Chương 9: Bé không thể làm tức phụ của Mao Đản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thực hiện xử lý các địa chủ, nhà cũ của Hoắc Cần bị Cách Uỷ Hội dỡ đi, gạch xanh và mái ngói đều được dùng xây khu làm việc của bọn họ. Phần đất nền cũng được sung công quỹ.

Bây giờ Hoắc Cần lại mua về, chuẩn bị xây nhà lên.

Đứng ở nền đất cũ nhà mình, ánh mắt Hoắc Cần có phần u am. Đến khi cảm giác được ngón tay mình được người khác lôi kéo, mới lộ ra tươi cười, "Sao vậy Bé?"

"Khi nào nhà mình sẽ xây nhà vậy ạ?." Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói. Nàng thật sự thích nơi này. Vị trí nhà cũ rất tốt, dựa sơn hướng thủy, phong cảnh rất đẹp. Nếu đi xin miễn phí chắc chắn khó được, nên nhiều năm như vậy vẫn còn bỏ trống.

Hoắc Cần cười nói, "Đợi khi tìm được người liền bắt đầu làm."

Tô Nguyên Nguyên nghiêng đầu nói, "Ba của Mao Đản sẽ xây nhà nha. Ba của Nhị Cẩu Tử cũng vậy, trường tiểu học trong đội cũng là do bọn họ xây."

Hoắc Cần thực ra không tính mướn người trong thôn, nhưng thấy vẻ mặt cao hứng của muội muội, hắn cũng không nỡ làm nàng thất vọng.

Ở chung với nhau lâu như vậy, hắn cũng nhìn ra được, Bé không phải kiểu người giống hắn. Nàng sẽ thích nơi náo nhiệt, cũng thích ở chung với mọi người. Nàng còn luôn cố gắng hòa nhập với thôn này.

"Được, vậy chúng ta tìm bọn họ xây."

Hoắc Cần liền đi tìm bí thư thôn, nhớ bác ấy hổ trợ thông báo cho người trong thôn, hắn đang tìm người giúp xây nhà.

Đây là chuyện tốt, dù sao cũng tạo cơ hội cho người trong thôn kiếm tiền. Tin tức vừa truyền ra, cũng có nhiều người đi tìm trưởng thôn nói muốn tham gia xây nhà cho Hoắc gia. Ngay cả ba của Lý Thanh Diệp, Lý thợ mộc cũng rất cao hứng. Hoắc gia muốn xây nhà, liền không thể thiếu thợ mộc, hắn là thợ mộc duy nhất trong thôn, người khác có thể không được thuê, nhưng hắn chắc chắn sẽ được thuê.

Lúc ăn cơm, Lý thợ mộc vừa uống rượu vừa cùng mẹ Lý nói chuyện Hoắc Cần , "Tiểu tử này không biết làm gì, nhanh như vậy đã kiếm được tiền. Nghe nói nó muốn xây cái nhà hai tầng, xem ra cũng kiếm được không ít. Thật là không tưởng tượng được, một đứa du côn du đảng, đột nhiên lại kiếm được thật nhiều tiền, không biết có phải đi làm chuyện xấu không nữa."

Mẹ Lý nói, "Chắc là không đâu, nếu làm chuyện xấu, chắc đã sớm bị bắt đi rồi."

Anh cả Lý Ái Quốc nói, "Con biết, con lần trước đi vào huyện thành, thấy bọn họ đang bán quần áo. Nói cái gì mà hàng tiêu chuẩn xuất khẩu. Sinh ý cũng rất tốt."

"Sao chưa từng nghe mày nói qua." Lý thợ mộc kinh ngạc nói.

"Cũng không thân thiết, con nhắc tới người ta làm gì." Lý Ái Quốc nói. Khi đó hắn đang theo đuổi một nữ đồng chí, nhưng không thành công, cũng không dám cùng người nhà nói nhiều, hiện tại theo đuổi tới rồi, hắn cũng dám nói nhiều hơn.

"Tiểu tử này sao đột nhiên tốt lên vậy?" Lý thợ mộc hiếu kỳ nói.

Mẹ Lý nói, "Đây cũng là chuyện tốt, so với làm lưu manh vẫn tốt hơn nhiều. Lúc trước tui nhìn thấy nó từ xa đã thấy sợ rồi."

Lý Thanh Diệp vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, trên mặt đỏ rực. Cũng đã một thời gian dài, nàng cũng chưa gặp qua đôi anh em kia, thì ra là bọn họ vội đi kiếm tiền.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút vui mừng. Bọn họ ngày càng tốt hơn, thật tốt. Nàng nhớ tới khối kẹo mạch nha lúc trước, hương vị thật ngọt. Trong lòng lại có chút rối rắm. Nàng không định tìm đối tượng, hiện giờ nàng chỉ muốn tập trung đọc sách, về sau học đại học.

Lý Thanh Diệp trước kia có tiếp xúc với nhóm thanh niên tri thức trong thôn, nghe bọn họ kể về thế giới bên ngoài, cho nên trong lòng luôn có mong ước, nhất định phải đi ra khỏi thôn, đến trong thành phố đọc sách, làm việc trong thành phố.

Sau khi rối rắm một hồi, nàng lại quyết định, nếu đối phương thật sự tìm mình ngỏ ý, nàng nhất định sẽ kiên định từ chối.

Nhà của Hoắc gia rất nhanh liền bắt đầu khởi công xây dựng. Nơi này gần huyện thành, Hoắc Cần mua một chiếc xe đạp. Đi huyện thành chỉ cần nửa giờ. Cho nên Hoắc Cần quyết định sẽ sống ở đây lâu dài. Nhà cũng muốn xây cho tốt một chút. Dù là bên ngoài hay bên trong, đều rất chú ý.

Bời vì xây nhà, mọi người trong thôn cũng có cơ hội tiếp xúc với Hoắc Cần nhiều hơn. Sau liền phát hiện, trước kia bọn họ đã nhìn lầm. Tiểu tử này kỳ thật khá tốt, đối nhân xử thế cũng rất chú ý. Tuy rằng không có nấu cơm trưa cho bọn họ, nhưng mà vẫn cấp thêm tiền cơm hằng ngày. Đây cũng là một số tiền đáng kể. Hơn nữa khi nói chuyện với mọi người, cũng đặc biệt trầm ổn.

Đáng chú ý là bé gái nhà Hoắc gia, vô cùng hiểu chuyện. Bé gái mới có 4 tuổi, đã biết bưng ấm nước hỏi bọn họ có khát không, có muốn uống nước không.

So sánh với mấy đứa trẻ nhà khác, hai anh em nhà này quả thật là con nhà người ta.

Những người khác trong thôn cũng dần cùng bọn họ qua lại. Như mẹ của Cẩu Đản thỉnh thoảng đem qua cho ít rau xanh. Mẹ của Mao Đản thì càng hào phóng, còn cố ý đưa cho Tô Nguyên Nguyên trứng gà ăn.

Mao Đản cũng đi theo mẹ nó tới. Cười hì hì làm mặt quỷ với Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên không thèm để ý tới hắn, mà cùng với mẹ Mao Đản khách khí vài câu, "Thẩm thẩm không cần mang cho con đâu ạ, cứ để ở nhà ăn là được rồi."

"Quả là một đứa trẻ hiểu chuyện. Đừng có khách sáo với thẩm nữa, cháu dù sao cũng cùng chơi với Mao Đản. Mao Đản cũng thường xuyên ăn ké của cháu mà." Mẹ Mao Đản cười nói. Hoàn toàn quên mất chuyện nhi tử nhà mình bị đánh, mình còn tới Hoắc gia liều mạng lúc trước.

Mao Đản cũng ở bên cạnh cũng xen mồm nói, "Đúng vậy, mai sau em còn phải làm tức phụ của anh, đừng khách sáo."

Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống. Tô Nguyên Nguyên liền run cầm cập, nhìn thấy lão ca của mình cầm một túi kẹo đi tới, sau đó nhét vào túi Mao Đản.

"Ai da, thật sự là quá khách sáo đi nha." Mẹ Mao Đản cao hứng nói. "Mau mau cảm ơn anh trai Hoắc Cần của con đi."

Mao Đản có được kẹo ăn cũng rất cao hứng, đang chuẩn bị nói cảm ơn, liền bị Hoắc Cần ánh mắt sắc bén dọa sợ, "Mẹ, chúng ta về nhà đi."

"Kêu con nói cảm ơn, con đòi về nhà làm cái gì?" Mao Đản mẹ không cao hứng nói.

Mao Đản dứt khoát tự mình chạy về trước.

Mẹ Mao Đản lúng túng nói, "Con nít không hiểu chuyện, thẩm về nhà sẽ dạy lại nó, thẩm đi trước nhé." Nói xong cũng quay đi.

Tô Nguyên Nguyên cười cười cùng bọn họ chào tạm biệt, "Thẩm đi đường cẩn thận ạ."

Mẹ Mao Đản càng cảm thấy con mình đúng là cái loại không thể lên mặt bàn, còn không bằng đứa con nít 4 tuổi nhà người ta.

Chờ mẹ con họ đi khuất,  Hoắc Cần mới nắm tay Tô Nguyên Nguyên dặn, "Hạn chế cùng nó chơi, lúc trước nó còn bắt nạt em nhớ không."

"Chuyện đó đã là quá khứ rồi, Mao Đản cũng xin lỗi em rồi. Mẹ em nói phải nhớ tới những điều tốt của người khác."

Tô Nguyên Nguyên nhân cơ hội giáo dục luôn anh trai vai ác của mình. Tranh thủ đem anh ấy giáo dục thành một người anh của chính nghĩa.

Nàng biết bởi vì chuyện của Hoắc gia phía trước, Hoắc Cần có chút bài xích người khác. Dựa theo tư liệu hệ thống cung cấp, ở cốt truyện gốc, Hoắc Cần sở dĩ sẽ đi lên hắc lộ, một phần cũng do tâm lý muốn báo thù xã hội. Cũng do hắn lúc nhỏ phải trải qua sự bài xích cùng địch ý từ toàn xã hội. Nhưng hoàn cảnh lúc đó, thực tế chỉ có một số người không tốt trong thôn trực tiếp tham gia, còn đại đa số vẫn là không để ý.

"Ca ca, chúng ta phải làm một đứa trẻ ngoan."

Nhìn muội muổi của mình nói đạo lý như người lớn, Hoắc Cần trong lòng liền có chút mềm mại, nhưng vẫn nghiêm túc dặn, "Không thể làm tức phụ của Mao Đản." Cái loại tiểu tử thúi mặt đầy nước mũi, còn mơ tưởng cho Bé nhà mình làm tức phụ của nó, đúng là mơ mộng hảo huyền!

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Sau khi xây nhà xong, bàn ghế trong nhà cũng bắt đầu tìm người làm. Vì làm gia cụ, Hoắc Cần tìm mua vài khúc gỗ lâu năm. Sau đó dự tính sẽ làm cho Nguyên Nguyên một căn phòng công chúa. Chính là cái loại giường có phào chỉ, còn có tủ quần áo, ghế dựa, sofa nhỏ kiểu Tây.

Tô Nguyên Nguyên lúc tìm đến đội làm gia cụ để nói chuyện, mới biết được thì ra nhà mình mướn ba của Lý Thanh Diệp làm gia cụ. Chuyện này cũng đã quyết định xong, nàng cũng không thể ngăn cản được. Chỉ cần không cùng nữ chủ tiếp xúc, nàng cũng không quá để ý chuyện này.

Thợ mộc Lý lúc cầm bản vẽ gia cụ về, còn lải nhải nói, "Tiểu tử Hoắc gia này đúng là lãng phí, một bộ gia cụ mà dùng quá trời gỗ. Còn phải xây phòng riêng cho em gái, trong phòng còn muốn làm quá trời đồ. Đúng là người trẻ không biết giữ tiền mà."

Mẹ Lý nhìn đến bản vẽ gia cụ xong, hâm mộ nói, "Nhà người ta là thương con gái, một cái đường muội đều xem như bảo bối, về sau khuê nữ nhà ai gả vào nhà bọn họ, nhất định sẽ có cuộc sống tốt."

Con gái của nàng Lý Hồng Hoa cũng nhìn mấy bản vẽ đó, vô cùng thích, thầm nghĩ nếu ai vì nàng tiêu tiền làm những thứ đó, nàng liền gả cho người ta.

"Diệp Nhi, em xem, có phải rất đẹp đúng không? Khi nào chị kết hôn, cũng sẽ làm một bộ giống vậy."

Lý Thanh Diệp nhìn thoáng qua, sau đó nắm chặt tay. Nàng sẽ không dao động, nàng muốn thi đại học!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro