Chương 2: Vị hôn phu yêu con gái của bảo mẫu(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên nhanh: Ma Đạo tiểu tỷ tỷ

Editor: Nguyệt Hạ Phiêu Tuyết

---------------------

Sở Tương cùng cha mẹ về đến nhà thấy Bạch Linh mang theo mấy người hầu chờ tại cửa ra vào, một mặt vui vẻ hoan nghênh cô về nhà. Nhưng Bạch Linh không giống ngày thường luôn hướng gót chân cô, mà cách xa mở miệng: "Thân thể Tương Tương ổn chứ? Dì đã để chị Lý làm thức ăn con thích rồi, lát nữa sẽ được, phải ăn nhiều một chút."

Sở Tương cười như không cười liếc nhìn cô ta một cái, từ nụ cười hơi không tự nhiên của cô ta thấy được câu nệ cùng chột dạ. Quả nhiên, chuyện Bạch Tuyết Vi làm, người làm mẹ như cô ta tất nhiên phải biết. Làm người hầu hào môn làm sao cái quý được bằng làm mẹ vợ người thừa kế? Bạch Tuyết Vi bởi vậy nên trong trường học lại càng không chút nào thu liễm.

Nguyên chủ cũng là bướng bỉnh, loại chuyện này nếu nói cho cha mẹ cô biết thì nào phải nhận nhiều ủy khuất như vậy? Đứa bé khóc đòi kẹo đường ăn, đạo lý kia lúc nào cũng là chân lý.

Sở Tương đi thẳng đến trước mặt Bạch Linh, dò xét trang phục người hầu vừa vặn trên người nàng ta, cười nói: "Dì Bạch đúng là thâm trắng bất lộ a~"

  Ánh mắt Bạch Linh lấp lóe, xấu hổ cười nói: "Tương Tương con nói cái gì Vậy? Dì nghe không hiểu?"

  Sở Tương nghiêng đầu một chút, nhìn qua có chút đáng yêu, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén: "Dì Bạch làm sao lại không hiểu nha? Con gái của dì sắp gả vào hầu môn, về sau dì chính là trưởng bối của Diệp Thần, không thể ở nhà con vất vả mệt nhọc đâu?"

  Sắc mặt Bạch Linh đột biến, vô ý nhìn sang sắc mặt Sở Đông Tề cùng Phương Tình. Cô nhớ rõ con gái nói Sở Tương quá để ý mặt mũi, sẽ không nói ra chuyện này, cho nên muốn chờ Diệp Thần bên kia ổn mới nói ra, làm sao Sở Tương lại trước mặt nhiều người như vậy liền trực tiếp nói ra?!

Sở Đông Tề cùng Phương Tình trầm mặt xuống, Phương Tình hừ lạnh một tiếng: "Bạch Linh, Sở gia tôi không đối xử tệ với cô, năm đó cô thiếu nợ một số tiền lớn, là tôi hảo tâm giúp cô trả hết, để cô ở nhà tôi một lần chính là mười năm. Bạch Tuyết Vi từ nhỏ đến lớn ở cùng một chỗ với Tương Tương, cho học trường học tốt nhất, quần áo mặc luôn là đẹp đẽ, ra ngoài mọi người đều nghĩ Sở gia có hai vị tiểu thư. Tôi đến cùng là có lỗi nào với hai mẹ con cô, mà hai người bắt nạt con gái tôi như vậy?"

Bạch Linh suốt ruột muốn giải thích, Phương Tình liền đưa tay ngăn cản cô ta, mặt lạnh như sương, "Cô không cần nói gì hết, thu thập đồ vật của mẹ con cô, lập tức rời đi. Sau ba mươi phút nếu như cô còn ở đây thì đừng trách tôi đem cả cô lẫn đồ vật  ném ra bên ngoài."

Mấy người hầu khinh bỉ nhìn Bạch Linh, bọn họ làm việc ở Sở gia không được mười năm thì cũng được đến ba bốn năm. Sở gia người người đều tốt, tiền lương cao, hơn nữa còn cho lễ vật kèm theo tiền thưởng. Phần công việc này bọn họ đều là đoạt bể đầu mới có được, Bạch Linh thì tốt Rồi, được Sở gia chiếu cố như vậy mà không biết cảm ơn thật tốt, còn dung túng con gái đoạt vị hôn phu của tiểu thư, cái quái gì?

Bạch Linh mấy năm này gần như không phải làm việc gì, có chút giống cuộc sống an nhàn sung sướng lại bị lột da mặt trước nhiều người như vậy mười phần khó xử, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Cô ta vội giải thích, "Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư, tôi...tôi làm sao lại để Tuyết Vi khi dễ tiểu thư được? Có phải là có gì hiểu nhầm không? Để tôi gọi Tuyết Vi trở về cho  con bé giải thích rõ ràng, tôi gọi con bé trở về..."

Bạch Linh luống cuống tay chân lấy điện thoại gọi cho Bạch Tuyết Vi, Cô ta là ngầm đồng ý cho con gái trèo cao, không nghĩ tới lại bị đuổi đi trong cái tình huống không xác định được này. Cô ta ở Sở gia mười năm, đột nhiên bị đuổi đi nơi này, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Sở Tương đè lại điện thoại của cô Ta, cười nói: "Dì Bạch, Diệp Thần mấy ngày trước còn đến bệnh viện nói với con anh ấy cùng Bạch Tuyết Vi là chân ái, không có gì cần giải thích. Việc này con tự nhiên sẽ tính cùng Diệp Thần, còn phần đại lễ này của Tuyết Vi, con sẽ nhớ kĩ trong lòng, sau này có cơ hội sẽ hồi báo cô ấy thật tốt. Mau đi thu dọn đồ đạc, dì hẳn là cũng không muốn bị ném ra ngoài khó coi như vậy đâu  a? Muốn làm thông gia Diệp gia cũng không thể náo thành trò cười được, dì chỉ còn 27 phút thôi nha."

Câu nói sau cùng giống như gõ tỉnh Bạch Linh, cô ta nhìn Sở Tương, lại nhìn sang Sở Đông Tề cùng Phương Tình, thấy không còn cách nào biện giải, liền vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Sở Tương hất cằm ra hiệu với những người hầu khác, "Nhân phẩm của dì Bạch này thật sự không khiến người ta yên tâm, mọi người đi nhìn một chút, đừng để mất đồ vật."

"Vâng, tiểu thư." Mấy người hầu trong nháy mắt hiểu được, lập tức đến cửa phòng Bạch Linh, nhìn chằm chằm cô ta thu dọn.

Mọi người cùng làm việc nhiều như vậy, thứ gì là của cô ta, thứ gì là từ biệt thự nhìn một chút là biết. Bạch Linh ở Sở gia mười năm, trong phòng có không ít thứ là vật trang trí của Sở gia, cô ta cũng không phải là trộm, mà là thời gian dùng lâu nên coi là  của mình.

Lúc này bị mấy người hầu này nhìn chằm chằm, Bạch Linh cảm thấy giống như có vô số kim châm trên người, nhất là bọn họ còn ở cửa ra vào bàn tán, nói mình là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa, không có mặt mũi dùng đồ vật của chủ nhà, dậy ra con gái cũng là loại trà xanh,.... làm Bạch Linh thiếu chút nữa thì ngất đi.

Coi ta tức giận trừng mắt với bọn họ: "Các cô thì biết cái gì? Nói hươu nói vượn! Nói láo cũng không sợ xuống địa ngục."

Mấy người hầu nhìn nhau, đều kinh ngạc cười: "Cô làm ra loại chuyện này còn không sợ xuống địa ngục, chúng tôi sợ cái gì?"

"Đúng đấy, con của cô cũng thật có năng lực a, lúc nhỏ thì sống cuộc sống của tiểu thư hào môn, trưởng thành thì có thể gả cho hào môn thiếu gia, cô sống cả đời này đúng là không uổng."

"Đây đều là nhờ chị Bạch dậy dỗ tốt, hai mẹ con cùng giống nhau, đều là không có mặt mũi."

"Cô! Các cô-----" Bạch Linh luôn không cãi nhau cãi nhau, nhất là cô ta còn để ý thua thiệt, không nói được gì, tức giận đến toàn thân phát run, không nói được câu gì.

Một người hầu liếc nhìn đồng hồ: " Chị Bạch, cô nhanh lấy đồ đi, còn lại 10 phút."

"Yên tâm đi, thân thể tôi rất tốt, ném chút đồ vật cũng không mệt được, chủ yếu là không thể để một số người làm bẩn mắt tiểu thư."

Bạch Linh biết bọn họ thật sự có thể đem cô ta ném ra bên ngoài, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không dám dây dưa tiếp, tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc.

Cô ta vừa gọi điện thoại cho Bạch Tuyết Vi, nhưng đáng tiếc không có ai nhận, hiện tại cô ta cũng chỉ có một mình, không thể bị ném ra bên ngoài. Như lời Sở Tương nói, Diệp gia sẽ không cần một thông gia  làm trò cười.

Phương Tình nghe thấy người hầu ở trong phòng láo nháo, buồn cười lắc đầu: "Bạch Linh lòng tự trọng mạnh lại sĩ diện, lúc này hẳn là khó chịu hơn chết rồi."

Bà đi lên trước sửa sang tóc Sở Tương, ôn nhu nói: "Nhưng làcon làm rất đúng. Chúng ta không khi dễ người khác nhưng cũng không thể để người khác khi dễ. Về sâu gặp loại chuyện này không thể giấu giếm cha mẹ, bất luận lúc nào cha mẹ cũng là hậu thuẫn kiên cố nhất của con."

Sở Tương liên tục gật đầu: " Mẹ cứ yên tâm đi, con đã nghĩ thông suốt rồi."

"Tốt tốt tốt. Đi, đi lên lầu thay quần áo, chờ một lát nữa cơm nước xong xuôi thì nghĩ xem con còn phải làm gì, mẹ hôm nay ở nhà cùng con."

Sở Đông Tề đi tới áy náy nói: "Tương Tương, cha buổi chiều còn phải họp, không thể trì hoãn. Chờ cha xử lý xong tất cả sẽ lập tức trở về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Sở Tương ôm lấy hai người, vui vẻ cười nói: "Cha mẹ, hai người yêu thương con như vậy, trong lòng con đã thỏa mãn rồi. Hai người có việc thì cứ đi, con rất tốt, bác sĩ cũng nói con không có chuyện gì. Diệp Thần tên cặn bã kia cũng không đáng để con đau lòng, tự con ở nhà xem tivi chơi đùa là được rồi, có việc con sẽ gọi điện thoại cho tôi hảo của hai người."

Sở Đông Tề xoa đầu cô, thở dài: "Con thật sự trưởng thành rồi, hiểu được suy  nghĩ của cha mẹ. Vậy được, con ở nhà chơi thật tốt, muốn ra ngoài thì tìm bạn đi cùng, có chuyện gì cứ gọi cho cha, cha đang họp cũng sẽ đem chuông của con để riêng biệt."

"Cha, người thật tốt." Sở Tương đi đến trước mặt Sở Đông Tề hôn một cái, lại quay sang hôn Phương Tình, " Mẹ, người cũng tốt. Con yêu hai người nhất." Sở Đông Tề cùng Phương Tình cười híp mắt, Phương Tình cũng hôn cô một cái, cười nói: "Cha mẹ cũng yêu con nhất, con chơi cẩn thận, tối mẹ về sẽ mang đồ ăn con thích nhất."

"Vâng, cha mẹ hai người mau đi đi." Sở Tương buông hai người ra phất phất tay. Sở Đông Tề cùng Phương Tình yên lòng rời đi, đến công ty xử lí công việc. Sở gia cùng Phương gia năm đó là thương nghiệp thông gia, riêng phần xí nghiệp trong nước của mình đều được tính là tiêu chuẩn nhị lưu. Về sau vợ chồng bọn họ tình cảm tốt, luôn ân ái hòa thuận, tại thời điểm Sở Tương 18 tuổi liền đem hai xí nghiệp sát nhập thành tập đoàn Đông Phương, chuẩn bị để Sở Tương thừa kế tập đoàn.

Hai công ty lớn cường mạnh liên hợp, tập đoàn Đông  Phương lập tức nhẩy lên trở thành xí nghiệp nhất lưu lớn, cho nên hai người đều là vô cùng bận bịu. Mấy ngày nay mỗi ngày đến bệnh viện thăm Sở Tương bọn họ đã làm trễ nải không ít việc. Hiện tại Sở Tương không có việc gì, bọn họ liền khôi phục hình thức cuồng công việc.

Nguyên chủ đại khái cũng vì thấy được cha mẹ yêu thương, mới vô hạn hướng tới tình yêu của mình, cũng mới thương tâm cùng phẫn nộ khi phát hiện Diệp Thần cùng Bạch Tuyết Vi sau lưng mình ân ái. Nguyên  chủ là được chiều từ nhỏ đến lớn, tính tình bướng bỉnh, không chịu tin tưởng tình cảm thanh mai trúc mã bao năm của mình cùng Diệp Thần sẽ thua bởi Bạch Tuyết Vi, một lòng nghĩ dựa vào chính mình vãn hồi tình cảm, không để cho bất cứ ai biết.

Kết quả Diệp Thần chết cũng không chịu hối cải, thêm Bạch Tuyết Vi giả vờ vô tội đáng thương, nguyên chủ nản lòng thoái chí mới uống quá nhiều rượu dẫn đến trúng độc.

Sở Tương không biết nguyên  chủ có hối hận hay không, nhưng người chết không thể sống lại, nguyên chủ cũng không phải người Tu Chân có thể giữ lại thần hồn. Cô dùng phương pháp của Tu Chân giới đảm bảo nguyên chủ đầu thai đến gia thế trong sạch, sẽ không phải vào đạo súc sinh cùng nhà nghèo khổ, đổi lấy khối thân thể này. Nguyên chủ trước khi đi chỉ nói hi vọng cô có thể đối xử thật tốt với cha mẹ, mong cha mẹ cô có thể vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.

Sở Tương kì thật không có nghĩa vụ hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, dù sao thì hai người dao dịch rất công bằng. Nhưng là khi nhìn thấy thái độ của Sở Đông Tề cùng Phương Tình, nàng liền thay đổi chủ ý. Cô sẽ đối với bọn họ thật tốt, coi bọn họ là người một nhà của mình, không để ai nghĩ đến phá hư hạnh phúc của bọn họ.

Sở Tương dạo qua một lần dưới phòng khách, lên lầu vào trong phòng ngủ của nguyên chủ--- màu hồng phấn rất công chúa. Bất quá trên tủ đầu giường đặt ảnh chung của nguyên chủ với Diệp Thần, phá hỏng toàn bộ mĩ cảm.

Sở Tương đi tới tháo toàn bộ ảnh chụp ra xé bỏ, đem tất cả ảnh cùng đồ vật Diệp Thần đưa cho nguyên chủ vứt vào, xuống dưới đưa cho một người hầu

"Chị giúp em đem tất cả ảnh chụp Diệp Thần đều cắt nát ném đi, những đồ vật này đều là do tra nam kia đưa, em bỏ. Mọi người nhìn xem ai muốn cái gì thì lấy đi, chỉ cần không xuất hiện trong biệt thự là được."

"Rõ thưa tiểu thư." Người hầu vỗ ngực cam đoan sẽ không lưu một chút vết tích nào của Diệp Thần.

  Sở Tương thỏa mãn chạy lên lầu, lúc Bạch Linh đẩy mấy thùng đồ ra chỉ nhìn thấy bóng lưng vui sướng của Sở Tương. Cô ta bị người hầu đẩy ra khỏi biệt thự, một mình đứng trên đường lớn. Xung quanh một chiếc xe cũng không có, một bóng người cũng không thấy, lộ ra mười phần thê thảm.

  Bạch Linh một lần nữa hoảng lên. Là con gái cô ta đoạt vị hôn phu của Sở Tương sao? Làm sao bây giờ lại khó như vậy, Sở Tương nhìn thật cao hứng? Bước này chẳng lẽ lại đi nhầm? Diệp Thần thật sự sẽ lấy Tuyết Vi sao? Về sau cô nên làm thế nào? Giờ bị đuổi ra ngoài rồi thì ở đâu?

Tương lai tất cả đều không biết, Bạch Linh nhìn cửa biệt thự Sở gia chậm rãi đóng lại, đột nhiên có chút hối hận. Cô ta rời khỏi nơi này, còn có thể như mười năm trước sống an nhàn yên vui sung sướng sao?

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro