ ly không hổ là hồ ly.

Thật sự là nhìn thấu lòng người.

"Không có việc gì, vậy tôi đêm nay muốn ăn món khác." Lời Lạc Lâm Uyên nói có ý tứ sâu xa.

Tư Căng nhịn không được nhíu mày.

Cậu có dự cảm, eo của mình có thể lại sắp không còn nữa rồi.

Thế nhưng, ai bảo cậu tiện tay đổ cá trước, sau lại phát hiện Lạc Lâm Uyên là ân nhân cứu mạng.

Cơ hội cơ hội phản công thì lướt qua như thế.

Ai thương yêu cậu a!

Sau khi Tư Căng đi, Lạc Lâm Uyên mới chú ý tới tình trạng bi thảm của Tô Minh Triết trên màn ảnh máy vi tính trước mặt.

Trong nháy mắt trong mắt nhiều thêm chút hứng thú.

Nhịn không được xoa hầu kết lâm râm âm ỉ đau của mình.

Bạn nhỏ nhà y thật đúng là trừng mắt tất báo a.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

[phần kịch trường nhỏ hôm nay]

Tư Căng: Khả năng đòi phản công thất bại rồi, thật xin lỗi mọi người, hu hu hu

Tiểu Yêu: [đại nhân, đừng khổ sở, mua kẹo que cho ngài.]

---0o0o0o0---

* cải bẹ trắng xào giá đỗ 白菜炒豆芽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro