Chương 1:Vị hôn phu yêu con gái của bảo mẫu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè, mặt trời hắt khí nóng làm cho lòng người bực bội, càng khiến cho Diệp Thần bị ép đến bệnh viện xin lỗi lòng tràn đầy không vui, như lúc nào cũng có thể phát nổ trầm mặt đi vào bệnh viện.

Trong bệnh viện người đến người đi, ngược lại đến phòng bênh VIP bên này lại rất yên tĩnh, nhân viên y tế nói chuyện đều thả nhẹ âm thanh, sợ quấy rầy đến bệnh nhân đang nghỉ ngơi. Diệp Thần lại không kiêng dè chút nào, đi đến đẩy cửa phòng bệnh ra, cửa phòng đụng vào tường "Phanh" một tiếng,, đánh thức cô gái trên giường bệnh.

Cô gái mềm mại nằm trong chăn, chỉ lộ ra khuân mặt nhỏ chừng bàn tay, tóc quăn màu đỏ rượu nổi bật lên sắc mặt cô gái trăng như tờ giấy, nhìn vừa vô hại vừa đáng thương.

Diệp Thần lần đầu tiên nhìn thấy bộ đáng cô gái yếu ớt như vậy, không khỏi giật mình, nhưng mà một giây sau cô gái liền mở mắt, ánh mắt tinh chuẩn nhìn về phía hắn, sắc bén bức người, đâu còn có nửa phần bộ dáng vô hại đáng thương vừa rồi?!

Diệp Thần cau mày nói: "Sở Tương, cô náo đủ chưa? Tôi căn bản cũng không thích cô, cô như vậy để tôi với cô buộc cùng một chỗ là có ý gì?

Sở Tương nhìn chằm chằm người vừa quên thuộc vừa xa lạ trước mắt, hốc mắt mỏi nhừ, trái tim một trận kịch liệt co rút đau đớn, đây là kí ức nguyên chủ thân thể này lưu lại.

Sở Tương dùng thần thức mạnh mẽ áp chế cảm xúc vừa rồi, vẻn vẹn 2 giây liền hiểu tình cảnh bây giờ của bản thân, người trước mắt là vị hôn phu của cô muốn hủy hôn, mà nguyên nhân là vì chó nam nhân này yêu con gái của bảo mẫu cô, một tiểu tùy tùng theo cô mười năm.

Sở Tương hơi chớp mắt, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt biến mất, thay vào đó lại không phải thâm tình thống khổ ngày xưa, mà là trời đông giá rét lạnh lùng.

"Diệp Thần, là ai nói muốn cưới tôi yêu tôi cả một đời? Là ai đưa ra ý đính hôn? Là ai đã có vị hôn thê lại cùng nữ nhân khác mập mờ câu quấn?"

Diệp Thần đen mặt, "Lời nói thuở bé cũng không thể thật chứ? Sở Tương cô không cần nắm chặt lấy điểm này không thả. Còn có, chuyện không liên quan đến Tuyết Vi, là tôi không thích cô, coi như cô tự sát, tôi cũng sẽ không lấy cô."

"Anh không thích tôi lại muốn đính hôn, đính hôn không đưa ra từ hôn đã lý trực khí tráng đi tìm tiểu tam, sau đó lại tới phòng bệnh tôi luôn mồm nói chuyện không giảm, còn tránh tôi cột anh không thả? Sách, Diệp Thần, anh lấy mặt mũi đâu ra ở đây  hướng tôi nói lớn nói nhỏ? Anh có lòng liêm sỉ sao?" So sánh cùng Diệp Thần táo bạo, Sở Tương rất bình tĩnh, từng câu vạch trần cẩu nam nhân đổi trắng thay đen giả dối.

Diệp Thần ghét nhất vì anh là dáng vẻ có tính công kích của Sở Tương, cùng Bạch Tuyết Vi dịu dàng ngọt ngào hoàn toàn tương phản, làm hắn bực bội không chịu nổi. Ngày bình thường Sở Tương cùng hắn cãi nhau đã để hắn chịu không nổi, không nghĩ tới Sở Tương dùng dáng vẻ bình thản tỉnh táo nhìn hắn, càng khiến hắn thêm ấm ức khó chịu.

Diệp Thần đừng ngôn ngữ ác độc phản kích trở về, xùy cười một tiếng: "Tôi nát như vậy, cô còn dây dưa không thả, đến cùng là ai càng không biết xấu hổ?"

"Người sẽ không mù cả một đời. Trời đất lớn như vậy, ai mà không gặp qua mấy cặn bã? Cút!" Sở Tương nhấn chuông tay, nói với mấy bác sĩ, y tá chạy đến: "Người này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của tôi, đem hắn đuổi ra, về sau tôi không muốn hắn lại bước vào phòng bệnh của tôi."


" Được, Sở tiểu thư, tôi sẽ đem vị tiên sinh này sắp xếp vào sổ đen quan sát của ngài. Vị tiên sinh này mời lập tức rời đi, nếu không tôi gọi bảo an."

Phòng bệnh VIP của bệnh viện phục vụ vô cùng tốt, nhân viên y tế lập tức thái độ cường ngạnh đem Diệp Thần mời đi. Diệp Thần giống Sở Tương đều là ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, lúc nào thì bị dạng người này xua đuổi qua? Hắn sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Sở Tương nghiến răng nghiến lợi, "Sở Tương, cô khá lắm. Về sau đừng cầu tôi tới thăm cô."

Sở Tương khinh thường liếc mắt đáp lại hắn, cái nhìn kia bao hàm ghét bỏ và chán ghét với hắn, như nhìn mấy thứ bẩn thỉu. Diệp Thần cuối cùng không tiếp tục chờ được nữa, quay người nhanh chân rời đi, tâm tình so với lúc tiến đến bệnh viện càng thêm bực bội, nhẫn nhịn đầy bụng tức giận.

Tất cả mọi người đi rồi, còn lại mình Sở Tương trong căn phòng yên tĩnh, lúc này mới biểu lộ thần sắc hiếu kì.

Nơi này cùng thế giới cô sinh sống hoàn toàn khác biệt, giấy dán tường xinh đẹp, đèn treo tinh mỹ, cửa sổ sạch sẽ trong suốt cùng nhà cao tầng chỉnh tề bên ngoài, tất cả đều là đồ vật cô chưa từng thấy qua. Nếu không có kí ức của nguyên chủ, cô cũng không biết những vật này là cái gì.

Cô vén chăn ngồi dậy nhẹ nhàng vuốt dạ dày khó chịu, đợi dễ chịu chút mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Phòng bệnh của cô ở vị trí rất an tĩnh, dưới lầu là vườn hoa cùng hồ nhỏ, phong cảnh tươi đẹp, không có cái gì hiếm lạ, ngược lại là nơi xe cộ lái trên đường, ô tô to to nhỏ nhỏ khiến Sở Tương cảm thấy mười phần hiếm lạ.

Tại Tu Chân giới của cô, chỉ có tu vi đạt tới trình độ nhất định mới có thể thúc đẩy những loại pháp bảo kiểu này tiến đi. Mà ở đây, mỗi người đều có thể lái xe, học lái xe so với học công pháp tu luyện dễ dàng hơn nhiều. Còn có thiên lý truyền âm, Sở Tương     cầm lấy điện thoại trong hộc tủ mở ra, nghe giọng nói trong Wechat, khóe miệng kéo lên một độ cong vui vẻ.

Thế giới này chơi vui, lựa chọn của cô thật không sai.

Sở Tương đưa tay vung lên ở giữa không trung, trước mặt liền xuất hiện một tấm gương màn hình tám cạnh, thân kính cổ phác thanh lịch, bản thể chỉ lớn tầm cái bắt, lộ ra khí tức thần bí, cổ lão.

Đây là bản mệnh pháp bảo của Sở Tương Càn Khôn kính, theo ý niệm của cô thúc đẩy, mở rộng đến độ cao của cô, lơ lửng trước mặt, làm cho cô có thể thanh thanh sở sở nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình.

Sở Tương sửa sang tóc dài như rong biển của mình, lại sờ lên gương mặt tái nhợt, không hài lòng nhăn đầu lông mày: "Cô gái này cũng quá không yêu tiếc mình, yêu người khác làm sao lại không yêu mình thật tốt?"

Bất quá nguyên chủ nếu là hiểu được yêu quý mình, thì cô đã không ở chỗ này.

Cô vốn là người của thế giới Tu Chân, đánh bậy đánh bạ lại thành ma tu, một lòng tu luyện chỉ cầu phi thăng. Ai ngờ Thiên Đạo đối với ma tu cực kì hà khắc, tại khi cô độ kiếp thiếu chút nữa liền đánh chết cô. May mắn cô luyện hóa tiên cấp pháp bảo Cần Khôn Kính, có thể bảo toàn thần hồn thoát khỏi lôi kiếp.

Thời điểm dưỡng thương cô bỗng nghĩ thông suốt, tân tân khổ khổ phi thăng làm cái gì? Những người kia tại Tu Chân giới tranh đến đấu đi, chẳng lẽ đến Tiên giới liền tu thân dưỡng tính rồi? Cô đi Tiên giới cùng ở nhân gian sinh hoạt còn không phải đều như nhau? Coi như các Tiên nhân thực sự vô dục vô cầu, cô đi lên Tiên giới cùng một bang cọc gỗ đợi tại một chỗ nhằm chán đến cỡ nào?

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Tương liền không muốn ở lại thế giới cũ. Cô ở nơi đó tu luyện lâu như vậy, đối với hết thảy tất cả đều quá quen thuộc, đều không còn có chơi. Cô có Càn Khôn kính, có thể xuyên qua ba nghìn thế giới, đương nhiên muốn đi thế giới khác nhìn một chút, thế là liền tới nơi này.

Cô chỉ có thần hồn, nhất định phải bám vào một cái thân thể nào đó mới có thể sinh sống ở cái thế giới này. Nguyên chủ vừa mới tắt thở, cô liền tiến vào cái thân thể này. Cô đổi với nguyên chủ đời sau đầu thai đến người trong sạch làm điều kiện, cùng nguyên chủ đổi được cỗ thân thể này, từ nay về sau, cô là Sở Tương của nơi này, có thể thỏa thích hưởng thụ cuộc sống mới của bản thân.

Sở Tương ở bệnh viện ba ngày, đem thân thể nguyên chủ uống rượu đến trúng độc dưỡng thật tốt trở lại, còn làm quen thật tốt với các loại đồ vật ở hiện đại, đem kí ức dung hợp hoàn mỹ. Hiện tại, không ai có thể nhận ra nàng không giống Sở Tương trước kia.

Ngày xuất viện, cha mẹ Sở Tương đều đẩy hội nghị công tỷ ra một bên để đi đón cô.

Ba ngày này, bọn họ mỗi ngày đến xem cô hai lần, cô đã đối vơi bọn họ rất quen thuộc. Loại cảm giác có cha mẹ yêu thương mới lạ lại ấm áp, Sở Tương rất thích, đối với bọn họ cũng rất thân thiết đứng lên.

Một nhà ba người ngồi ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau xe, Sở Tương tựa ở cửa sổ nhìn bên ngoài, ngựa xe như nước cùng đô thị phồn hoa không tự chủ lộ ra nụ cười.

Sở Đông Tề nhìn thấy nụ cười của con gái, vui mừng nói : "Tương Tương cứ như này thật vui vẻ, có chuyện gì không vui cha mẹ đều có thể giúp con giải quyết. Về sau con ngàn vạn lần không thể chà đạp thân thể mình như vậy, khỏe mạnh là trọng yếu nhất, biết chưa?"

Phương Tình ôn nhu nắm tay Sở Tương, đau lòng nói: "Cha con nói đúng, con xem một chút khoảng thời gian này con gầy đi bao nhiêu? Có chuyện gì ghê gớm mà uống rượu , uống xong như thế? Con cùng Diệp Thần là cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy đều không sao, gần đây lại luôn cãi nhau đâu? Không thể ai cũng dung. Nếu là hắn thật khinh bạc con, con nói cha mẹ biết, cha mẹ sẽ không để cho bất luận kẻ nào khinh bạc con."

Sở Tương nghiêng đầu tựa ở vai Phương Tình: "Mẹ, ai mà không có thời điểm ngu ngốc một hồi đâu? Mẹ cứ coi như trong mấy ngầy qua con cử chỉ điên rồ đi, con rất      tốt, sẽ không ngược đãi bản thân để mọi người lo lắng."

Phương Tình không yên tâm hỏi: "Thực sự tốt?"

Sở Tương gật đầu nặng nề: "Đương nhiên, lần này đến bệnh viện đã làm con sợ rồi, người đời này sống được bao nhiêu năm A, con còn rất nhiều việc chưa làm qua, cũng không thể vì  một người không hiểu thấu mà đem họa cho mình." Cô ngồi thẳng đối với hai người cười nói: "Cha mẹ, hai người cứ yên tâm đi, con về sau nhất định sẽ thật       vui vẻ, ai muốn khiến con không vui, con sẽ khiến cho kẻ đó càng không vui nổi."

Một câu nói đó dỏm đều làm hai ông bà bật cười, nhưng là bọn họ cũng nghe được Diệp Thần làm cho con gái họ thương tâm, Sở Đông Tề nghiệm tức hỏi: "Tương Tương, con nói cho cha, Diệp Thần tiểu tử kia làm sao con? Cha giúp con trút giận."

  Sở Tương nhíu mày, cười nói: "Cha, người quá coi thường con, con đều hai mươi tuổi ccofn cần cái người lớn, tìm cha ra mặt? Thu thập Diệp Thần chỉ giống như chơi đùa, để cha ra mặt chăng phải là giết gà dùng dao mổ trâu rồi? Nhưng là con thật sự có việc muốn thương lượng với cha mẹ một chút, con muốn đuổi việc một người."

Sở Đông Tề cùng Phương Tình liếc nhau, đồng thời nói: "Ai vậy?"

"Bạch Linh." Sở Tương nói ra tên của mẹ Bạch Tuyết Vi, "Cô ta tại nhà chúng ta làm việc rất lâu, có thể cũng vì quá lâu mà không rõ thân phận mình, liền coi bản thân là một nửa chủ nhân Sở gia rồi. Con nghĩ muốn đuổi việc cô ta, bồi thường tiền theo pháp luật qui định, không cho nhiều thêm nửa phân tiền nào."

Hai vợ chồng sửng sốt một lúc, Phương Tình nhớ lại nói: "Bạch Linh đối với những người hầu khác có chút sĩ diện, nhưng đối với chúng ta còn cung kính. Tương Tương, chuyện lần này của con có liên quan đến cô ta?"

"Tám chín không rời mười, con gái cô ta khắp nơi  cùng con ganh đua tranh giành, không những muốn giẫm con vào trong bùn, còn muốn đoạt cả vị hôn phu của con."

Phương Tình bỗng nhiên giận tái mặt: "Cô ta vậy mà dám làm như thế? Diệp Thần cũng thật là hỗn trướng! Tốt, mẹ liền đuổi việc cô ta, để mẹ con cô ta lập tức rời đi."

Sở Đông Tề cũng nhíu mày gật đầu: "Mấy chuyện này con muốn làm sao thì làm vậy, sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày rồi đến trường học, không cần lại tức giận vì người khác a."

Hai vợ chồng nghĩ đến Bạch Tuyết Vi với Sở Tương, Diệp Thần cùng một trường học, lập tức rõ con gái khoảng thời gian này nhận bao nhiêu ủy khuất, càng thêm đau lòng, bất mãn đối với Diệp Thần lên đến đỉnh điểm, trong lòng đều tính toán nên thế nào dạy cho hắn một bài học.

Sở Tương lại kéo cánh tay Phương Tình, một lần nữa nằm tại đầu vai bà, mỉm cười nhắm mắt. Thật an tâm a, có cha mẹ bao che khuyết điểm luôn yêu thương cô. Đến thế giới này thật tốt.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro