Chương 10: Ca ca có Bé thương là đủ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì mướn người nhiều, nên nhà mới của Tô Nguyên Nguyên xây rất nhanh. Mới một tháng đã xong. Mấy món đồ chính cũng làm xong. Ít ra là đủ để bọn họ dọn vào ở.

Lúc này còn chưa có mấy loại gỗ công nghiệp như ở hiện đại, đồ trong nhà đều là gỗ đặc tự nhiên. Cho nên giường vừa làm xong, hai anh em liền dọn vào ở.

Nhà của Hoắc gia xây rất đẹp, đừng nói là tìm trong thôn, ngay cả trấn trên, đây cũng coi như là ngôi nhà đẹp nhất.

Nhà xây xong, cũng có rất nhiều người trong thôn tới xem. Nhìn thấy Hoắc gia xây xong nhà, một chút cô thím liền chú ý đền Hoắc Cần, chuẩn bị kiếm người làm mai cho hắn.

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy liền cao hứng, nếu để cho ca ca nàng có bạn gái, anh ấy càng có thể cảm nhận được điều tốt đẹp của thế giới này. Hơn nữa nhiệm vụ của nàng cũng muốn để đại boss kết hôn sinh con, trải qua nhân sinh tốt đẹp. Nàng cũng muốn học hỏi các trưởng bối, bắt đầu giục cưới.

Đáng tiếc Hoắc Cần đều nhất nhất từ chối, "Bé nhà tôi vẫn còn nhỏ, tạm thời tôi chưa có suy xét tới vấn đề này."

"Ai da, tìm thêm một người về lo cho Bé nhà cậu không phải càng tốt sao. Có phải hay không hả Bé?"

Tô Nguyên Nguyên đương nhiên không cần người chiếu cố, tuy rằng nàng mỗi ngày đều được ca ca cho ăn mặc xinh đẹp, nhưng trên thực tế, nàng cảm thấy mình hoàn toàn có thể tự lo cho cho bản thân, rốt cuộc nàng cũng không phải là hài tử real nha.

Cho nên nàng thành thật trả lời , "Cháu không cần tẩu tử chiếu cố cháu, cháu việc gì cũng có thể tự làm." Cho nên các cô nương ngàn vạn đừng lo lắng về vị con chồng trước này nha.

Hoắc Cần nghe được lời này, đôi mắt cười đến cong cong, thoạt nhìn vẻ mặt vô cùng thân thiện.

Mấy cô mấy thím nghe vậy càng kiên định phải tìm được đối tượng cho Hoắc Cần. Điều kiện của hắn vô cùng tốt nha.

Những người này không nghĩ sẽ giới thiếu người bên ngoài thôn, mà tính tìm người phù hợp ở trong thôn. Rốt cuộc Hoắc gia cũng là hộ ngoại lai, không cùng dòng họ, vẫn có thể kết thân.

Chờ mọi người đi rồi, Tô Nguyên Nguyên liền nhéo nhéo ngón tay Hoắc Cần , "Ca, khi nào thì muội sẽ có chị dâu?"

Hoắc Cần khom lưng đem nàng ôm lên, còn chơi nâng nâng lên cao, Tô Nguyên Nguyên phối hợp cười cười.

"Muốn người khác làm gì, ca sẽ hảo hảo chiếu cố muội."

"Nhưng mà nhà người khác đều có chị dâu nha." Tô Nguyên Nguyên nói. Nàng cảm thấy chỉ cần không phải Lý Thanh Diệp, tìm ai cũng được cả.

"Nhà chúng ta không cần chị dâu, chờ Bé trưởng thành lại tính. Lỡ đâu tìm phải người không tốt, khi dễ Bé thì phải làm sao."

Tô Nguyên Nguyên nhíu mày, "Có như vậy sao?"

"Đương nhiên có, em xem nhiều người trong thôn sau khi cưới vợ liền không còn tốt với người trong nhà. Em không sợ ca ca lấy vợ rồi sẽ không thương em nữa sao?"

Tô Nguyên Nguyên lắc đầu nhỏ, "Không sợ, ca ca có người thương là tốt rồi."

Hoắc Cần cười lớn đem nàng ôm lấy, "Ca ca có Bé thương là đủ rồi."

Chuyện Hoắc Cần không muốn tìm đối tượng, nhanh chóng lan truyền trong thôn. Người trong thôn đều nói Hoắc Cần là người trọng tình nghĩa, vì chiếu cố đường muội, còn nguyện ý hoãn việc kết hôn, không giống những thanh niên khác, vừa tới tuổi liền kêu gào đòi cưới vợ.

Mẹ Lý còn có chút tiếc nuối. Bà vốn dĩ nghĩ rằng, đại khuê nữ Lý Hồng Hoa đã đến tuổi cưới gả, nếu gả được người trong thôn thì quá tốt rồi.

Nhưng tiểu tử Hoắc gia kia lại nói không định lập gia đình, khuê nữ của nàng cũng không thể đợi mãi. Cho nên ý định này cũng không thành.

Buổi tối lúc ăn cơm, còn lải nhải chuyện này với chồng. "Ba nó, ông nói xem tiểu tử Hoắc Cần này cũng thật là, cũng tới tuổi rồi, còn không lo tìm đối tượng. Điều kiện cũng tốt như vậy..."

Lý thợ mộc uống lên chén rượu, hắn gần nhất vẫn luôn làm gia cụ cho Hoắc gia, cũng đã làm xong phần lớn. Hoắc Cần cũng là người thiệt tình, làm xong phần nào liền trả tiền luôn phần đó. Nhìn thấy tiền thật, ông làm việc càng nhiệt tình.

Nghe được vợ mình lải nhải chuyện này, liền nói, "Chắc do tuổi còn nhỏ, chờ thêm mấy năm là sốt ruột liền. Nam nhân đó mà, ai lại không muốn cưới vợ đâu?"

Mẹ Lý thở dài. Đáng tiếc con gái bà lại chờ không nổi.

Bà nhìn con gái lớn Lý Hồng Hoa, nàng cũng không nghĩ gì nhiều, vẫn như thường tập trung ăn cơm. Nhưng con gái nhỏ bên cảnh lại có vẻ mặt thất thần, chỉ lo ăn cơm trắng, đồ ăn cũng quên gắp.

"Diệp Nhi, con nghĩ gì vậy"

"Không, con không nghĩ gì cả," Lý Thanh Diệp vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Lý thợ mộc nhìn nàng một cái, "Diệp Nhi à, con năm nay chắc là tốt nghiệp sơ trung rồi hả."

Lý Thanh Diệp gật đầu, "Học kỳ này liền tốt nghiệp. Chuẩn bị thi lên cao trung."

"Đừng thi. Con gái học nhiều cũng vô dụng. Sớm một chút làm việc phụ gia đình thì tốt hơn."

Anh cả Lý Ái Quốc cùng nói, "Đúng vậy, tiểu muội, làm gì có đứa con gái nào học nhiều giống muội chứ. Không lo luyện thủ công cho tốt, mai mốt sẽ không thể gả ra đâu."

Mẹ Lý cũng đồng tình gật đâu. Lại nói tiếp, con gái nhà bọn họ cũng thuộc loại đi học nhiều nhất trong thôn. Đều đã mười lăm tuổi, qua mấy năm nữa là có thể làm mai, vẫn nên sớm phụ công việc trong nhà, nếu không về sau sẽ khó tìm chồng? Nghĩ tới đây, bà liền nhìn kỹ con gái nhỏ của mình. Tuổi còn nhỏ, chờ mấy năm nữa kết hôn là vừa đẹp. Đến lúc đó, không biết có thể kết thân với tiểu tử Hoắc gia kia không...

Em út Lý Ái Dân cũng xen mồm nói, "Đúng vậy, chị ba, so với chị hai chị nấu cơm dở hơn nhiều.

Lý Thanh Diệp quật cường siết chặt đũa, không nói một lời.

Lý thợ mộc liền xụ mặt, "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, sang năm ba sẽ không cấp học phí cho con nữa."

Cơm nước xong, Lý mẫu liền đem Lý Thanh Diệp kéo vào phòng bếp, "Diệp Nhi, ba của con cũng là vì tốt cho con, con cũng đừng giận ông ấy. Phụ nữ chúng ta học cao cũng không bằng gả được cho người tốt. Con coi tiểu tử nhà Hoắc gia kia, nếu ai được gả cho cậu ấy, liền lập tức có nhà to để ở."

Lý Thanh Diệp nhấp môi không nói lời nào.

Mẹ Lý thấy nàng vẫn vẻ quật cường đó, thở dài nói, "Con đứa nhỏ này a...... Thật là không hiểu chuyện."

Chờ mẹ Lý đi rồi, Lý Thanh Diệp liền nhìn ra bên ngoài về phía Hoắc Gia.

Vào buổi chiều, Tô Nguyên Nguyên cùng Hoắc Cần dọn dẹp phòng ở. Thợ mộc Lý năng suất rất cao, một số thứ lớn như giường, hay bàn ăn đã làm xong. Tô Nguyên Nguyên và Hoắc Cần vừa ở vừa bày trí đồ đạc. Nhà mới vẫn còn một số rác rưởi cần dọn dẹp, Tô Nguyên Nguyên rất muốn hỗ trợ, nhưng Hoắc Cần không cho nàng hỗ trợ, chỉ cho nàng ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh, còn đưa cho nàng một con búp bê, để nàng ngồi đó chơi.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

"Hệ thống, ta cảm thấy độ tàn phế của mình ngày càng tăng lên. Chuyện gì cũng không làm được."

888 lười biếng nói, "Cuộc sống sung sường như vậy, ta lại rất hâm mộ đó."

"Ta quyết định, sau khi ta trưởng thành, nhất định phải làm một phen sự nghiệp." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

888 bày ra một khuôn mặt mỉm cười không hề giả trân.

Tô Nguyên Nguyên còn đang suy nghĩ hàm ý sau nụ cười này thì trong đầu nàng lại vang lên tiếng cảnh báo, "Cảnh báo cảnh báo, nữ chính sắp tới đây"

Tô Nguyên Nguyên tức khắc đề phòng lên. Vì phòng ngừa cùng nữ chính tiếp xúc, nàng cố ý kêu 888 chú ý tình hình, nếu nữ chính tới gần, nàng liền kiếm cách đi đường vòng. Ai mượn người ta là nữ chính đâu, không thể trêu vào nên nành đành trốn đi vậy. Nhưng mà bây giờ nàng đang ở nhà. Sao nữ chính lại đi tới đây vậy?

Nàng chạy nhanh ra cửa nhìn xem, anh nàng còn vừa mới đem đồ đi vứt, hy vọng hai người sẽ không đụng mặt nhau.

Sợ cái gì cái đó liền xảy ra. Nàng vừa tới cửa, liền thấy anh trai mình đang đứng chung với Lý Thanh Diệp. Nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của Lý Thanh Diệp, còn có cái vẻ muốn nói lại thôi, Tô Nguyên Nguyên liền mệt mỏi. Theo bản năng gọi lớn, "Ca...."

Hoắc Cần lúc này cũng đang không vui. Lúc nãy đang đi, hắn lại bị tiểu cô nương có chút quen mắt này gọi lại. Nói thật hắn thường không nhớ rõ mặt của mấy nữ oa khác, dù sao thì bọn họ cũng không đáng yêu bằng Bé của hắn. Nếu là lúc trước, ai gọi hắn, hắn cũng không buồn phản ứng. Nhưng hiện tại vì Bé, hắn cũng vui lòng đáp lại một chút người trong thôn. Kết quả cô nương này gọi hắn lại, tiếp theo nửa ngày cũng không nói gì.

Nghe được giọng của em gái mình, hắn liền vui vẻ đi về phía cửa "Sao vậy Bé?"

"Ca, hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?" Tô Nguyên Nguyên chân ngắn chạy tới.

"Không có nói gì." Hoắc Cần nắm tay nhỏ của nàng chuẩn bị đi vào nhà. Còn người khác, hắn cũng không thèm để đi.

"Hoắc, Hoắc Cần ca." Lý Thanh Diệp lại hô một tiếng.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Đây là ca của em!" Cũng không thân thiết với chị, đừng có gọi bậy.

Hoắc Cần cau mày nhìn nàng, "Có chuyện gì sao?"

"Em muốn nói với anh, anh, anh vẫn nên sớm một chút tìm đối tượng đi, đừng đợi." Lý Thanh Diệp cắn răng nói.

Hôm nay mẹ nàng tìm nàng nói chuyện xong, nàng liền nghe ra, mẹ nàng có lẽ là muốn nàng kết hôn với Hoắc Cần.

Lý Thanh Diệp có chút chột dạ, cũng may người trong nhà không ai biết những chuyện này. Hiện tại nàng nghĩ nên thừa dịp người trong nhà không biết, nói Hoắc Cần không cần đợi, sớm một chút kết hôn. Như vậy người nhà nàng cũng không còn hi vọng, nàng liền có thể tiếp tục đi học.

Đương nhiên, đi học tuy là lý do quan trọng, nhưng chủ yếu là nàng không muốn làm chậm trễ Hoắc Cần. Dù sao nàng cũng muốn học đại học.

Lý Thanh Diệp suy nghĩ thật nhiều, còn Hoắc Cần cùng Tô Nguyên Nguyên lại là vẻ mặt buồn bực.

Hoắc Cần cảm thấy mình gần đây biểu hiện quá thân thiện, khiến cho ai ai cũng muốn tới quản chuyện của mình. "Tôi kết hôn hay không, có liên quan gì tới cô sao, cô một cái tiểu cô nương, sao lại không biết xấu hổ đi nói những chuyện này."

Hắn vừa dứt lời, Lý Thanh Diệp liền giật mình, cũng bắt đầu xấu hổ lẫn buồn bực, "Em là nói thật lòng!"

Hoắc Cần lạnh mặt không quan tâm nàng.

Tô Nguyên Nguyên lúc này lại có chút kinh hãi rồi. Nàng vừa rồi không có nghe lầm chứ, Lý Thanh Diệp kêu ca ca nàng kết hôn đi, đừng đợi. Mà đợi này.... là không phải đợi nàng đó chứ.

Nàng nhìn Lý Thanh Diệp khuôn mặt đỏ rực, cảm thấy cô nương này thiệt tình không biết suy nghĩ cái gì. Nhưng nàng biết chắc rằng, một năm này, ca ca nàng hoàn toàn không có bất cứ liên hệ gì với cô ấy. Nàng còn đang cảm thấy may mắn vì mình đã thay đổi được cốt truyện, kết quả cuối cùng nữ chính lại có suy nghĩ như vậy?

Cũng may lần này anh trai nàng cũng nói rõ. Cô nương này chắc sẽ hiểu rõ.

"Tỷ tỷ, chị trở về đi, ca ca em chán ghét chị! Thật sự rất chán ghét!"

Tô Nguyên Nguyên nói thẳng. Nàng cảm thấy muốn cùng cô nương này nói thẳng mới được. Miễn cho nàng lại bổ não.

Lý Thanh Diệp nghĩ lại cũng thấy rất mất mặt, xấu hổ liền xoay người chạy đi. 

Tô Nguyên Nguyên liền an tâm rồi.

"Ca, em không thích tỷ tỷ này."

"Ừ." Hoắc Cần gật đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro