Thế giới thứ hai: Ảnh đế Ngao, meo meo ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hoành Nghị trải qua một ca tiểu phẫu ở bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần muộn một chút nữa thì xem như vứt luôn cái mạng nhỏ này của cậu, còn không quên giảng cho Ngao Thụy Bằng một bài học miễn phí về cách chăm sóc thú cưng.

Ngao Thụy Bằng khiêm tốn lắng nghe, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Lý Hoành Nghị, sau đó nói cảm ơn với bác sĩ rồi mới đem cậu về nhà.

Nhưng Lý Hoành Nghị vẫn cảm thấy trong người không khoẻ, buổi tối đi ngủ cũng khó chịu, cứ cọ tới cọ lui ở trong lòng của Ngao Thụy Bằng.

Rạng sáng, Lý Hoành Nghị bị cơn nóng bức trong người đánh thức, cáu kỉnh gọi hệ thống nhà mình ra để hỏi xem rốt cuộc lại có chuyện gì, có phải bọn chuột hoang kia để lại di chứng gì ở trong người cậu rồi hay không.

[ Ký chủ, em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước? ]

' Tin tốt trước đi. '

[ Hehe, đêm qua là sinh nhật của anh á, nói cách khác bây giờ anh đã tròn 18 tuổi rồi, bản thân anh sẽ biến thành hình người, không cần phải chịu cực khổ như khi làm mèo nữa. ]

[ Hơn nữa nhờ có chuyện xảy ra ở đoàn phim hôm qua nên nam chính đã thay đổi tuyến đường về nhà, thành công thoát khỏi thảm cảnh bị người ta bắn ở kiếp trước, xem như trong cái rủi cũng có cái may. ]

Ồ, nói vậy là giờ trẫm có thể tự do ăn uống không cần phải bú sữa nữa hả?

' Vậy còn tin xấu là gì? '

Tiểu Hồng cười gượng một cái, [ Tin xấu là khi biến thành hình người, anh sẽ không mặc quần áo. ]

Lý Hoành Nghị: " ... " Còn có thao tác này nữa hả?

Quả nhiên, Lý Hoành Nghị vừa mới cử động nhẹ một chút định rón rén giở chăn lên xem thử bây giờ mình thế nào, đã nghe thấy từ trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói âm trầm.

" Cậu là ai? "

Má, xui vãi.

Lý Hoành Nghị cũng học theo hệ thống, cười khan một cái, " Nếu tôi nói tôi là Thập Nhất, anh có tin không? "

Ngao Thụy Bằng dùng một ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng để nhìn Lý Hoành Nghị.

" ... "

Không khí ngượng ngùng đến khó hiểu, Lý Hoành Nghị nôn nóng chìa cái móng nhỏ bị thương của mình ra trước mặt anh, " Này, nhìn đi, cái tay này là vì anh mới bị thương. "

Ngao Thụy Bằng vốn dĩ còn muốn tranh cãi, không ngờ một chân của anh vừa giơ lên vô tình cọ nhẹ vào nơi nào đó một cái, Lý Hoành Nghị lúc này mới nhớ ra mình không có mặc đồ, lập tức xấu hổ đến mức lăn ra khỏi vòng tay của anh rồi dùng chăn quấn chặt lấy nửa thân dưới của mình.

Nam chính xoa xoa mũi, đứng dậy tìm đại một bộ đồ ngủ của mình ném về phía cậu, " Cậu mặc quần áo vào đi rồi lại nói. "

Đúng lúc này, chuông cửa nhà Ngao Thụy Bằng kêu lên inh ỏi.

Dường như người đến rất gấp gáp, bấm chuông cứ như đang đòi mạng, Ngao Thụy Bằng vội vàng đi ra ngoài xem thử là ai đến, để mặc Lý Hoành Nghị ở trong phòng loay hoay tự mình thay quần áo.

___

Người đến là Mông Tử San, còn có cả người đại diện của cô ta.

Ngao Thụy Bằng tuy không để Mông Tử San vào mắt, nhưng người đại diện này của cô ta nói gì cũng là người có chút tiếng tăm trong giới, anh đành miễn cưỡng mở cửa để hai người họ tiến vào.

" Bằng ca, hôm nay mạo muội đến thăm mà không báo trước, là lỗi của chúng tôi, chỉ là sau khi biết tin Tử San không hiểu chuyện đã doạ sợ mèo cưng của anh, tôi liền cảm thấy áy náy vô cùng, bèn vội vàng cùng với cô ấy đến đây tìm anh nhận lỗi, không biết Bằng ca có thể niệm tình chỗ quen biết với nhau mà rút lại đơn kiện lần này hay không? "

Trong lòng Ngao Thụy Bằng cười lạnh một cái, nói nghe hay thật, hành động mất nhân tính của cô ta hôm qua vẫn còn khắc sâu trong tâm trí anh, thế mà bây giờ qua lời của người đàn ông này bỗng dưng trở thành một chuyện nhỏ nhoi, chỉ vì cô ta còn trẻ chưa hiểu chuyện.

" Không phải tôi đã nói rồi sao? Có lời gì muốn nói thì cứ đợi gặp nhau ở trên toà kia mà. "

Từ trước đến giờ Ngao Thụy Bằng vốn dĩ nổi tiếng tính tình dễ chịu, cho dù hiện tại anh đã ngồi ở vị trí người bình thường khó lòng so bì, cũng chưa từng gây khó dễ cho ai, không hiểu sao lần này lại làm cho người ta mờ mịt như thế.

Mông Tử San không còn bộ dạng kiêu kỳ như thường lệ, chỉ thấy cô ta nức nở một tiếng rồi bật khóc, quỳ xuống ôm lấy chân anh, " Anh Bằng, em biết lần này bản thân không hiểu chuyện đã gây ra hoạ lớn, nhưng mà em thực sự không cố ý, em chỉ là ganh tị mà thôi.. "

Còn chưa kịp khóc xong đã bị một giọng nói âm dương quái khí từ sau lưng cắt ngang.

" Mông tiểu thư đây thật biết nói đùa, từ trước đến giờ vẫn chưa nghe qua có ai làm người lại đi ganh tị với mèo bao giờ, huống hồ chi còn là một người trưởng thành tứ chi phát triển bình thường, đầu óc của cô còn dùng được không vậy? "

Giọng nói này vừa cất lên, cả ba người ở phòng khách đều ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên kia không biết đã đứng đó tự bao giờ, đang cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào hai tay đang ôm lấy đôi chân của Ngao Thụy Bằng.

Ngao Thụy Bằng bị cậu nhìn, theo bản năng liền rút chân mình ra khỏi vòng tay của Mông Tử San.

" Bằng ca, đây là..? " Người đại diện của Mông Tử San tò mò lên tiếng.

Cậu đứng ở đó, dáng người cao lớn nhưng không thô kệch, ngược lại mang cho người ta cảm giác mềm mại dịu dàng, mái tóc bạch kim lười biếng rũ xuống lung tung trước trán, một bên tai còn khảm loại kim cương đắt tiền vừa nhìn qua đã khó dời mắt, đặc biệt là nụ cười đó, dường như tiếu ý tàng đao.

Lý Hoành Nghị cũng mặc kệ hai người kia nghĩ gì, cậu chỉ là khó chịu khi nhìn thấy người của mình bị đôi móng heo khác chạm vào, nên đơn giản đi đến tách bọn họ ra.

Ngao Thụy Bằng lúc này cũng cảm thấy dáng vẻ ngạo mạn của cậu quả thật giống với Thập Nhất bảy tám phần, thế là theo thói quen đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu một chút, không xoa còn đỡ, vừa xoa một cái thì không thể buông tay, mái tóc mềm mại hệt như bộ lông kia của Thập Nhất vậy.

" Hai người không cần biết nhiều như vậy, tôi khuyên hai người nên dành thời gian lãng phí ở chỗ tôi để trò chuyện với luật sư thì hay hơn. "

Nam chính quả nhiên không hổ danh nam chính, ánh mắt nhìn Lý Hoành Nghị vẫn ôn nhu như vậy, lời nói ra với đám Mông Tử San thì đã lạnh nhạt đến cực điểm.

Mông Tử San khóc không thành tiếng:

" Anh Bằng, em..em đền tiền thuốc thang cho mèo của anh có được không? Hoặc là.. " Cô ta nuốt nước bọt, cố gắng nghĩ ra phương hướng hợp lý,

" Em có quen biết một cửa hàng thú cưng, ở đó có rất nhiều giống mèo quý hiếm, anh thích loại nào đều có thể tùy thời nói với em, để em mua tặng anh, có được không? "

Lý Hoành Nghị nghe đến đây không hiểu sao lại thấy buồn cười, thế là thật sự cúi đầu cười rộ lên.

Tiếng cười lanh lảnh của thiếu niên rất dễ nghe, nếu như bỏ qua một tia sát ý loé lên một cái rồi biến mất kia, thì cũng không có gì đáng sợ, tiếc là cả Mông Tử San và Ngao Thụy Bằng đều đã nhìn thấy điểm này.

Ngao Thụy Bằng cưng chiều vỗ vỗ đầu cậu, " Không sao, bây giờ lập tức để họ cút. "

Mông Tử San và người đại diện của cô ta: " ... "

Biết không thể thương lượng, cuối cùng bọn họ đành muối mặt ra về, trước khi đi còn không quên đe doạ sẽ đem chuyện Ngao Thụy Bằng lén nuôi đàn ông ở trong nhà ra cho mọi người cùng biết.

Lý Hoành Nghị gật đầu, " Nếu muốn ăn thêm một cái đơn vu khống bịa đặt thì cứ việc, hẹn gặp nhau ở tòa nhé. "

Thân hình mảnh khảnh của Mông Tử San lung lay một cái, suýt chút nữa té ngã, cũng may được người đại diện của mình đỡ lấy, cả hai thất hồn lạc phách mà vội vàng rời khỏi.

Căn nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Ngao Thụy Bằng nhìn nhìn cái tay còn đang bị thương của Lý Hoành Nghị, thở dài một hơi đứng dậy đi lấy hộp cứu thương, sau đó ra hiệu cho cậu ngồi xuống bên cạnh để anh băng bó lại, bởi vì cái móng nhỏ của cậu lúc trước chỉ cần một ít băng gạc, bây giờ thì là cánh tay của một người trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không đủ.

Lý Hoành Nghị đặt mông ngồi xuống tự nhiên đưa tay cho anh băng bó, bĩu môi " Mông Tử San đó có bệnh, lần này nói gì đi nữa anh cũng phải chỉnh cô ta một vố, nếu không cục tức này trẫm nuốt không trôi. "

Ngao Thụy Bằng còn đang tiêu hóa thông tin con mèo mình mua về không hiểu sao lại biến thành người trong một đêm, vô tình bật thốt ra lời đang nghĩ, " Cũng may lúc trước không có thiến. "

Lý Hoành Nghị: " ... "

Tôi coi anh là người quan trọng nhất, anh mẹ nó thế mà thực sự muốn thiến tôi!!?

" Thập Nhất, tại sao lại đột nhiên biến thành người vậy? Cậu từ đâu đến, rốt cuộc cậu là người hay yêu? "

" Là Miêu tộc. "

" Tôi là tiểu vương tử của Miêu tộc, họ Lý, tên đầy đủ là Lý Hoành Nghị. "

Lý Hoành Nghị gãi cằm, cố gắng miêu tả đơn giản nhất cho anh hiểu,

" Trong cuộc sống tự nhiên này, ngoại trừ loài người đang sinh sống ra thì vẫn còn rất nhiều thứ khác đang sống dưới lốt người. Chẳng hạn như ma cà rồng, chẳng hạn như yêu ma quỷ quái, thì Miêu tộc cũng là một trong số đó, bọn tôi về cơ bản so với loài người cũng không khác là bao, có điều sẽ sống dai hơn một chút. "

" Miêu tộc chính là những con mèo có thể hoá thành hình người sau 18 tuổi, sau đó sẽ sinh sống trong xã hội hệt như loài người, ở trong phạm vi an toàn của chúng tôi, còn về việc tại sao tôi lại ở đây thì chắc anh biết rõ mà. "

Ngao Thụy Bằng nghe cậu giải thích xong cũng không còn tò mò nữa, bắt đầu nói sang chuyện của Mông Tử San.

" Trước đây lúc mới ra mắt, tôi đã từng cùng cô ấy xào cp. "

Lý Hoành Nghị vừa nghe đến đây thì trong lòng vô cùng khó chịu, bèn đem móng của mình rút ra khỏi tay anh, ai ngờ người nọ lại giữ quá chặt khiến cậu không thể lấy ra được, thế là cậu lại làm mặt hung dữ quay sang trừng anh một cái.

Ngao Thụy Bằng phì cười, dùng tay còn lại gãi nhẹ cằm cậu một chút,

" Con người của cô ta rất tham vọng, luôn muốn bản thân mình là trung tâm, nếu có ai làm trái ý mình cô ta nhất định sẽ dẫn dắt fan đi đồ sát quảng trường của họ, trước đây bởi vì từ chối tiếp tục cùng cô ấy xào cp nên tôi cũng từng trải qua một trận gạch đá, nên bây giờ đối với cô ta tôi không còn chút hảo cảm nào cả. " Nói đoạn, anh vuốt nhẹ vài sợi tóc loà xoà trước mặt cậu,

" Huống hồ chi, cô ta còn làm hại cậu, một người thủ đoạn như vậy thật sự không thích hợp để làm bạn bè. "

" Cho nên, đừng lo lắng, tôi vẫn chỉ thuộc về một mình cậu. "

[ Đinh! Chúc mừng ký chủ, chỉ số hảo cảm của nam chính hiện tại đã + thêm 10 điểm, thang điểm hiện tại là 20, hy vọng ký chủ tiếp tục cố gắng. ]

[ Đinh! Giọng nói dễ nghe như tiếng nước chảy +5, cơ thể mềm mại như bông +10, bảng kỹ năng hiện tại là:

Thân thủ linh hoạt như mèo: 15

Hào quang nữ chính: 15

Cơ thể mềm mại như bông: 25

Giọng nói dễ nghe như tiếng nước chảy: 20

Chúc mừng ký chủ, hy vọng ký chủ tiếp tục cố gắng. ]

Lý Hoành Nghị cong môi cười, ngón trỏ không chút dấu vết gãi nhẹ vào lòng bàn tay của người trước mặt một chút, thành công khiến anh xấu hổ đến mức vội vàng buông tay.

***

Trải qua chuyện biến hình lần này, Ngao Thụy Bằng buộc lòng phải chuẩn bị cho cậu một cái phòng ngủ khác, dù sao bây giờ hai người cũng không thích hợp cùng nhau chen chúc trên một cái giường nữa.

Buổi chiều hôm đó, Lý Hoành Nghị ngồi ở bàn ăn, ngoan ngoãn dùng một tay ăn bát mì của Ngao Thụy Bằng đích thân xuống bếp nấu cho mình, vừa ăn vừa dỏng tai lên nghe anh đang bàn chuyện với đoàn đội ở bên kia màn hình máy tính.

" Bằng ca, tối nay có một buổi tiệc rượu, anh muốn tự mình đi hay là để bọn em cho người đi thay? "

Lý Hoành Nghị nghe đến đây thì trong lòng khẽ động, vội vàng bỏ tô xuống chạy đến bên cạnh anh,

" Không đi. " Cậu mím môi, ngồi xổm xuống để tránh camera, hai tay nhỏ ôm lấy đùi anh thật chặt.

Tiệc rượu buổi tối trong giới giải trí thì có gì?

Có tuấn nam mỹ nữ.

Tuấn nam là của cậu, mỹ nữ đừng có hòng.

Cho nên, lại một lần nữa đoàn đội của Ngao Thụy Bằng nhìn thấy một sinh vật xuất hiện ở trước mắt mình khi đang họp online với ông chủ, lần trước là một con mèo nhỏ lông trắng, còn lần này rõ ràng là một cái đầu nhỏ nhuộm bạc của thiếu niên khá đẹp trai.

Chiếc bông tai bên trái của Lý Hoành Nghị phát ra ánh sáng lấp lánh, cậu nghiêng đầu, đem mặt mình cọ nhẹ lên mu bàn tay anh, " Ngao Thụy Bằng.. "

Ngao Thụy Bằng đoán, nếu là trước đây thì chắc lúc này Thập Nhất cũng đang cọ cọ ở trong lòng anh rồi mềm mại kêu một tiếng, meo meo.

" Ừm, mọi người xem rồi thu xếp cho ai đó đi thay tôi nhé, hôm nay có việc. " Bàn tay bên dưới khẽ động, luồn vào trong mái tóc mềm mại của cậu tiếp tục vuốt ve, ánh mắt của Ngao Thụy Bằng giờ phút này tràn đầy sủng nịch, cách một cái màn hình mọi người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tiểu trợ lý của anh đột nhiên lên tiếng, " Bằng ca, chẳng lẽ anh và Tống Yến Thành đã quay lại rồi hả? "

Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng của Ngao Thụy Bằng bỗng nhiên hạ thấp xuống vài độ.

Lý Hoành Nghị không thèm làm nũng nữa, trực tiếp đứng dậy đi ăn mì của mình, trước khi đi còn không quên dùng sức giẫm lên chân của Ngao Thụy Bằng một cái đau điếng.

Ngao Thụy Bằng: "..."

" Tiểu Đinh, lần sau nếu không có việc gì làm thì có thể nói với tôi, tôi tìm việc cho cô làm, đừng để mình rảnh rỗi đến mức lo chuyện bao đồng thế này nữa. "

Mọi người: "..." Haha, đây là lần đầu tiên thấy sếp nổi giận, xem ra tiểu yêu tinh này không phải Tống Yến Thành, mà là người mới.

Ngao Thụy Bằng mặc kệ bọn họ, sau khi dặn dò xong chuyện ở đoàn phim mới vội vàng tắt máy chạy đi tìm Lý Hoành Nghị.

Lúc đuổi ra đến nơi thì thấy nửa người của cậu đang nằm dài trên bàn trong phòng khách, dùng cái tay không bị thương tự mình chơi với cuộn len, bộ đồ ngủ của Ngao Thụy Bằng đưa cho cậu cũng không phải loại hở hang táo bạo gì, có điều dáng nằm thế này thật sự khiến nó bị kéo lên quá nửa, để lộ ra hai chân thon dài trắng nõn ở bên dưới, mà Lý Hoành Nghị hình như cũng không ý thức được vấn đề này nghiêm trọng thế nào.

[ Chậc chậc, ký chủ, dạo này anh tâm cơ quá hà. ]

' Không nói được lời hay ý đẹp thì nín. '

[ Xùy, ai mà không biết anh dựa vào hào quang nữ chính nên mới lộng hành thế này, có điều anh yên tâm đi, đây là kỹ năng vĩnh viễn càng về sau nó sẽ càng cộng điểm, mỗi lần anh công lược xong một nam chính thì nó sẽ lên level nữa, có cái này rồi dù anh đi đến bất cứ thế giới nào thì nam chính cũng sẽ chỉ tập trung vào một mình anh thôi, không cần quá vất vả nữa đâu. ]

Lý Hoành Nghị nghĩ nghĩ, hình như mình cũng chưa làm gì quá sức để tranh giành hảo cảm của nam chính bao giờ nhỉ?

Lúc này, Ngao Thụy Bằng bỗng dưng đi đến trước mặt cậu, thân hình cao lớn của anh che mất tầm nhìn, cuộn len màu hồng trong tay trở nên tối thui không còn hấp dẫn, Lý Hoành Nghị bất mãn ngước mắt lên nhìn anh.

Chỉ thấy người nọ ngồi xổm xuống cùng cậu mặt đối mặt,

" Người ngay thẳng không nói vòng vo, Lý Hoành Nghị, em có muốn ngủ với tôi không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro