Chương 19: Tốc độ này có vẻ có chút nhanh nhỉ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lý Thanh Diệp tới văn phòng tìm Hoắc Cần, Tô Nguyên Nguyên vô cùng cảnh giác. Đối với nhiệm vụ giả như nàng mà nói, nam chính cùng nữ chính giống như là thiên địch của vai ác. Chỉ cần vừa chạm mặt, họ sẽ khiến cho chỉ số thông minh của vai ác đóng băng, rồi đại sát tứ phương.

Nàng thật sự lo cho người anh trai độc thân của mình sẽ bị ánh hào quang kiên cường độc lập của nữ chủ thuyết phục. Đầu óc không tỉnh táo làm việc ngốc nghếch.

Vì thế nàng liền kêu 888 nhìn chằm chắm tình hình của nam nữ chính. Nếu có gió thổi có lay, liền phải nhắc nhở nàng.

Nghe được tin nam nữ chính bắt đầu xuất hiện ái muội, nàng đang uống nước thiếu chút nữa liền bị sặc. Tưởng An Nam ở bên cạnh lo lắng vỗ lưng nói, "Bé uốn chậm thôi, cẩn thận sặc."

Tô Nguyên Nguyên lau lau nước bên khóe miệng mình, sau đó ôm chai nước chậm rãi uống, tiếp tục cập nhật tình hình.

"Sao sao ...... Sao lại nhanh như vậy?"

Hôm trước vẫn còn là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, sao chớp mắt liền chuyển thành ái muội rồi. Chẳng lẽ, tình yêu chính là như vậy, nói tới liền tới sao?

888 nói, "Chuyện Lý Thanh Diệp tìm vai ác bị Trần Cảnh Hoa biết, sau khi Trần Cảnh Hoa hỏi thì Lý Thanh Diệp liền kể ra yêu hận tình thù giữa cô ta với anh trai cô."

"Từ từ, vai ác cái gì, anh trai tui bây giờ chính là thiên sứ chính nghĩa mà!" Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt bất mãn kháng nghị, "Còn nữa, anh trai tui với nữ chính có yêu hận tình thù khi nào. Anh trai tui vẫn là một thẳng nam sắt thép độc thân chưa lập gia đình."

888 liền phát một cái icon trợn mắt, "Ký chủ, mong cô chú ý trọng điểm."

Tô Nguyên Nguyên vuốt đầu hỏi, "Những chuyện tui nói không phải trọng điểm sao?"

888: "......"

Cũng may Tô Nguyên Nguyên cũng chú ý tới điểm chính, "Chỉ bởi vì như vậy, bọn họ liền có ái muội? Lý do này này cũng quá miễn cưỡng đi."

888 vân đạm phong khinh nói, "Đối với con người mà nói, đôi khi chú ý quá độ mà sinh ra tình cảm là chuyện bình thường."

Tô Nguyên Nguyên: "...... Nhưng mà anh trai tui với nữ chính đâu có yêu hận tình thù gì đâu, nam chính còn cho rằng có những chuyện đó......"

Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng, nam nữ chính ở bên nhau, còn nhờ công lao của anh trai nàng.

Nam nữ chính lại lần nữa dính vào nhau theo cốt truyện, Tô Nguyên Nguyên có chút hoảng loạng. Dù sao hào quang của nam nữ chủ cũng rất lớn. Hơn nữa, bây giờ nam nữ chính đối với anh trai nàng cũng không quá thân thiện.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình cần phải đem anh trai chính nghĩa của mình giám sát cho chặt chẽ. Không thể để anh trai băng thanh ngọc khiết của mình bị hại.

Lúc Tô Nguyên Nguyên cùng hệ thống thương lượng đối sách, Hoắc Cần gõ cửa, nói vọng vào, "Bé, buổi tối anh có tiệc tối cần tham gia, sẽ về trễ chút."

"Vâng ạ." Tô Nguyên Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Đột nhiên trong đầu nàng truyền đến tiếng tinh tinh, "Hữu nghị nhắc nhở, nam nữ chính cũng sẽ tham gia buổi tiệc tối nay."

Nghe âm thanh nhắc nhở, Tô Nguyên Nguyên liền cảnh giác, lộp cộp chạy tới lôi kéo Hoắc Cần đang muốn ra cửa, "Anh hai, em cũng muốn đi, buổi tối mang em đi cùng với."

Hoắc Cần cúi đầu nhìn nàng, nhìn ánh mắt đơn thuần của em gái, không yên tâm nói, "Em không thích hợp để đi."

"Anh hai, em muốn đi trải nghiệm."

Hoắc Cần cũng có chút do dự, hắn không muốn cho em gái mình tiếp xúc quá sớm với chuyện thương nghiệp.

Tưởng An Nam nhìn vẻ mặt chờ mong của Tô Nguyên Nguyên, lại thấy Hoắc Cần do dự, liền dứt khoác nói, "Bé, anh trai em không mang em đi, chị đưa em đi. Em cũng có thư mời."

Là con gái của thị trưởng, mấy bữa tiệc này rất hay mời nàng, chẳng qua nàng bình thường không thích tham gia mấy trường hợp này.

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, lập tức cao hừng, "Chị An Nam tốt quá, chúng ta cùng đi với anh trai em. Nhiều người đi càng thêm náo nhiệt, chị còn có thể làm bạn nhảy của anh trai em, anh trai em đến từng tuổi này vẫn chưa từng có bạn nhảy, quá đáng thương đi."

Tưởng An Nam và Hoắc Cần: "......"

......

Buổi chiều, công ty Trần thị vẫn chưa tan tầm, Trần Cảnh Hoa gọi Lý Thanh Diệp vào trong văn phòng hắn. Lúc Lý Thanh Diệp tiền vào, tim cô đập có chút nhanh. Hai ngày nay cô có cảm nhận được Trần Cảnh Hoa đối xử với nàng có chút không giống trước.

Tuy rằng không có rõ ràng, nhưng chỉ cần anh mắt anh và cô chạm nhau, cảm giác này liền rất rõ ràng.

"Trần tổng."

"Cô tới rồi." Trần Cảnh Hoa ngẩng đầu lên, cười với nàng một chút. "Buổi tối tôi có một bữa tiệc, vẫn đang thiếu một người đi cùng, cô cùng tôi đi đi."

Lý Thanh Diệp nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Tôi đi..., có chút không thích hợp thưa Trần tổng."

"Không có gì không thích hợp, cô là thư ký của tôi, đương nhiên sẽ có nghĩa vụ này." Trần Cảnh Hoa cười, sau đó chỉ vào chiếc hộp trên bàn trà, "Bên trong là quần áo cùng lễ phục, cô đem đi thử đi, có thể vào phòng nghỉ của tôi thử."

Lý Thanh Diệp đỏ mặt cầm chiếc hộp trên bàn lên, sau đó đi về phía phòng nghỉ bên trong.

Nhìn bóng dáng Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa thấy có chút hơi rung động.

Trước kia hắn cũng không quá để ý các nhân viên bên cạnh, nên cũng không nhìn ra nét đặc biệt của Lý Thanh Diệp. Nhưng thời gian này hắn luôn không khống chế được đi quan sát Lý Thanh Diệp, cũng chậm chậm rãi phát hiện ra cô gái này không giống những cô gái khác. Cô rất nỗ lực, không ngừng vươn lên, luôn có một tinh thần không hề chịu thua. Đây chính là điểm mà mấy tiểu thư xuất thân tốt đẹp không có được. Hơn nữa cô cũng không ham hư vinh. Từ việc cô cự tuyệt Hoắc Cần liền có thể nhìn ra.

Cũng khó trách Hoắc Cần đồi với cô cầu mà không được, dù là chính hắn, cũng thật sự có chút động tâm.

Tiệc tối nay được tổ chức ở nhà hàng Quốc Khách.

Tô Nguyên Nguyên mặc một bộ lễ phục màu hồng, trang điểm giống một tiểu công chúa, bên trái nắm tay Hoắc Cần tây trang tuấn lãnh bất phàm, tay phải nắm Tưởng An Nam dịu dàng hào phòng. Vừa vào đã gây được chú ý rất lớn.

Tô Nguyên Nguyên cũng không có tâm tình đi chú ý ánh mắt của người khác, nàng bận tìm nam nữ chính. Tìm một vòng lại phát hiện họ vẫn chưa tới.

Đang buồn bực, đột nhiên phía cửa truyền đến một trận xôn xao. Nàng nhìn về phía đó, liền thấy nam nữ chính lấp lành hào quang đi tới.

"Thật chói mắt nha." Tô Nguyên Nguyên nhìn dây chuyền lục bảo trển cổ Lý Thanh Diệp cảm thán.

Quan nhiên đãi ngộ của nữ chính đúng là đặc biêt. Tùy tiện tham gia một bữa tiệc tối, liền mang trang sức trị giá liên thành. Sau đó oanh động cả hội trường.

Nhưng mà loại oanh động này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, đa số mọi người vẫn hường về phía Hoắc Cần bắt chuyện.

Dù sao Hoắc Cần cũng là lão đại trong thương giới, không thể đắc tội. Mà bạn nữ đi chung với hắn cũng có bối cảnh lớn, tuy không hay tham gia các buổi tiệc tối, nhưng rất nhiều người vẫn nhận ra nàng, đây là tiểu thư nhà Tưởng thị trưởng.

Mà Tưởng thị trưởng sắp tới sẽ nhanh chóng thăng chức thành bí thư thành phố. Con gái nhà ông đương nhiên cũng không thể coi thường.

Nhìn thấy Tưởng An Nam bị một đám người vây quanh, Hoắc Cần liền cười xấu xa, nhanh chóng nói xin lỗi người bên cạnh rồi lôi kéo Tô Nguyên Nguyên từ trong đám người đi ra, "Bé, chị An Nam của Bé đang rất bận, chúng ta đi ăn chút gì đi. Lát nữa lại quay lại đây."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy như vậy không tốt lắm, đang do dự thị Tưởng An Nam liền ra tới, thấy Hoắc Cần muốn kéo Tô Nguyên Nguyên đi, liền duỗi tay giữ chặt Tô Nguyên Nguyên, hỏi "Hoắc Cần, anh muốn dẫn Bé đi đâu?"

Người này quá xấu rồi, dám thừa dịp cô bị người ta vây quanh, muốn dẫn Bé đi, ném nàng ở đây một mình!

Những người xung quanh thấy bọn họ như vậy, cũng chỉ nghĩ là tình lữ ve vãn chọc nhau, nghĩ lại Tưởng thị trưởng cũng coi trọng Hoắc Cần, liền đoán quan hệ của hai người là người yêu. Cười nói, "Hoắc tổng cùng Tưởng tiểu thư quả là trai tài gái sắc."

"Đúng vậy, Hoắc tổng tính khi nào mới chúng tôi uống rượu mừng của cậu đây."

"Hoắc tổng, chuyện vui như vậy mà một chút tiếng gió cũng không lộ, thật là không đủ thành ý nha."

"......"

Mọi người mồm năm miệng mười nói lời trêu chọc.

Hoắc Cần và Tưởng An Nam đều trợn mắt nhìn, Tưởng An Nam giải thích nói, "Không phải như các vị nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."

"Không sai, Tưởng tiểu thư chỉ là giáo viên dạy múa của em gái tôi."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Đúng vậy ạ, bọn họ một người là anh trai cháu, một người là cô giáo của cháu."

Ha ha, lừa ai đâu. Mọi người vẻ mặt ta đã hiểu. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, chắc chắn sẽ có chút ngại ngùng, mọi người đều nhìn rõ.

Bên phía Hoắc Cần vô cùng náo nhiệt, ngược lại phía Trần Cảnh Hoa và Lý Thanh Diệp dù lên sân khấu vô cùng ấn tượng lại có chút ảm đạm.

Dù sao Trần Cảnh Hoa vẫn chưa được coi là người cầm lái chân chính, hơn nữa lại nhiều lần bị Hoắc Cần áp đầu, mà Lý Thanh Diệp cũng chỉ là một nhân viên bình thường. Mọi người tới chào hỏi xong liền rời đi, không có lôi kéo làm quen như bên Hoắc Cần.

Trần Cảnh Hoa nhìn phía bên kia, gắt gao cắn chặt răng, sau đó duỗi tay cho Lý Thanh Diệp nắm đi về phía Hoắc Cần.

"Hoắc tổng, đã lâu không gặp."

Hoắc Cần đang ứng phó người bên cạnh, nhìn thấy Trần Cảnh Hoa tới chào hỏi liền theo lễ gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Lúc ánh mắt lướt qua Lý Thanh Diệp, xác nhận đây là người phụ nữ điên xông vào văn phòng hắn lần trước, sau đó thu hồi tầm mắt.

Trần Cảnh Hoa thấy hắn chú ý tới Lý Thanh Diệp, liền cười nói, "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi."

Lý Thanh Diệp vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Trần Cảnh Hoa.

Tô Nguyên Nguyên: "......" Không phải nói còn đang ái muội sao, sao đột nhiên chuyển thành chính thức quen nhau rồi?

Hoắc Cần vẫn luôn cảm thấy Trần Cảnh Hoa có chút thiếu kinh nghiệm, nên mới thua hắn vài lần, không ngờ anh mắt lại kém như vậy, lại coi trọng một người phụ nữ đầu óc không bình thường. Nhưng hắn vẫn theo lễ phép chúc phúc, "Rất xừng đôi, xin chúc mừng."

Lúc trước xã giao, Hoắc Cần vẫn luôn là bộ dạng vân đạm phong kinh như vậy, Trần Cảnh Hoa cũng không đoán ra được Hoắc Cần nghĩ gì, cố ý nói, "Lại nói tiếp, cậu cùng Thanh Diệp là cùng quê, chắc trước kia cũng có quen biết nhỉ."

Hoắc Cần gật đầu," Đúng là có quen biết, nhưng cũng không thân. "

Tô Nguyên Nguyên vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, không thân."

Trần Cảnh Hoa nghe vậy, trong mắt mang theo chút hoài nghi nhìn về phía Lý Thanh Diệp, lại thấy Lý Thanh Diệp vẻ mặt có nan kham, có thống khổ, nhưng lại không có tý chột dạ nào. Liền đè tâm tư lại. Cười nói với Hoắc Cần, "Bạn nữ bên cạnh cậu, không giới thiệu một chút sao?"

Hoắc Cần liền đưa tay giới thiệu, "Bạn nữ đi cùng với tôi, tiểu thư Tưởng An Nam."

Tưởng An Nam hào phóng khéo léo cười với Trần Cảnh Hoa.

Nghe Hoắc Cần giới thiệu, Trần Cảnh Hoa càng chắc chắn Hoắc Cần đối với Lý Thanh Diệp khác biệt. Trước mặt Lý Thanh Diệp, không dám thừa nhận Tưởng tiểu thư là bạn gái, mà chỉ giới thiệu là bạn nữ đi cùng.

Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa trong lòng có chút chua, nắm tay nàng cười nói, "Tôi mang bạn gái đi gặp một vài người bạn, xin lỗi không tiếp được." Sau đó liền dẫn Lý Thanh Diệp đi.

Tô Nguyên Nguyên nhìn bóng dáng bọn họ, cảm khái nói, "Thật xứng đôi."

Cứ như vậy ở bên nhau là tốt nhất, đừng gây tai họa cho ca ca nàng.

Đột nhiên, bụng nàng truyền tớ âm thanh ục ục. Tưởng An Nam cười lôi kéo tay nàng, "Bé đói bụng rồi nhỉ, chị cũng đói rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi, để cho anh trai em đi xã giao."

"Được ạ." Tô Nguyên Nguyên đồng ý gật đầu. "Anh hai, anh cứ bận việc của mình đi, em với Chị An Nam đi ăn nhẹ một chút, anh không cần đi chung đâu ạ."

Hoắc Cần: "......"

Lúc Tô Nguyên Nguyên và Tưởng An Nam bưng đồ ăn đi ra ban công cho yên tĩnh, liền phát hiện ngoài ban công có người ôm nhau. Hai người sợ quá vội chạy nhanh ra.

Chờ phản ứng lại, Tô Nguyên Nguyên mới nhớ tới, hai người vừa rồi mặc quần áo có chút giống nam nữ chình.

888 nói, "Chính là bọn họ."

Tô Nguyên Nguyên: "...... Tốc độ này có vẻ có chút nhanh nhỉ." Không phải chỉ mới vừa chuyển chính thức lúc nãy thôi sao?

Nhìn anh trai của mình một mình tự đi xã giao, Tô nguyên Nguyên cảm thấy quả là nam chính và vai ác sẽ có đãi ngộ khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro