Chương 1: Cuối cùng đã chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh thư đứng bên cạnh giường bệnh, các bác sĩ mặc áo blouse trắng từng bước từng bước đi xuyên qua người cô, cố cứu lấy cô gái đang nằm trên giường.
Ninh Thư cũng nhìn cô gái nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu đã không còn tóc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có, an tĩnh nằm ở trên giường.
Bộ dạng của người không có lông mày thật sự rất buồn cười.
Ninh Thư không nghĩ tới lúc này lại có thể rối rắm chuyện lông mày, có vẻ cái chết cũng không đáng sợ và đau khổ như vậy, hiện tại Ninh Thư không cảm giác được đau khổ gì cả.
Không sai, Ninh Thư đã chết, cô đứng ở một bên nhìn thân thể mình, muốn thử trở lại thân thể mình lần nữa, mặc dù bị ốm đau tra tấn đến mức tàn phá cơ thể thành từng mảnh, nhưng Ninh Thư vẫn muốn sống.
Cảm giác lâng lâng này khiến trong lòng Ninh Thư không yên tâm.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một đôi vợ chồng xông vào, chạy tới liền ôm cơ thể của Ninh Thư mà gào khóc, hốc mắt đỏ bừng, theo sau còn có hai người đàn ông, đây chính là anh trai Ninh Thư.
Ninh Thư vươn tay muốn ôm lấy mẹ mình, kết quả bản thân trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương.
"Mẹ, mẹ không nên thương tâm như vậy, đây là em gái đã giải thoát rồi, em ấy là đi đến thế giới khác." Anh cả Ninh Thư đỡ mẹ Ninh Thư dậy.
Ninh Thư đứng nhìn bọn họ như người ngoài cuộc, cô đã giải thoát rồi, từ lúc mười năm tuổi cô đã bắt đầu nằm viện, mỗi tuần phải trị liệu bằng hóa chất hai lần, cái loại cảm giác đau đớn đến tận xương tủy đã ở cùng với cô mười mấy năm rồi.
Ngay từ đầu gia đình đã vô cùng tuyệt vọng và đau lòng đối với cô, theo thời gian trôi đi, số lần bọn họ tới bệnh viện càng ngày càng ít đi, thậm chí đối với bệnh của cô cũng đã chết lặng.
Ninh Thư không trách bọn họ, thậm chí cô cảm thấy may mắn vì mình được sinh ra ở một gia đình giàu có như vậy, có thể để cô tiếp nhận trị liệu, ở trên giường bệnh sống mười mấy năm cô cũng thỏa mãn rồi, chỉ là nhân sinh có quá nhiều tiếc nuối.
Trong lòng Ninh Thư nở một nụ cười, cô vô cùng cảm kích người nhà cô, cảm ơn mọi người.
Linh hồn Ninh Thư càng lúc càng nhẹ, thậm chí không tự chủ được bay lơ lửng, cô không khống chế được, cũng không biết sẽ trôi đi đâu.
Đột nhiên Ninh Thư nghe được một giọng nói, giọng nói lãnh khốc lạnh băng ở trong linh hồn cô nổ vang.
"Linh hồn đủ tư cách, trói vào không gian hệ thống."
Ngay sau đó Ninh Thư liền cảm giác được một thứ gì đó chảy vào linh hồn của cô, cô cũng cảm giác được năng lượng từ thứ đó đã nổ tung trong cô.
Dưới tác động của năng lượng này, Ninh Thư bị mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng của Ninh Thư là, cô sẽ không phải không đi đầu thai được đấy chứ.

...

Không biết qua bao lâu, Ninh Thư cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm thấy rất mệt mỏi, linh hồn rất nặng, linh hồn mệt mỏi khiến cho con người có loại cảm giác hốt hoảng, sức cùng lực kiệt không thể tiếp tục được nữa.
Ninh Thư xoa xoa đầu mình, đây chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể, thật không ngờ lúc mình xoa đầu lại có cảm giác giống như xoa trên bông.
Ninh Thư vừa vui vừa sợ, không rõ tình huống hiện tại như thế nào, linh hồn của cô lại trở thành như thế này, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, có điều linh hồn thành như vậy cũng không dễ dàng tiêu tán.
Ninh Thư yên tĩnh đánh giá xung quanh, xung quanh là một mảnh trắng xoá, cái gì cũng đều không có, không có âm thanh, không có sự sống, một mảnh tĩnh mịch, thứ gì cũng đều không có, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.
Con người đối với những thứ mình không biết đều sợ hãi, Ninh Thư cũng không ngoại lệ, mặc dù là linh hồn, hiện tại cô đối mặt với tình huống như vậy cũng sởn tóc gáy.
Chỉ là tốt xấu gì hiện tại mình vẫn còn sống, tuy rằng là một loại phương thức khác, không nghĩ ra thì Ninh Thư cũng không nghĩ nữa, tới đâu thì hay tới đó.
Nếu nói bệnh tật tra tấn Ninh Thư vô cùng thống khổ thì nó cũng làm cho tâm cảnh Ninh Thư cứng cỏi, chịu đựng đau khổ không biết lúc nào thì kết thúc, tính tình không cứng cỏi thì đã sớm tự sát để buông bỏ tra tấn rồi.
Ninh Thư dẫm phải đồ vật ở dưới chân, cảm giác vô cùng kỳ quái, cô cúi người xuống dùng tay sờ sờ, chưa từng thấy qua loại đồ vật này.
Ninh Thư quan sát nơi mình đang đứng, cuối cùng xác định nơi này chỉ có một mình cô, liền từ bỏ ý định tìm kiếm đồng bạn, trực tiếp ngồi dưới đất nhắm mắt lại.
Nói thật, so với bất luận kẻ nào thì Ninh Thư càng quý trọng mạng sống hơn, nếu cô đã đi tới nơi này thì chắc chắn có lý do, Ninh Thư chỉ có thể chờ, chờ vận mệnh của mình rốt cuộc sẽ như thế nào.
Không biết Ninh Thư bị ảo giác hay không mà cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, không đúng, phải nói là linh hồn phi thường thoải mái, một ít đồ vật ấm áp chảy vào thân thể cô, làm Ninh Thư có chút lâng lâng.
Chờ đợi không biết bao giờ làm cho người ta thấy sợ hãi, Ninh Thư kiếm một trò chơi để giết thời gian, đó chính tĩnh tọa, không biết đồ vật gì hấp thụ vào trong thân thể, Ninh Thư cũng không biết làm sao hấp thụ mấy thứ này, chỉ có thể dựa vào bản năng mà tĩnh tọa.
Ninh Thư mở to mắt, trong mắt rất là kinh hỉ, sờ sờ thân thể mình, bởi vì cô cảm thấy thân thể mình lại biến hoá một ít, trước kia mềm mại giống như bông, rất thưa thớt, nhưng hiện tại cảm giác thân thể chặt chẽ hơn một chút, tuy rằng chỉ là một chút, nhưng Ninh Thư vẫn cảm giác được.
Đây rốt cuộc là nơi nào, lại có thể có hiệu quả làm cho linh hồn lớn mạnh như vậy.
Quá thần kỳ.
"Khảo nghiệm đủ tư cách, nhiệm vụ được mở."
Một giọng nói lạnh léo của máy móc vang lên, không gian ở đây tĩnh mịch có vẻ đột ngột dị thường vô cùng quỷ dị.
Ninh Thư nghe được âm thanh này, thân thể phản xạ có điều kiện cảm giác chợt lạnh, hình như cô từng nghe qua âm thanh này, chính là nghe thấy trước khi cô hôn mê.
Đối với đồ vật không thể lý giải,  Ninh Thư ôm thái độ cẩn thận, không mở miệng ồn ào hỏi đối phương rốt cuộc là ai, có ý đồ gì.
Hiện tại cô đã trở thành bộ dạng như thế này, người khác có thể có ý đồ gì được chứ.
"Hiện tại cô là người số 23333, số hiệu 23333, hiện tại cô muốn mở ra nhiệm vụ không."
Đối mặt với số hiệu 23333 này, Ninh Thư cảm giác như muốn phun trào, nghe thấy muốn mở ra nhiệm vụ gì đó, tuy rằng không hiểu rốt cuộc là ý gì, nhưng cô lập tức trả lời: "Mở ra nhiệm vụ."
Ninh Thư vừa dứt lời, trước mặt cô liền xuất hiện một màn hình chiếu, trên đó hiển thị hồ sơ của cô.
Số hiệu: 23333
Họ tên: Ninh Thư
Tuổi: 27
Giá trị kinh nghiệm: 0 (0/10000)
Giá trị linh hồn: 60
Giá trị mị lực: (????)
Giá trị may mắn: 20
Tĩnh thần lực: 120
Kỹ năng: không
Danh hiệu vinh dự: không
Nhìn những thuộc tính này, Ninh Thư có cảm giác như chơi võng du, chỉ là tại sao mị lực kia của cô lại là mấy dấu chấm hỏi, có điều mị lực này cũng chỉ là lựa chọn râu ria, Ninh Thư không thèm để ý, ngược lại hỏi vấn đề khác.
"Ta là số hiệu 23333, như vậy có phải phía trước còn có người không?"
"Người chơi không có quyền hạn biết". Giọng nói lạnh băng.
"Vậy thì sau khi giá trị kinh nghiệm đầy 10000 thì sẽ thế nào?"
"Người chơi không có quyền hạn biết."
"Nếu là người chơi, có phải còn có người chơi khác không?"
"Người chơi không có quyền hạn biết."
"Vì sao giá trị mị lực của ta là không biết?" Cái này có lẽ cô có quyền hạn được biết chứ.
Âm thanh máy móc dừng lại một chút, nói: "Tại thời điểm ký chủ còn sống, không có bất kỳ nam nhân nào cùng ký chủ trải qua yêu thích cùng tình cảm, cho nên, không có cách nào thăm dò giá trị mị lực của ký chủ."
Ninh Thư: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro