Chương 17: "Má ơi, đó không phải Lý Thanh Diệp sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên năng khiếu và dáng người rất thích hợp học múa. Lúc trước nàng cũng từng học múa ở trường nên cũng được rèn luyện căn bản, chỉ tiếc là hơi trễ. Cho nên thật sự muốn tạo được thành tựu cũng rất khó. Tưởng An Nam đối với việc này luôn cảm thấy rất tiếc.

Tô Nguyên Nguyên lại rất thỏa mãn, là một người không có sở trường gì đặc biệt, nàng đối với chuyện này đã vô cùng thỏa mãn. Chỉ cần có thi đậu đại học là được. Cho dù không thể trở thành diễn viên mua đỉnh cao, nàng cũng không có gì tiếc nuối.

Dưới sự dãy dỗ của Tưởng An Nam, Tô Nguyên Nguyên học cũng không tồi, qua một mùa hè, đã có thể tham gia biểu diễn.

Bởi vì bận học múa, hơn nữa còn muốn tham gia biểu diễn, Tô Nguyên Nguyên dành nhiều thời gian ở cùng Tưởng An Nam, cũng có chút xem nhẹ anh trai mình.

Nàng cũng không phải cố ý xem nhẹ Hoắc Cần, chỉ là cảm thấy mình không giúp được gì, anh trai nàng vẫn luôn bận chuyện công việc, nàng cũng không thể kéo chân sau.

Ai ngờ trong mắt Hoắc Cần lại là em gái mình bị người ta đoạt đi mất rồi. Nên lúc Tô Nguyên Nguyên nói muốn tham gia biểu diễn từ thiện thành phố, hắn liền dẹp hết mọi công việc đi xem nàng biểu diễn.

Tô Nguyên Nguyên khuyên nhủ, "Ca, không cần phải như vậy đâu, anh bây giờ công việc bận rộn như vậy." 

Anh trai nàng hiện tại không còn là ông chủ của công ty xây dựng. Bởi vì lúc trước Tưởng thị trưởng đề cử Hoắc Cần tham dự xây dựng nội thành, cho nên Hoắc Cần cũng coi như là có căn cơ. Cùng người khác cạnh tranh cũng không quá khó khăn như trước. Đặc biệt hắn vẫn luôn nhớ lời Tô Nguyên Nguyên dặn, phải xây nhà thật kiên cố, cho nên chất lượng công trình cũng vượt qua thử thách, càng ngày càng có nhiều công trình chính phủ tìm đến hắn.

Danh khí của công ty Tam Thủy Nguyên cũng càng ngày càng lớn. Lúc Tô Nguyên Nguyên tốt nghiệp tiểu học, công ty của Hoắc Cần cũng đã trở thành công ty hàng đầu trong thành phố. Hơn nữa, ngoại trừ làm nhà, hắn còn đầu tư hạng mục khách sạn, càng làm càng lớn. So với sự nghiệp hắn có được sau khi tẩy trắng ở nguyên cốt truyện cũng không kém bao nhiêu.

Tô Nguyên Nguyên đối với năng lực của lão ca nhà mình vô cùng bội phục. Cũng không muốn kéo chân sau. Dù sao 888 cũng nhắc nhở nàng, công ty Trần Thị cũng vừa tiến vào thành phố. Trần gia là công ty có nguồn gốc nước ngoài, nguồn vốn hùng hậu, dù là vừa vào, thực lực cũng rất mạnh. Nàng không muốn ca ca nàng bị Trần thị khi dễ.

Hoắc Cần nhìn tiểu cô nương của mình lớn lên duyên dáng yêu kiều, trong lòng có chút chua xót, hài từ trưởng thành, cũng không còn ỷ lại vào hắn.

"Bé, công ty của ca ca cũng muốn quyên tiền. Ca ca đương nhiên phải đi, đây chính là công việc nha."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, tức khắc đôi mắt sáng lên. Anh của nàng thật là thiện lương, bây giờ còn muốn quyên tiền làm từ thiện.

Nàng lúc trước cũng muốn anh trai làm vậy, nhưng dù sao tiền cũng do anh nàng kiếm, nàng cũng ngượng ngùng mở miệng. Không ngờ anh nàng lại chủ động đi quyên tiền. Thật sự quá tốt.

Ai còn dám nói anh nàng là vai ác, đây chính là thiên sứ chính nghĩa tiểu ca ca nha.

"Ca, anh thật sự quá tốt rồi!" Nàng cười mãn nhãn tinh quang.

Hoắc Cần tâm tình cũng tốt lên theo, chỉ cần là chuyện Bé thích, hắn liền đi làm, dù phải chi nhiều tiền cũng không sao cả.

"Lần này chúng ta đóng góp nhiều một chút, ca ca chuẩn bị cho bọn trẻ xây mấy cái trường học. Được không?"

"Được nha. Em cũng có tiền tiêu vặt, chúng ta đem ra quyên góp luôn." Nàng mấy năm nay để dành được không ít tiền tiêu vặt. Dù sao cũng không có chuyện gì cần xài tiền, tất cả đều đem đi làm từ thiện.

"Không cần, ca ca lại đóng góp thêm một phần cho em. Chắc chắn sẽ không thiếu."

Tô Nguyên Nguyên cười cong cong mắt, nói với hệ thống, "38 ca, cậu xem nhiệm vụ của tui hoàn thành vô cùng tốt. Anh trai tui đích thực là một tiểu thiên sứ nha."

888 lộ ra một nụ cười vừa lòng.

*Editor: Nay hết cười đểu rồi hả. kkkk

Hôm sau lúc Tưởng An Nam tới đón Tô Nguyên Nguyên, thấy Hoắc Cần ở đó, cô cũng hơi kinh ngạc.

Bởi vì đại diện công ty đi, Hoắc Cần mặc một thân tây trang, tóc vuốt không chút cẩu thả, khuôn mặt hắn ngũ quan trong sáng, hơi mang nét cười, thoạt nhìn rất ôn hòa.

Nhưng mà Tưởng An Nam biết đây là biểu hiện giả dối bên ngoài, cô không chỉ một lần thu được ánh mắt sắc lạnh chứa dao găm của hắn.

Nàng hiếu kỳ nói, "Hoắc tiên sinh, anh cũng đi đêm hội từ thiện sao?"

Hoắc Cần cười nói, "Tôi không thể đi sao?"

"...... Đương nhiên có thể đi." Tưởng An Nam cười cười, liền đi qua tìm tiểu thiên sứ của mình, đứng ở cửa phòng nói vào, "Bé, em xong chưa, chúng ta qua sớm một chút, chị trang điểm cho em."

"Em xong rồi tỷ tỷ." Tô Nguyên Nguyên mặc váy trắng đi ra.

Tiểu cô nương 12 tuổi, làng da trắng trắng nộn nộn, đôi mắt sáng ngời thanh triệt, duyên dáng yêu kiều, cả người bừng sáng, Tưởng An Nam ôn nhu cười, "Thật giống một tiểu thiện sứ."

"Tỷ tỷ cũng xinh đẹp giống tiên nữ." Tô Nguyên Nguyên ngọt miệng nói.

Thấy hai người thân thiết nói chuyện. Hoắc Cần tay cắm túi quần nhìn ra cửa, "Bé, đi thôi."

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi." Tưởng An Nam nắm tay Tô Nguyên Nguyên đi ra ngoài.

Hoắc Cần: "......"

"Ca ca đi thôi." Tô Nguyên Nguyên vươn một bàn tay nắm tay hắn.

Hoắc Cần liền lộ ra nụ cười tươi sáng.

Đi ra ngoài, tay trái nắm một vị soái ca, tay phải nắm một vị mỹ nữ. Tô Nguyên Nguyên trong lòng vui sướng, "888, cảm giác này thật là sướng quá đi mất."

Lần biểu diễn từ thiện này có rất nhiều người tham gia. Những chuyện này bình thường Hoắc Cần không hề hứng thú, nên toàn an bài người khác đi thay.

Lần này hắn tự mình tới, ban tổ chức liền an bài cho hắn vị trí tốt nhất, ở chính giữa hàng đầu tiên.

Hoắc Cần lấy ra camera, chuẩn bị chụp ảnh Tô Nguyên Nguyên.

Hắn vẻ ngoài soái khí, khí chất bất phàm, vị trí ngồi cũng nổi bật, nên nhanh chóng chiếm được sự chú ý của những cô gái xung quanh.

Hoắc Cần cũng đã quen với những ánh mắt đó. Cho nên hoàn toàn không để ý, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm sân khấu, chờ Bé nhà hắn ra biểu diễn.

"Hoắc tổng, thật trùng hợp."

Đột nhiên, bên cạnh có người tìm hắn chào hỏi.

Hoắc Cần nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là người quen, "Trần tổng."

Phía sau, mấy cô gái lại bắt đầu nghị luận sôi nổi. Dù sao hai người họ, một người tuấn lãng bất phàm, một người anh tuấn ôn nhu. Tuy là hai kiểu hình khác nhau nhưng đều là thanh niên tài tuấn ngày thường khó thấy. Vậy nên khi hai người cùng xuật hiện bên cạnh nhau, liền rất khó không chú ý.

Trần Cảnh Hoa cười nói, "Không ngờ Hoắc tổng cũng thích những hoạt động này. Ở nước ngoài, rất hay tổ chức các hoạt động công ích như thế này, lần này cũng là công ty chúng tôi hợp tác cúng chính phủ tổ chức."

Hoắc Cần chuẩn bị đáp lời, đột nhiện phát hiện người phụ nữ bên người Trần Cảnh Hoa có chút quen mắt, liền quét mắt nhìn một cái. Sau đó liền bị âm thanh trên sân khấu hấp dẫn, dứt khoát bỏ qua Trần Cảnh Hoa, cầm camera lên sẵn sàng chụp ảnh.

Rất nhanh, đội múa của Tô Nguyên Nguyên liền lên sân khấu. Tiết mục Tô Nguyên Nguyên tham gia lần này là tiết mục đầu tiên, hơn nữa nàng lớn lên cũng xinh đẹp nên được xếp ở hàng đầu, vừa ra sân khấu, nhìn thấy anh trai mang theo camera ngồi đó, liền lộ ra một nụ cười tươi tắn. Hoắc Cần liền nhanh tay chụp lại.

Trần Cảnh Hoa thấy Hoắc Cần không để ý tới mình, trong lòng có chút ảo não. Cảm thấy Hoắc Cần chính là không coi ai ra gì.

Không giống như Hoắc Cần lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, Trần Cảnh Hoa chính là sinh ra đã ngậm thìa vàng, hơn nữa công ty nhà hắn có lịch sử lâu đời, sinh hoạt trong gia tộc có nhiều quy củ. Hắn từ nhỏ đã sống như một quý công tử, nên hắn có chút khinh thường người không có bằng cấp như Hoắc Cần.

Nhưng khi tiếp xúc với Hoắc Cần, hắn cũng phải ăn vài lần mệt, có chút không phục. Đặc biệt là ba hắn còn luôn dạy hắn đừng coi thường Hoắc Cần, điều này làm hắn cảm thấy trong lòng ba hắn hắn không bằng Hoắc Cần. Cho nên hắn vẫn luôn xem Hoắc Cần là đối thủ số một của mình.

Hiện tại bị đối thủ xem như không khí, Trần Cảnh Hoa vô cùng buồn bực, tươi cười trên mặt cũng không thèm duy trì. Bực bội nói, "Lý bí thư, mang cho tôi ly nước lạnh."

"Vâng,... Trần tổng." Cô gái bên cạnh hắn nhanh chóng đừng lên, mang theo ly nước rời đi. Nhìn thấy nàng như vậy, Trần Tổng càng khó chịu.

Lúc này tiết mục của Tô Nguyên Nguyên đã kết thúc, làm người múa phía trước, nàng làm khá tốt. Đạt được tiềng vỗ tay như sấm từ khán giả.

Lần đầu tiên lấy được vinh dự nhờ vào năng lực của mình, Tô Nguyên Nguyên trong lòng vô cùng thỏa mãn. Lúc xuống sân khấu, Tô Nguyên Nguyên mặt đầy khoe khoang cười không khép miệng.

Sau khi xuống sân khấu, Tưởng An Nam đã ở hậu trường chờ nàng, thấy nàng tiến lại liền thân mật ôm ôm, "Bé giỏi quá. Bây giờ đi tẩy trang ha?"

"Không, em đi cho anh trai em xem đã." Tô Nguyên Nguyên sờ sờ chính mình đầu tóc. Lúc nãy nàng thấy anh trai mình vẫn luôn cầm camera chụp ảnh, nàng đương nhiên phải cho anh trai chụp cho đủ.

Tưởng An Nam liền dẫn nàng đi tìm Hoắc Cần.

"Ca." Tô Nguyên Nguyên vừa ra khỏi hậu trường, liền nhìn thấy Hoắc Cần ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cười chạy tới.

Nhưng mà mới chạy một nửa nàng liền thắng gấp. Sau đó trừng mắt nhìn vào vị trí cách chỗ Hoắc Cần một chỗ ngồi.

"Má ơi, 38 ca, đó không phải Lý Thanh Diệp sao?"

Ấn tượng của nàng về nữ chủ khắc rất sâu, dù cho qua nhiều năm, nàng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được.

888 bình đạm nói, "Tôi đã sớm biết. Tôi còn biết, người đàn ông đứng kế bên cô ấy còn là nam chính."

Tô Nguyên Nguyên: "Nam chính đã chạm mặt nữ chính... Sao cậu không nói sớm?"

"Nói với cô cũng có ích lợi gì đâu chứ?"

Tô Nguyên Nguyên: "......"

"Bé, làm sao vậy?" Hoắc Cần nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên đột nhiên dừng lại, đứng dậy đi tới hỏi thăm.

Tô Nguyên Nguyên lôi kéo tay anh trai, "Không có gì, ca, em đi thay quần áo trước, chờ lát nữa quyên tiền xong chúng ta liền rời đi." Yêu quý sinh mệnh, rời xa nam nữ chính.

Bởi vì nhìn thấy nam nữ chính, cho nên Tô Nguyên Nguyên cũng không còn tâm tình chụp ảnh. Quay lại hậu trường, nàng liền nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, sau đó cùng Tưởng An Nam đi tìm Hoắc Cần cùng nhau quyên tiền. Thuận tiện bảo hộ ca ca nàng, miễn cho bị hào quang nam nữ chính ảnh hưởng mà gặp tai họa.

Tô Nguyên Nguyên phát hiện sau khi nàng và Tưởng An Nam xuất hiện, Lý Thanh Diệp liền như có như không nhìn bọn họ.

Tô Nguyên Nguyên giả vờ không phát hiện, ngược lại Hoắc Cần không vui nhìn qua Lý Thanh Diệp vài lần, Lý Thanh Diệp cũng biết điều thu hồi tầm mắt.

Không chỉ có Lý Thanh Diệp trộm đánh giá đám người Tô Nguyên Nguyên, mà Tô Nguyên Nguyên cũng lén lén nhìn nam chính trong truyền thuyết, nhìn xong liền cảm khái, hai vị này quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, hiện tại khá tốt, thuận lợi ở chung một chỗ, không cần tai hoạ anh trai băng thanh ngọc khiết của nàng.

Nàng không nhịn được cảm khái nói, "38 ca, duyên phận này cũng thật mạnh quá. Cốt truyện bị tui phá như vậy mà nam nữ chính vẫn gặp nhau được. Bọn họ quả là trời sinh một đôi nha."

"Không phải, nam nữ chính vẫn chưa đến được với nhau."

Bởi vì ở rất gần nam nữ chính, cho nên 888 nhanh chóng kiểm tra được tình hình của Lý Thanh Diệp trong mấy năm qua. 

Thì ra sau khi Lý Thanh Diệp đi phương Nam liền tìm được công việc. Là nữ chính, với tính cách kiên cường không chịu thua, chịu khổ tiến tới. Sau khi kiếm được một ít tiền tiết kiệm, liền đi tranh thủ đi học đại học vào ban đêm, cũng coi như là có bằng đại học. Sau đó liền đổi công việc. Khi Trần thị vào trị trường trong nước, đầu tiên là thành lập công ty ở phương nam, có đăng tuyển dụng thư ký.

Lúc này người có trình độ đại học khá hiếm, phần lớn đều đi vào làm trong chính phủ hoặc công ty của quốc gia. Nên người có bằng đại học cũng coi như là nhân tài khó kiếm, sinh viên chính quy ít người tự nguyện vào công ty tư nhân làm thư ký.

Cho nên dù Lý Thanh Diệp dù chỉ có bằng đại học ban đêm, cũng coi như là một ứng viên tiềm năng, dễ dàng trở thành nhân viên của Trần thị. Bởi vì quê cô ở đây, nên lần này cô được điều về đây làm việc.

Nhưng mà bây giờ cô và Trần Cảnh Hoa cũng chưa có tý ái muội nào. Dù sao trong nguyên cốt truyện, cô vừa xuất hiện đã là nhân viên cao tầng của Hoắc thị, còn có danh phận là vị hôn thê của Hoắc tổng, tất nhiên dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của Trần Cảnh Hoa. Hai người dây dưa qua lại cũng là ở địa vị ngang bằng, dễ dàng bén lửa.

Mà bây giờ, cô chỉ là một thư ký bình thường. Bằng cấp cũng không tốt bằng đời trước. Cho nên Trần Cảnh Hoa vẫn chư có nảy sinh tâm tư cùng cô qua lại.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, tui thấy nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, thế nào cũng xảy ra chuyện."

888 cho nàng một cái mỉm cười, "Đừng cao hứng quá sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro