Chương 1: Bạn học, Tomsure cậu hiểu không? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ăn ầm ĩ, chen chúc đống người cả trái lẫn gái mặc đồng phục học sinh màu vàng.

Lạc Linh bưng mâm đồ ăn đứng trong góc, gương mặt thanh tú tràn đầy giãy dụa.

Cố tình trong đầu còn có âm thanh không ngừng thúc giục.

[ Ký chủ, nhanh lên, mục tiêu lập tức đi vào, cậu lại không đi, liền bị vai thụ chính giành trước, nhiệm vụ sẽ thất bại.]

Ngữ khí vội vàng làm Lạc Linh càng thêm rối rắm.

Tầm mắt bắt đầu nhìn về phía cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy ba người học sinh nam phong cách khác biệt, diện mạo xuất sắc, khí chất cả người cao quý rảo bước đi vào.

Theo bọn họ từng bước một lại gần, nhìn thấy liền tới chân cầu thang, tim Lạc Linh đập nhanh, bưng khay đồ ăn chất đầy, bước nhanh chạy ra ngoài.

"A, phía trước mau nhường một chút, nhường một chút, thật nóng."

Ba người Tông Dục Cẩn đang chuẩn bị lên lầu, đã bị hô to gọi lại, theo bản năng đứng lại, quay đầu nhìn ra sau.

'loảng xoảmg'

'rầm'

Vật nặng tông vào nhau cùng tiếng khay đồ ăn rơi xuống đất, khiến nhà ăn ầm ĩ giờ phút này im lặng đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Lạc Linh vẻ mặt đau khổ che trán, bên trong mắt phượng xinh đẹp nổi lên hơi nước mỏng.

Thật sự là quá đau.

Bờ ngực trước mắt là do sắt tạo thành hả?

Cậu bây giờ xem như hiểu rõ trong tiểu thuyết nữ chính/ tiểu thụ đụng vào nam chính/ tiểu công nước mắt lưng tròng cốt truyện máu chó là từ đâu ra rồi.

Không phải bọn họ quá yếu, là kẻ địch quá mạnh.

Vội vàng lui ra sau hai bước, nhỏ giọng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Tôi là cố tình, trong lòng nghĩ.

Tông Dục Cẩn lạnh mặt, tâm tình vô cùng không tốt.

Chỗ bị cậu đụng vào không những ẩn ẩn đau, trên người còn ướt nhẹp.

Rốt cuộc toàn bộ khay đồ ăn đều cống hiến lên quần áo anh.

Lạc Linh thấy xung quanh vẫn yên tĩnh như gà, không khí trước người cũng có chút lạnh, thật cẩn thận ngẩng đầu trộn ngắm người bị cậu đụng phải.

Áo sơ mi phiên bản giới hạn, bị cậu làm cho màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt không đồng nhất.

Vạt áo còn nhỏ nước.

Chột dạ một giây.

"Ừm.... Cái kia bạn học, thật sự rất xin lỗi, tôi nguyện ý bồi thường."

Tông Dục Cẩn cười lạnh một tiếng, "Bồi thường? Cậu bồi thường nổi sao?"

Lạc Linh không nhịn được run rẩy, châm chước một chút, thử mở miệng, "Hẳn là, bồi thường nổi đi."

"Bồi thường nổi? Lấy cái gì bồi thường, cậu sao?"

Tông Dục Cẩn giống như nghe được chuyện cười, nhìn Lạc Linh từ trên xuống dưới.

Vóc dáng nho nhỏ, thân hình gầy yếu, vừa nhìn thấy chính là đứa nhỏ đáng thương.

Nhưng mà cặp mắt kia lại giống như nai con Bambi.

Trong lòng nóng lên.

Lạc Linh nhìn thấu suy nghĩ trong đầu anh, nỗ lực giải thích, "Bạn học cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là đưa tiền bồi thường."

Trong nhà nguyên chủ có rất nhiều tiền.

Tuy rằng trong nhà vị thiếu gia này cũng có rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng một bộ quần áo, mặc dù số lượng giới hạn, cậu hẳn là có thể bồi thường nổi.

May mà hệ thống không yêu cầu cậu giống như nam chính thụ bồi thường không nổi, bị tiểu công cưỡng chế bắt làm người hầu gì gì đó.

Vậy cậu khẳng định muốn tạo phản.

Đã quên giới thiệu.

Lạc Linh mới vừa bị hệ thống bắt trói định trở thành 'người chơi mới'.

Xuyên qua đủ loại tiểu thuyết vườn trường Mary Sure Tom Sure, tổng tài máu chó, thánh mẫu thánh phụ ngược luyến tàn tâm bị người đọc sâu sắc oán giận, giành trước vai chính đi cốt truyện riêng.

Biến tiểu thuyết máu chó trở thành tươi mới thoát tục máu chó.

Công lược ngược tra vả mặt.

Hoá giải oán niệm của người đọc.
-------------------------
Đặt gạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt