Chương 18: Anh trai của tui thật là thiện lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên bị nụ cười kia của hệ thống làm cho có chút hoảng hốt. Mãi cho đến lúc quyên tiền, nghe được anh trai nàng quyên tận 200 vạn, mới dời đi lực chú ý.

*1 vạn = 10 000, 200 vạn = 2 000 000 (2 triệu)

Ở thời điểm thập niên 90 như vầy, 100 vạn cũng được xem như là số tiền khổng lồ. Việc Hoắc tổng quyên một lần 200 vạn làm cho không khí hiện tại náo nhiệt hơn hẳn.

Tô Nguyên Nguyên cao hứng làm nũng với ca ca mình, "Ca, anh thật tốt!"

Hoắc Cần nghe xong, lập tức kêu thư ký tăng thêm 50 vạn, nói là cho trẻ em trong cô nhi viện mua sắm đồ dùng học tập.

Đây chính là buổi diễn công ích có em gái mình tham gia, thân là một ca ca hắn đương nhiên muốn ủng hộ mạnh mẽ. Dù sao hắn kiếm tiền là để nuôi Bé. Thấy Bé vui như vậy, trong lòng hắn liền thấy thật thỏa mãn.

Hoắc Cần dứt khoát quyên góp 250 vạn, khiến cho Trần Cảnh Hoa thân là đại diện ban tổ chức có chút nan kham.

Rốt cuộc hắn lần này là ban tổ chức, cũng chỉ có quyên 150 vạn mà thôi. Hắn cho rằng 150 vạn đã là một số tiền rất lớn. Hiện tại có nhiều xí nghiệp nhỏ, tổng tài sản cũng chưa tới 100 vạn.

Vỗn dĩ khi Hoắc Cần nói góp 100 vạn, hắn đã bỏ thêm 50 vạn, cũng coi như tương xứng với Hoắc Cần. Ai ngờ, Hoắc Cần lại bỏ thêm 50 vạn.

Hoắc Cần chính là tự mình làm chủ, còn hắn tuy rằng là tổng giám đốc công ty, nhưng thực tế trên hắn còn có lão ba,  muốn sử dụng một số tiền lớn, cũng có chút khó khăn. Trần Cảnh Hoa trong lòng đầy cảm giác thất bại. Hắn có chút không muốn chấp nhận, một người tốt nghiệp cao học ở nước ngoài như hắn lại thua một người chưa từng học đại học.

Hơn nữa hắn còn là ban tổ chức, trong lòng dù có nan kham, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười cùng Hoắc Cần bắt tay, cảm tạ Hoắc Cần đã quyên tiền ủng hộ.

Nhân viên đại diện phía chính phủ đem bằng khen vinh danh xí nghiệp hoạt động công ích tốt chưa cho Hoắc Cần.

Nhìn Hoắc Cần khí phách hăng hái, Trần Cảnh Hoa gắt gao nắm chặt tay.

Sau khi quyên tiền, Hoắc Cần cũng không ở lại lâu, nhanh chóng mang Tô Nguyên Nguyên và Tưởng An Nam rời đi, chuẩn bị đi chúc mừng.

Hôm nay là lần đầu tiên Bé nhà bọn họ biểu diễn, còn thành công như vậy, đương nhiên phải khen thưởng một chút.

Tô Nguyên Nguyên cũng cũng bị không khí bây giờ làm quên đi chuyện lúc nãy, trong lòng chỉ nhớ rõ chuyện anh trai mình vô cùng hào sảng quyên góp 250 vạn.

"Ca, anh hôm nay vô cùng tuyệt vời, nhờ có số tiền này, sẽ có rất nhiều đứa trẻ được đi học." 

Tưởng An Nam cười nói, "Bé thật là lương thiện."

Tô Nguyên Nguyên thở dài nói, "Em chỉ là hy vọng, những cô nhi đều có thể có quần áo mặc, có cơm ăn, được đi học. Trước kia anh trai vì chăm sóc em, phải chịu nhiều vất vả. Em hy vọng những đứa trẻ khác không cần phải vất vả như anh trai." Nàng bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc anh trai phải đi phía nam lấy hàng, dẫn theo mọi người ngồi xe lửa, vất vả tới nơi cũng không dám tiêu xài, chỉ dám ăn một ít bánh bao thô. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, nàng vẫn luôn thoải mái ngủ trong lòng anh trai, còn có đùi gà để ăn. 

Hoắc Cần duỗi tay xoa xoa nàng đầu, "Sau này mỗi năm chúng ta đều góp tiền. Bây giờ hình như còn có cái gọi là quỹ từ thiện, chúng ta cũng lập một cái, về sau chúng ta sẽ càng làm nhiều việc tốt." Tên quỹ hắn cũng nghĩ kỹ rồi, gọi là Bé quỹ từ thiện. Về sau Bé nhà bọn họ nhất định sẽ nhận được nhiều phúc báo.

Tô Nguyên Nguyên cảm động muốn rơi lệ. Anh trai của nàng thật lương thiện.

"Ca, em sau này không cần tiền tiêu vặt nữa, em sẽ đem đi quyên góp trợ giúp càng nhiều người."

Tưởng An Nam bị hành vi lương thiện của Tô Nguyên Nguyên làm cho cảm động muốn chết, chặm chặm đôi mắt nói, "Chị cũng đóng góp, chị sẽ góp một nửa số lương của mình."

Hoắc Cần bất đắc dĩ nhìn hai người, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy, làm chút chuyện tốt thật ra cũng rất có ý nghĩa.

Nhìn ba người vô cùng cao hứng rời đi, Trần Cảnh Hoa cau mày chui vào trong xe.

Nhìn thấy Lý Thanh Diệp còn ngây ngốc đứng bên ngoài, mày càng nhắn, "Thư ký Lý, cô còn nhìn gì nữa?"

"Không, không có gì." Lý Thanh Diệp lúc này mới nhanh chóng lên xe, nhìn thấy Trần Cảnh Hoa không vui, trong lòng hơi chột dạ.

Những chuyện vừa xảy ra, cô cũng không dám nói thật với Trần Cảnh Hoa. Nếu Trần tổng biết vừa rồi Hoắc Cần vì cô mà cùng Trần tổng cạnh tranh, Trần tổng chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn chán ghét cô.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Cảnh Hoa, Lý Thanh Diệp trong lòng hơi xao động. Cô thừa nhận, sâu trong nội tâm cô vẫn luôn ngưỡng mộ Trần Cảnh Hoa.

Trần  Cảnh Hoa chính là mẫu hình lý tưởng của cô, xuất thân tốt, học thức cao, mọi cử chỉ đều lộ ra là người có giáo dưỡng.

Người như vậy, chính là không cùng một thế giới với cô, nhưng cô lại không nhịn được muốn nhìn lên, dù cô biết bản thân không xứng với Trần Cảnh Hoa.

Gia thế Trần Cảnh Hoa như vậy, mai sau nhất định cũng sẽ tìm một cô gái có xuất thân tốt, chứ không phải tìm người giống như cô....

Nhưng mà cho dù nàng sau này có cùng Trần Tổng ở bên nhau hay không, cũng không thể để Hoắc Cần nhắm vào Trần tổng.

Hôm nay cô gái đi cùng Hoắc Cần, hẳn là đối tượng của anh. Nếu đã có đối tượng, vậy thì không nên thương nhớ những chuyện lúc trước.

Lý Thanh Diệp cảm thấy bản thân cần nói rõ với Hoắc Cần chuyện này, Hoắc Cần chắc cũng là người hiểu rõ lý lẽ đi.

......

Bên phía Trần gia, Trần Cảnh Hoa sau khi về đến nhà, liền báo cáo lại tình hình đêm từ thiện hôm nay cho cha nghe.

Nghe nhi tử báo cáo xong, Trần phụ vẻ mặt trầm ngâm.

"Cảnh Hoa, con vẫn là còn nhiều thiếu sót."

"Ba, con cũng muốn liên lạc với ba, nhưng mà Hoắc Cần sau đó liền đột nhiên tăng 50 vạn. Lúc đó không còn thời gian nữa rồi, nên con mới không có......"

Trần phụ nhíu mày nói, "Con chính là tổng giám đốc, sao chút linh hoạt này cũng không có?"

Trần Cảnh Hoa tức khắc trầm mặc không nói. Ngày thường công ty có bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ gì, phụ thân đều yêu cầu hắn báo cáo lại. Vài vị trưởng bối trong công ty cũng muốn nắm rõ quyết định của hắn. Cho nên lúc cần đưa ra quyết định, hắn mới do dự như vậy.

Nếu hắn có thể giống như Hoắc Cần tự mình làm chủ, tất nhiên có thể linh hoạt hơn.

Trần phụ tuy rằng đối kết quả lần này có chút không cao hứng, nhưng cũng nhanh chóng thông suốt. Dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu, về sau vẫn còn nhiều cơ hội. "Con nên tiếp xúc nhiều hơn với vị Hoắc tổng này, trên người cậu ta có rất nhiều thứ đáng cho con học hỏi."

"Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, toàn dựa vào may mắn."

"May mắn? Không, tuyệt đối không chỉ là may mắn. Con vẫn là còn quá trẻ tuổi." Trần phụ lắc đầu thở dài.

Trần Cảnh Hoa gắt gao nắm chặt tay.

"Đúng rồi, miếng đất phía Tây kia, nhất định phải lấy được. Có tin tức nói về sau sẽ khai phá khu vực phía Tây thành phố, nhiều công trình quan trọng cũng sẽ được xây bên đó, chúng ta có thể xây dựng một khách sạn bên đó, về sau sẽ có nhiều lợi ích."

"Con biết rồi, con vẫn luôn theo sát tình hình."

Ngày hôm sau Trần Cảnh Hoa tới công ty, liền liên hệ nhân mạch của Trần thị, hỏi thăm tin tức miếng đất kia.

Lúc này, Hoắc Cần đang dẫn Tô Nguyên Nguyên tới xem đất.

"Miếng đất này, anh chuẩn bị mua về, sau này sẽ xây cho Bé một trường dạy múa, được không?"

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, sợ ngây người. Nàng vậy mà có thể trở thành "địa chủ".

"Ca, không cần phải như vậy đâu ạ, với lại, lỡ sau này em múa không tốt, không thể trở thành giáo viên dạy múa thì phải làm sao?"

Tô Nguyên Nguyên có chút chột dạ, nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy trình độ của mình cũng không tốt. Quá lắm là lên sân khấu nghiệp dư biểu diễn, còn kêu nàng đi làm giáo viên, vẫn không đáng tin lắm.

"Không cần em dạy, đến lúc đó chúng ta thuê người tới, Bé nhà ta chỉ cần làm hiệu trưởng là được. Về sau học sinh tốt nghiệp từ đây đều sẽ là học sinh của Bé."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, tưởng tượng bản thân được gọi là cô. Liền kích động đỏ mặt.

Nàng ngượng ngùng nói, "Ca, vị trí tốt như vậy, anh không giữ lại để làm chuyện lớn sao?"

"Chuyện của Bé chính là chuyện lớn nhất. Với lại, cũng chỉ là mảnh đất. Anh ở Kinh Thị và Thâm Thị cũng mua rất nhiều đất, không thiếu một mảnh này."

*Editor: Nếu tui đoán không lầm thì Kinh thị là Bắc Kinh còn Thâm thị là Thâm Quyên hả???

Tô Nguyên Nguyên nghe thấy anh trai mình mua nhiều đất như vậy, liền gán cho anh trai danh hiệu thổ hào. Anh trai quả là người có tầm nhìn xa trông rộng nha!

Hoắc Cần nhìn bộ dàng vui mừng của em gái mình, hỏi "Thế nào, thích sao?"

"Thích, đặc biệt thích." Anh trai nàng có tiền như vậy, nàng cũng không khách khí nữa. Ha ha ha ha ha ha.

"888, về sau an bài cho tui nhiều nhiệm vụ chút nha, tui vô cùng tình nguyện làm! Tui phải đạt được danh hiệu tiến sĩ thi đua!"

888 mỉm cười, "Như cô mong muốn."

Mảnh đất được Tô Nguyên Nguyên nhìn trúng, Hoắc Cần liền hạ quyết tâm bằng mọi giá phải có được. Không thể thất tin trước mặt muội muội.

Hôm nay là ngày đầu giá, Hoắc Cần liền dẫn Tô Nguyên Nguyên đi tham gia đấu giá, muốn cho Tô Nguyên Nguyên tự mình dơ thẻ bài mua về mảnh đất của chính nàng.

Tô Nguyên Nguyên đang nghỉ hè, ngoại trừ buổi chiều và buổi tối trong tuần phải đi học múa, thời gian còn lại đều rảnh.

Vừa nghe được đi tham gia hội đấu giá, liền hứng thú bừng bừng chuẩn bị, lúc sắp xuất phát còn muốn mới Tưởng An Nam đi cùng, chuyện chơi vui như vậy đương nhiên muốn An Nam tỷ tỷ cùng tham gia. Dù sao chuyện vui gì An Nam tỷ cũng kêu nàng.

Đề nghị này lập tức bị Hoắc Cần bác bỏ. Hắn nghiêm túc nói, "Bé, chúng ta không thể không hiểu chuyện như vậy. Tưởng tiểu thư bình thường vất vả, để cho cô ấy nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà An Nam tỷ cũng rất thích cùng em tham gia náo nhiệt." Tô Nguyên Nguyên thất vọng thở dài nói.

Sau đó nhìn về phía anh trai nàng, không biết sao, nàng luôn cảm thấy anh trai mình đối với An Nam tỷ tỷ có chút thành kiến. Lần nào cũng như vậy.

Tô Nguyên Nguyên dù ngốc cũng nhìn ra. Anh trai đối với cô gái duy nhất thường xuyên tiếp xúc đã như vậy, không biết đối với cô gái khác còn lạnh lùng cỡ nào.

"Ca, anh không thể đối xử với con gái như vậy, coi chừng về sau sẽ biến thành cẩu độc thân."

Hoắc Cần nói, "Cẩu độc thân là cái gì? Anh đã nói rồi, không được nuôi chó. Nếu cảm thấy buồn, anh hai mang em ra ngoài chơi."

Nhìn biểu hiện thẳng như sắt thép của anh trai, Tô Nguyên Nguyên thử hỏi:".... Ca, anh không cảm thấy nhà ta thiếu cái gì sao?"

Hoắc Cần không chút để ý nói, "Thiếu cái gì? Em viết ra danh sách, tý đưa cho dì Lâm đi mua." Dì Lâm chính là quản gia trong nhà.

Tô Nguyên Nguyên nghe Hoắc Cần nói, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

"Ca, anh không cảm thấy nhà chúng ta thiếu một chị dâu sao? " Tô Nguyên Nguyên dứt khoát trực tiếp hỏi.

Kỳ thật nàng đã muốn nói như vậy từ lâu, chỉ là không muốn giục cưới anh trai quá sớm, dù sao anh trai nàng vẫn còn trẻ.

Nhân tiện đang nói đến chủ đề này, nàng cảm thấy có thể nhắc nhở trước một chút.

Hoắc Cần hơi nhăn mày, "Anh hai thương em không đủ sao?"

"Nhưng mà không giống nhau. Có chị dâu là một chuyện khác." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói. Có bạn đời, có con cái, có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình. Nàng hy vọng anh trai mình sẽ có một gia đình hạnh phúc.

Hoắc Cần thấy nàng muốn còn chị dâu, liền nghĩ rằng là do nàng nhớ tới người mẹ đã mất từ nhỏ. Tuy rằng hắn luôn cố gắng chăm sóc cho nàng rất tốt, nhưng mà có một số việc vẫn không thể thay thế được.

"Được, anh hai đồng ý với em, sau này sẽ suy xét tới vấn đề này. Đợi mấy năm nữa có rảnh hơn sẽ chú ý tới."

Tô Nguyên Nguyên cũng nghĩ vậy, nên vô cùng tri kỷ nói, "Anh hai quả thật rất bận, nhưng mà anh yên tâm đi, chờ sau khi anh có đối tượng, nếu không có thời gian bồi chị dâu, em sẽ giúp anh bồi chị ấy."

Hoắc Cần: "......"

Tới hội trường đấu giá, Tô Nguyên Nguyên bị không khí sang trọng nơi này làm cho quên đi chuyện chị dâu, ngoan ngoãn theo sau anh trai tìm chỗ ngồi.

Ai ngờ vừa ngồi xuống liền phát hiện dãy ghế cách nàng một lối đi chính là Lý Thanh Diệp và Trần Cảnh Hoa.

Cái này thật là...... trái đất tròn. Nhân lúc hai người họ còn chưa phát hiện, Tô Nguyên Nguyên quay đầu đi chỗ khác. Sau đó hỏi hệ thống, "38 ca, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ."

"Không biết, cốt truyện đã bị cô thay đổi hoàn toàn. Bổn hệ thống cũng không phải là thầy bói."

Tô Nguyên Nguyên hừ một tiếng, vô cùng chắc chắn nói, "Được rồi, đụng mặt cũng không sao cả. Dù sao anh trai của tôi cùng không có xấu xa giống đời trước."

Trần Cảnh Hoa cũng nhanh chóng phát hiện ra Hoắc Cần. Nhìn thấy Hoắc Cần điềm tĩnh ngồi đó, hắn cũng có chút lo lắng.

Tuy rắng không muốn thừa nhận, nhưng khi Trần Cảnh Hoa nhìn thấy Hoắc Cần, trong lòng cũng đánh mất vài phần tự tin.

Hắn nghiêng đầu dặn dò thư ký Vương bên cạnh, "Đi hỏi thăm xem Hoắc Cần lần này muốn lấy miếng đất số mấy."

Một lúc sau, Tiểu Vương liền chạy về báo tin, "Là số 3 ạ."

Nghe được tin tức này, Trần Cảnh Hoa mặt lạnh lên. Quả nhiên là tới đoạt đất với Trần thị.

Lý Thanh Diệp ngồi ở bên cạnh hắn chột dạ cuối đầu.

Đấu giá nhanh chóng bắt đầu. Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn khẩn trương cầm thẻ bài, cuối cùng cũng tới mảnh đất số 3. Bởi vì miếng đất này diện tích không lớn, hơn nữa vị trí bây giờ cũng không quá đắc địa, cho nên giá khởi điểm cũng không cao, chỉ cần 50 vạn. Tô Nguyên Nguyên khẩn trương giơ thẻ bài hô, "55 vạn."

Những người ở đây nhìn thấy phía Hoắc Cần giờ thẻ bài, biết là hắn muốn mua. Mọi người đều biết thực lực của tập đoàn Tâm Thủy Nguyên, cũng biết rõ tranh không lại, cũng không muốn đắc tội với người ta, cho nên đều từ bỏ.

Thấy không ai dơ thẻ bài, Tô Nguyên Nguyên cao hứng vô cùng. Nhưng mà chưa kịp vui xong, liền nghe thấy âm thanh hô, "60 vạn."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Quay đầu nhìn lại, thì ra là nam chính!

"Bé, đừng sợ, tiếp tục."

Tô Nguyên Nguyên lần nữa run rẩy giơ lên thẻ bài hô 65 vạn. Kết quả vừa dứt lời, Trần Cảnh Hoa liền hô lên 75 vạn.

Hoắc Cần lúc này mới liếc nhìn hắn một cái. Sau đó trực tiếp cầm tay Tô Nguyên Nguyên giơ lên hô, "90 vạn".

Trần Cảnh Hoa cười một chút, "110 vạn."

Hoắc Cần mặt vô biểu tình tiếp tục hô, "150 vạn."

Sau đó Trần Cảnh Hoa liền bỏ thêm 50 vạn.

Tô Nguyên Nguyên vội vàng nói, "Ca, thôi bỏ đi." Nàng cũng không nhất định phải lấy mảnh đất kia. Không cần uổng phí nhiều tiền như vậy.

Hoắc Cần tiếp tục kêu, "300 vạn."

Trần Cảnh Hoa hơi ngừng một chút. Chuẩn bị gọi điện về hỏi ý kiến trưởng bối trong nhà. Nhưng lại lo lắng Hoắc Cần tiếp tục tăng giá, dứt khoát hô một tiếng, "380 vạn."

Hoắc Cần hô, "400 vạn."

"480 vạn."

Tô Nguyên Nguyên lập tức nắm tay Hoắc Cần , không ủng hộ nói, "Anh hai, đừng. Miếng đất kia em cũng không quá thích. Bỏ nhiều tiền như vậy, không bằng đi mua đất ở phía Nam hay là Kinh thị cho rồi. Chúng ta không nên làm buôn bán lỗ vốn, nhiều tiền như vậy, mua đất ở đâu mà không được. Hôm nay vẫn còn nhiều chỗ khác mà? Anh nếu mà mua, em sẽ không nói chuyện với anh nữa!"

Hoắc Cần trầm mặc một lát, liền buông hạ thẻ bài. Sau đó kêu thư ký Thái đem tình hình những mảnh đất khác lại đây cho hắn xem.

Nhìn thấy Hoắc Cần không tiếp tục tranh, Trần Cảnh Hoa đầu tiên là thở phào nhẹ nhóm, nhưng tới lúc người chủ trì đếm số, hắn mới ý thức được, hắn đã dùng số tiền lớn hơn mức dự toán cao nhất để lấy được miếng đất này. Mà chuyện quy hoạch khu phía Tây vẫn chưa chốt, nếu giữa đường xảy ra vấn đề, như vậy tổn thất cũng quá lớn rồi.

Hắn có hơi chút ảo não, cũng có chút tức giận Hoắc Cần cố ý nhắm vào hắn. Hắn nghĩ, lấy tính tình của Hoắc Cần, nếu thật sự muốn miếng đất này, sẽ không có lý do gì mà bỏ qua. Lúc này Hoắc Cần từ bỏ, chỉ có thể là vì lúc trước hắn chỉ muốn cố ý nâng giá mà thôi.

Quả nhiên, tới vòng đấu giá tiếp theo, Hoắc Cần lại giơ the bài. Hơn nữa còn chỉ cần trả 200 vạn. mua được một miếng đất lớn hơn.

Miếng đất này là do Tô Nguyên Nguyên tự chọn. Nàng không có suy xét nhiều về vị trí. Dù sao cũng chỉ là xây trường học,  nàng thấy chỉ cần đất rộng là tốt rồi.

Sau khi mua xong, Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói, "Anh hai, đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem. Trường học phải xây lớn chút mới có khí thế. Sau này em muốn xây một cái trường thật to."

Tuy rằng không đoạt được mảnh đất mong muốn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Tô Nguyên Nguyên, Hoắc Cần cũng cảm thấy vui vẻ, "Được, lát nữa chúng ta cùng đi xem. Em muốn như thế nào chúng ta liền làm như thế đó."

Thấy Hoắc Cần vẻ mặt cao hừng, Trần Cảnh Hoa đợi lúc kết thúc liền đi qua tới, cố ý vươn tay châm chọc, "Hoắc tổng, vừa rồi cảm ơn cậu đã nhường."

Hoắc Cần cũng cười hòa nhã nói, "Không có gì, chỉ là em gái của tôi không thích nữa mà thôi."

Đây là ám chỉ hắn vừa đoạt đồ của con nít? Trần Cảnh Hoa thiếu chút nữa khí cười, nhưng nhớ bản thân là người có giáo dưỡng, hắn đành nhịn xuống, sau đó mang theo nụ cười cứng đờ rời đi. Ngược lại Lý Thanh Diệp chốc chốc lại quay đầu lại nhìn phía Hoắc Cần.

Tô Nguyên Nguyên lập tức khẩn trương lên, "38 ca, cô ấy đang nhìn cái gì phía chúng ta vậy."

888 ngáp một cái, "Yên tâm đi, dù sao cùng không phải là nhìn cô."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Tui tình nguyện bị nhìn thay cho ca ca tui.

Chuyện hai xí nghiệp lớn tranh nhau một mảnh đất trong hội đấu giá nhanh chóng lan truyền. Trần phụ đối với kết quả này có chút bất mãn, cảm thấy giá cả có chút quá cao. Nhưng nghĩ tới khả năng phát triển ở tương lai, trong lòng cũng đành kiềm chế bất mãn. Bắt đấu an bài người đi quy hoạch phát triển mảnh đất này.

Ai ngờ chưa tới nửa tháng, bên phía chính phủ liền có thông tin xác thực, muốn quy hoạch trọng điểm thành phố ở phía đông. Tin tức này liền làm cho Trần gia phải run chuyển một phen.

Tuy rằng 480 vạn chưa đến nổi ảnh hưởng tới gân cốt của bọn họ, nhưng khẳng định đây là một lần đầu đầu tư lỗ vốn lớn.

Hơn nửa mảnh đất này còn dùng giá cao mua về. Bây giờ lại trở thành một mảnh đất râu ria. Dùng một số tiền lớn mua về một mảnh đất râu ria, hiện giờ bên phía đông thành phố, bọn họ lại thiếu một số tiền lớn để chen chân vào, sau này dễ bị bỏ lại phía sau.

Trần phụ nhanh chóng tìm người quen bên phía chính phủ để hỏi thăm tin tức, lúc trước rõ ràng đã nói sẽ phát triển ở phía tây sao bây giờ đột nhiên đổi thành phía đông.

"Trần tiên sinh, lần này quả thật là ầm ĩ một phen."

Thì ra mấy lần hội nghị trước, phía đông và phía tây đều được cân nhắc. Hai phe cũng luôn tranh cãi không ngừng, cuối cùng phe thành tây áp đảo thành đông nên mới quyết định chọn phía tây

Ai ngờ tới lúc đấu giá, truyền ra chuyện hai công ty lớn lại tranh nhau một mảnh đất không lớn, cuối cùng công ty Trần thị đã bỏ ra một số tiền cao hơn giá khởi điểm rất nhiều mà mua được. Khi tin tức truyền vào chính quyền thành phố, nhiều lãnh đạo liền tỏ vẻ hoài nghi có phải tin tức bị lộ hay không.

Loại chuyện này vừa tra, liền biết là có người để lộ tiếng gió, lãnh đạo thành phố đều bất mãn. Cuối cùng quyết định đổi thành tập trung phát triển ở phía đông.

Sau khi Trần phụ về nhà, liền đối với Trần Cảnh Hoa cảm khái, "Vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn. Những kế hoạch cho phía thành tây giờ đều phải bỏ đi. Cảnh Hoa, con ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, công ty bên này, ba cần chút thời gian để trấn an.

Con ông vừa mới ra mặt liền gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ khiến người khác bất mãn, ông phải nghĩ biện pháp bình ổn. Trần Cảnh Hoa không cam lòng cúi đầu. Ánh mắt cũng bớt đi vài phần ngạo mạn tự tin.

Không giống bên Trần gia, Tô Nguyên Nguyên đang vui vẻ xoay xoay vòng vòng trong văn phòng của Hoắc Cần, sau đó nàng lôi kéo cánh tay Hoắc Cần nói, "Anh hai, miếng đất này em để cho anh nha."

Hoắc Cần đang ngồi ở sofa đọc báo, nghe được lời này, cười nói, "Sao lại muốn cho anh."

"Anh nghĩ xem, em dùng hai trăm vạn mua, nếu đưa cho anh liền có thể sinh lời. Sau đó anh lại đem tiền lời cho em, em có thể mua một mảnh đất lớn hơn nữa. Anh hai, em đây cũng có thể tự kiếm tiền nha!"

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy ánh mặt mình quả thật quá tốt, chính là ánh mắt của cao thủ đầu tư.

Hoắc Cần cảm thấy hành động lần này cũng đáng giá. Không ai có thể cướp đi đồ vật mà Bé nhà hắn thích. Cho dù có kẻ đoạt đi, hắn cũng sẽ khiến cho kẻ đó hối hận.

"Hoắc tổng, có người bên Trần thị tới." Hai anh em họ đang nói chuyện, liền nghe thư ký Thái nói.

Hoắc Cần hỏi, "Là ai bên kia tới?"

"Là thư ký của Trần tổng."

Hoắc Cần vừa nghe là thư ký của Trần tổng, tưởng cha con Trần Cảnh Hoa có chuyện muốn truyền đạt, liền gật đầu nói, "Cho vào đi."

Tô Nguyên Nguyên có hơi buồn bực, không biết là vị thư ký nào. Ngàn vạn lần đừng là nữ chính là được... Vừa cầu nguyện xong, nàng liền nhìn thấy Lý Thanh Diệp đi vào. Một thân đồ công trở được tinh tế, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tinh xảo của nàng.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Thật ra Hoắc Cần vẫn chưa nhận ra Lý Thanh Diệp, hắn đối với những người không quan trọng, đều lười nhớ kỹ. Lúc này nhìn thấy Lý Thanh Diệp, cũng chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chỉ nghĩ là do cô ta hay ở bên cạnh Trần Cảnh Hoa.

Hắn xử lý công việc theo phép lịch sự nói, "Bên phía Trần tổng có chuyện gì sao?"

"Không phải Trần tổng kêu em tìm anh, là em tự đến tìm anh." Lý Thanh Diệp vẻ mặt quật cường nói, "Hoắc Cần, chúng ta hiện tại đều là người trưởng thành rồi, hy vọng anh không cần để tâm đến những chuyện trước kia."

Cô hít một hơi sâu tiếp tục nói, "Em biết hành động lúc trước của em vô tình tổn thương anh, em xin lỗi. Nhưng em hy vọng anh có thể xử sự công bằng, không cần lấy việc công trả thù việc tư."

Tô Nguyên Nguyên: "...... 38 ca, cô ấy có ý gì vậy?"

888: "Tâm tư của phụ nữ, như kim dưới đáy biển."

Hoắc Cần cau mày nghe cô nói, sắc mặt khó coi nhìn kỹ Lý Thanh Diệp.

Tô Nguyên Nguyên sợ anh trai không nhận ra, liền nói, "Anh hai, là con gái của Lý thợ mộc ở thôn chúng ta."

Bây giờ Hoắc Cần mới nhớ ra đây là người nào, lại nhớ tới những hành động không thể hiểu nổi của nàng trước kia, Hoắc tức khắc khí cười, lạnh lùng nói, "Xem ra trước kia tính tình của tôi đã quá tốt rồi. Gọi bảo vệ lên, đưa ra ngoài."

Tiểu Thái lập tức đi gọi điện thoại.

Lý Thanh Diệp đã chuẩn bị tốt cùng hoắc Cần nói chuyện, ai ngờ Hoắc Cần mở miệng liền đuổi người, cô có chút chưa phản ứng kịp, "Anh làm gì vậy, Hoắc Cần, em hy vọng chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."

Hoắc Cần cười lạnh một chút, cảm thấy cùng cô gái nói thêm một chữ cũng là phí thời gian.

Đợi bảo vệ đi lên, hắn liền nói thắng, "Đưa ra ngoài, sau này không được cho loại người này tiến vào nữa."

Hai nhân viên bảo vệ, một trái một phái đứng hai bên Lý Thanh Diệp. Nhìn thấy tính huống như vậy, Lý Thanh Diệp cũng chịu đã kích không nhỏ, hồng mắt quật cường nhìn Hoắc Cần, "Không cần anh đuổi, em tự mình đi! Hoắc Cần, em nhất định sẽ không khuất phục!" Nói xong liền xoay người ra khỏi văn phòng.

Tô Nguyên Nguyên chờ nàng đi rồi, nuốt nước miếng hỏi, "38 ca, nữ chính hình như có điểm không thích hợp." Nhiều năm như vậy, Lý Thanh Diệp bây giờ lại bổ bão ra chuyện yêu hận tình thù gì nữa vậy.

Các công ty cạnh tranh nhau đều có an bài người trong công ty đối thủ. Cho nên chuyện Lý Thanh Diệp đi ra từ công ty Tâm Thủy Nguyên nhanh chóng được Trần Cảnh Hoa biết.

Trần Cảnh Hoa vừa mới bị cưỡng chế không được nhúng tay vào chuyện công ty. Bây giờ lại biết thư ký bên cạnh mình có thể là người của Hoắc Cần, không nhịn được cục tức này, sáng sớm hôm say liền trực tiếp gọi điện kêu Lý Thanh Diệp đến nhà gặp hắn.

"Ngày hôm qua có người nhìn thấy cô đi vào văn phòng của Tam Thủy Nguyên. Là thư ký của tôi, cô có việc cần đi qua đó, sao tôi lại không biết?"

Trần Cảnh Hoa mang theo ánh mắt thất vọng nhìn Lý Thanh Diệp.

Lúc trước hắn còn có vài phần thưởng thức cùng tiếc hận cô gái không ngừng cố gắng vươn lên này. Thưởng thức tính cách kiên cường không chịu thua số phận, tiếc hận nàng xuất thân không tốt, không có được cơ hội có nền giáo dục tốt.

Cho nên lúc biết Lý Thanh Diệp phản bội hắn hắn càng khó tiếp thu. Lý Thanh Diệp bị chất vấn, thần sắc liền kinh hoảng. Nàng không nghĩ rằng Trần Cảnh Hoa có thể biết nhanh như vậy.

"Tôi, tôi không có......"

"Thư ký Lý, tôi hy vọng cô nói thật." Trần Cảnh Hoa vẻ mặt lãnh đạm nhìn nàng. "Tôi vẫn luôn cho rằng cô là một thở thủ tốt. Không ngờ người đầu tiên phản bội tôi lại là cô."

Nhìn thấy ánh mắt xa cách của Trần Cảnh Hoa, Lý Thanh Diệp liền chịu không nổi nói ra sự thật, "Tôi thật sự không có, Trần tổng xin anh hãy tin tưởng tôi..."

"Vậy thì lý do là gì, cô nói đi." Trần Cảnh Hoa vẻ mặt nghi ngờ nói.

Lý Thanh Diệp cắn môi, lúc này mới do dự nói, "Thật ra tôi từ nhỏ đã quen biết Hoắc Cần, tôi... Lúc trước anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng bị tôi cự tuyệt... Tôi không ngờ bây giờ, anh ấy vẫn còn nhớ chuyện này... Thật xin lỗi Trần tổng, là tôi liên lụy anh, liên lụy công ty..."

Nghe Lý Thanh Diệp ngắt quãng kể xong, Trần Cảnh Hoa rốt cuộc cũng hiểu rõ chân tướng. Sau đó hắn nhìn Lý Thanh Diệp, không thể không nói, vị thư ký này của hắn lớn lên cũng không tồi, nếu nói lúc trước Hoắc Cần từng thích nàng, cũng không kỳ quái.

Hắn lại lần nữa đem ánh mắt hướng về Lý Thanh Diệp, hắn cũng chưa từng một lần giống như vậy nghiêm túc đánh giá vị thư ký này của mình. Cảm giác càng nhìn càng thấy nàng có nhiều ưu điểm.

Trong lòng hắn đột nhiên có chút vui sướng. Người Hoắc Cần cầu mà không được, thế nhưng lại ở bên cạnh hắn làm thư ký của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro