chương 4: Lớp trưởng đại nhân thanh lãnh, lạnh lùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by VyT674

"Cậu giữ lại đi. "

Lục Nhất Lan vừa trở lại vị trí, liền nhìn thấy Tần Thanh dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà đem chocolate bỏ vào trong cặp.

Người bên ngoài vừa đi tới cửa, hắn đã cầm lấy bút, nhìn bài thi không chớp mắt. Hình tượng vẫn trong trẻo nhưng cao ngạo lạnh lùng như cũ, phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Mà bây giờ,  trong nội tâm của Lục Nhất Lan, hắn là người cao ngạo lạnh lùng hoàn toàn bị sụp đổ.

Tần Thanh.

Hắn có chút không được tự nhiên, có chút muộn tao, nhưng lại thích dùng tính cánh cao lãnh để che dấu tính cách boy của mình.

Cúi đầu độc sách nhanh như gió,  cô cảm thán mình còn có lễ vật của người hâm mộ mà tồn tại. Làm cho cô có thể đi vào thế giới này, đối mặt trực diện với… hiện thực tàn nhẫn.

Ngòi bút điểm nhẹ, trong giờ tự học vào buổi tối Lục Nhất Lan cũng không làm gì khác, nhưng toàn bộ buổi học lưng của Tần Thanh đều thẳng tắp.

Thời điểm tiếng chuông tan học reo, hắn nhanh chóng nói với Lực Nhất Lan

"Tan học,  đừng đi. "

Lục Nhất Lan thoáng so sách với từ được lưu hành trên mạng internet. "Tốt đát (⊙v⊙)."

Tần Thanh dừng lại trong chốc lát, không nói gì thêm, chỉ là có chút khó chịu cúi đầu làm bài thi. Khi các bạn học đi ngang qua hắn, hắn cũng không động,  có điều mọi người đi hết hắn lập tức quay đầu.

"Đến đây. "

Lục Nhất Lan cầm túi sách đứng lên: "Tần Thanh."Cô nói ba phần, còn bảy phần giữ lại.

Tần Thanh lấy chocolate từ trong ngăn kéo ra: "Trả lại cho cậu. "

"Thế nhưng mà đây là quà tớ tặng cho cậu. "

"Nhận tâm ý là được rồi."

Hắn cất kỹ bài thi,  thời điểm chuẩn bị đi ra thì bị Lục Nhất Lan cản lại: "Đây là quà tớ tặng cho cậu,  quà đã tặng như nước giội ra ngoài, cậu như vậy——"

"Đây không phải là trả cho cậu, mà là tớ tặng cậu." Hắn dường như nhẫn nại rất lâu.  "Đây là chocolate tớ tặng cậu, cậu nhận lấy đi. "

"Còn có,chúc ngủ ngon."

Đôi chân dài của hắn trực tiếp vượt qua,  đem Lục Nhất Lan bỏ lại sau lưng. Đầu ngón tay Lục Nhất Lan hơi lạnh,  thấy biểu cảm của Tần Thanh, cô nở nụ cười.

. . .

      Theo đuổi tình yêu, là một quá trình dài dằng dặc, gian khổ mà giằng co.

Tần Thanh cho là sau khi hắn nghiêm túc cự tuyệt,  Lục Nhất Lan nhất định vì mặt mũi mà rời xa hắn. Nhưng mà sự việc xa xôi không đơn giản như hắn nghĩ.

Với tư cách người đi học sớm nhất trường. Tần Thanh phát hiện lớp có một sự biến hóa lớn!

Tô! Tiểu! Tiểu! Thời gian mỗi ngày đến trường của cô! Tại sao từ bảy giờ hai mươi! Biến thành sáu giờ ba mươi!

Tần Thanh sắp phát điên rồi, hắn lấy chiếc chìa khóa mở cánh cửa nhị ban ra. Sau năn phút đồng hồ, một cái đầu tròn tròn sẽ xuất hiện trước mặt hắn.

Ví dụ như hiện tại.

"Hắn để bút trong tay xuống: "Tô Tiểu Tiểu, cậu có thể đổi vị trí không. "

"Tần Thanh cậu khi dễ người." Lục Nhất Lan lập tứ trưng lên bộ mặt ủy khuất, với tốc độ trở mặt cực nhanh,  làm cho người khác tấm tắc nói kỳ lạ

". . ."

Tần Thanh quả thực muốn phát điên, mặc dù đang nóng nảy nhưng hắn muốn ưu nhã. Hắn hít sâu một hơi," Cậu ở nơi này sẽ ảnh hưởng tới tớ. "

" Nhưng mà vị trí này là của Vãn Vãn,  cậu ấy nói tớ có thể ngồi ở đây. "

"!"

Nhắc đến Tô Vãn Vãn, Tần Thanh càng vặn vẹo. Cả hai người đều họ Tô giống nhau nhưng một người là băng một người là hỏa.

Hơn cái hỏa này là tam muội chân hỏa, loại nước bình thường không diệt hết hỏa này.

Ngòi bút trùng trùng điệp vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Nội tâm Tần Thanh đủ loại dày vò. Thời điểm vừa đúng bảy giờ,Lục Nhất Lan đi ra khỏi phòng học, khi này hắn mới hoàn toàn thả lỏng .

Bên kia, Lục Nhất Lan xông vào căn tin mua cơm nắm.

Haizzz

Tần Thanh là một người cần có thời gian để công phá rào chắn trong lòng hắn. Liệt nam thì sợ nữ quấn, quấn tới quấn lui,  rồi quấn lên giường.

Sẽ có một ngày như vậy, Lục Nhất Lan tự nói với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro