Chương 16: Chị cũng sẽ chăm sóc em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Công ty nhà mày thật sự tên Tam Thủy Nguyên? Nếu mày dám gạt tao, tao liền giết mày."

Tên trẻ tuổi liền làm ra một động tác cắt ngang cổ. Tô Nguyên nguyên run run một chút, nàng biết tên này gọi là Lý Phi Sơn. Cho nên vội gọi một tiếng Lý ca."Lý ca, em nói đều là sự thật. Anh nhìn xem quần áo của em đều là đồ tốt, em còn đang đi học ở một trường quý tộc. Anh trai em vô cùng thương em. Anh ấy chỉ có một đứa em là em, muốn thứ gì đều được. Các anh lại đòi nhiều chút tiền, anh ấy cũng sẽ đồng ý."

Lý Phi Sơn cùng tên lớn tuổi hơn gọi là Lưu ca liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng. Bọn họ ban đầu cũng không tính đòi tiền, chỉ nghĩ báo thù xong liền trốn. Ai ngờ lần này lại câu được con cá lớn. Báo thù xong còn có thể ôm một số tiền lớn chạy trốn. Còn đứa bé này, đương nhiên không thể giữ lại, dù sao nó cũng thấy được mặt bọn họ. Nhưng mà hiện tại vẫn muốn giữ lại, dù sao cũng đợi tiền tới  tay rồi mới tính tiếp được.

Lý Phi Sơn liền đứng lên, đem Tô Nguyên Nguyên ném lên giường. Dù sao cũng muốn đổi tiền, tạm thời cho nàng đãi ngộ tốt một chút. Sau đó liền xoay người đi về phía con gái thị trưởng. Hiện tại hắn muôn làm chút chuyện vui nha. Thấy hắn qua đây, con gái thị trưởng liền trừng mắt, liên tục lắc đầu.

Tô Nguyên Nguyên đột nhiên hô, "Anh, em đói bụng. Anh, có thể cho em ăn chút gì không. Còn có nha, các anh có thể mau tìm anh em đòi tiền được không, em sợ thời gian dài, anh trai em sẽ báo cảnh sát. Anh trước tiên gọi anh hai em, dặn anh ấy đừng báo cảnh sát. Em biết mấy người làm chuyện này liền không thích cảnh sát nhúng tay vô." Trong phim chẳng phải luôn là như vậy sao. Bắt cóc tống tiền đầu tiên không phải là gọi điện đòi tiền sao? Hai người này thật không chuyên nghiệp.

"Nha đầu chết tiệt này thật phiền toái." Lý Phi Sơn ghét bỏ trừng mắt liếc nàng, sau đó tùy tay ném một cái bánh qua, chính là cái lúc trước Tô Nguyên Nguyên tự mua.

Nhìn mấy cái bánh nát bét, Tô Nguyên Nguyên lại khóc, "Em muốn ăn đùi gà. Em rất kén ăn. Em bị ca ca sủng hư! Nên hai anh trai, hai anh cho em ăn đùi gà, em liền kêu anh trai cho hai anh mỗi người một cái biệt thự!"

"Không có đùi gà, thích ăn thì ăn." Lý Phi Sơn tức giận giơ chân tính đá nàng.

Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng né ra, hét lên, "Ăn ăn ăn, em ăn hết, đừng đánh em."

Sau đó ôm đầu nép vào mép giường, trong lòng khóc lớn, "Ô ô ô ô. 888 anh trai tui khi nào mới tới vậy, bọn họ sắp giết con tin rồi."

Lý Phi Sơn mặc kệ Tô Nguyên Nguyên, chuyển qua đối phó với con gái Tưởng thị trưởng.

Duỗi tay xách nàng lên, rồi tát một cái thật mạnh, một bên mặt bị đánh sưng lên, miệng còn chảy máu.

Tô Nguyên Nguyên run run, nội tâm kịch liệt giãy giụa. Không có thời gian cho nàng tự hỏi, bên kia đã xuống tay xé rách quần áo con gái của Tưởng thị trưởng.

Đồ biến thái! Tô Nguyên Nguyên ghê tởm vô cùng. Con gái Tưởng thị trưởng cũng bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Là một nữ nhân, Tô Nguyên Nguyên không đành lòng, khóc lớn nói, "Đại ca đại ca, em lại nói cho anh một chút tình hình tiền tiết kiệm nhà em được không, nếu không thì hai anh sẽ không biết nên đòi anh trai em bao nhiêu tiền."

"Tiền tiết kiệm trong nhà mày đều biết?"

Lưu ca đang ngồi một bên liền nói.

"Biết, biết. Anh trai em cái gì cũng không giấu em. Nhưng mà hai anh đừng đánh người được không, em nhát gan, sợ hãi sẽ quên muốn nói cái gì...."

Lý Phi Sơn lúc này đã không kiên nhẫn, ném con gái Tưởng thị trưởng qua một bên, đi qua phía Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên sợ hãi kêu to, "Đại ca đại ca em sai rồi. Em không la nữa. Em đem tiền tiêu vặt của em cho anh được không, em còn có một cái bàn tay vàng, em đều cho anh."

888: "......"

Lý Phi Sơn nhưng không muốn nghe nàng ồn ào, tính duỗi tay qua cho nàng một bài học, để cho nàng thành thật một chút.

Cũng may Tô Nguyên Nguyên không bị trói chặt, như con cá trạch chạy trốn khắp nơi.

Tên Lưu ca thấy Tô Nguyên Nguyên cũng không chạy ra ngoài được, nên cũng chỉ ngồi ở bên xem trò, coi Tô Nguyên Nguyên như con khỉ chạy loạn khắp nơi.

Con gái thị trưởng lại sốt ruột ô ô lên vài tiếng.

Tô Nguyên Nguyên tuy chạy nhanh, nhưng diện tích căn phòng cũng có giới hạn, chẳng mấy chốc đã bị Lý Phi Sơn bắt được. Sau đó nàng liền bị túm cổ chuẩn bị bị ném vô tường. Vừa lúc này, cửa liền bị đá ra, có anh sáng chiếu vào.

Nhưng nàng vẫn chưa kịp nhìn, liền bị ném vào tường đau đớn ngất xỉu.

Hoắc Cần từ bên ngoài vọt vào, thấy em gái mình bị người ta ném vô tường, máu trong người liền dồn lên não. Hắn liền trực tiếp đi qua đá văng tên Lưu ca ở cạnh cửa.

Lý Phi Sơn phản ứng nhanh, hắn mau chóng lấy dao găm ở trên đầu tủ tính qua bắt con gái của Tưởng thị trưởng làm con tin. Nhưng động tác của Hoắc Cần còn mau hơn, Hoắc Cần trực tiếp lao quá đá hắn bay vào tường. Ngay sau đó liền có một đám người vọt vào đem bắt hai tên kia lại.

Hoắc Cần tiến lại xem Tô Nguyên Nguyên, thấy trán nàng chảy đầy máu, hắn liền choáng váng lẩm bẩm, "Bé không sợ, ca ca đến rồi."

"Ai da, may mắn anh của tui đã tới rồi." Tô Nguyên Nguyên ngồi trong không gian hệ thống cùng 888 vừa nói chuyện phiếm vừa xem hoạt hình.

Lúc vừa mới ngất xỉu nàng cũng rất hoảng sợ, cũng rất đau. Cũng may 888 vẫn còn chút lương tâm, đem nàng từ trong thân thể rút ra, giúp nàng không tiếp tục chịu đau.

"38 ca, tui chắc sẽ không chết đâu nhỉ."

"Không chết được, nhưng có lẽ sẽ trở nên ngu ngốc. Nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đâu."

Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói, "Thật tốt quá, như vậy mai mốt tui không cần phải chăm chỉ học. Dù sao não tui cũng bị tổn thương."

888: "......"

Nhưng mà Tô Nguyên Nguyên mau chóng không vui được nữa.Tuy rằng ở trong không gian hệ thống, nhưng nàng vẫn có thể nhìn được tình huống bên ngoài. Hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người, nàng và Tưởng tiểu thư được cứu, sau đó anh trai ôm nàng xông ra ngoài đi cấp cứu.

Trên xe anh trai vẫn luôn nắm chặt tay nàng, cùng nàng nói chuyện, thấy thân thể đó vẫn không có phản ứng, liền lệ rơi đầy mặt.

Sống chung với nhau nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nguyên Nguyên thấy anh mình khóc thương tâm như vậy. Nhìn thấy anh trai đau lòng, Tô Nguyên Nguyên cũng khổ sở cực kỳ.

Chờ Tô Nguyên Nguyên vào cấp cứu một hồi liền có thêm một người nữa nhập viện, mà người này vừa tới liền kinh động tới bộ phận lãnh đạo của bệnh viện. Người tới sau này, chính là con gái của thị trưởng.

Tưởng thị trưởng cũng vừa nhận được tin, lúc này ông mới biết con gái mình bị bắt cóc. Ái nhân của ông qua đời sớm. Ông hằng năm bận công việc, cũng không có nhiều thời gian quan tâm con gái. Cho nên dù không gặp con gái một ngày, ông cũng không phát hiện bất thường.

Khi đang đi khảo sát bên ngoài, ông nhận được điện thoại của Cục công An thì mới biết được con gái mình bị bắt cóc. Hơn nữa cũng đã được cứu, đang ở bệnh viện.

Lòng Tưởng thị trưởng nóng như lửa đốt, nhìn thấy con gái mình vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ông liền cảm thấy mình không xứng đáng là một người cha. Ông không dám tưởng tượng, nếu như con mình không được cứu, chính ông cũng không biết con mình mất tích. Có lẽ khi con gái thật sự có chuyện rồi, ông cũng không biết. Nghĩ đến đó ông liền lạnh toát cả người.

"An Nam, con bị thương chỗ nào, đã đỡ hơn chưa?"

"Ba, con sợ muốn chết." Tưởng An Nam nhìn thấy ba của mình, rốt cuộc nhịn không được bật khóc. Những chuyện vừa xảy ra, có lẽ chính là những chuyện đáng sợ nhất xảy ra trong đời cô.

Rất nhiều lần cô nghĩ mình phải chết rồi. Nếu không nhờ cô bé kia...

"Ba, ba mau mang con đi thăm cô bé kia đi. Nếu không phải có em ấy cứu con, con hiện tại chắc chắn sống không nổi......" Nói xong cô liền ngồi dậy muốn xuống giường.

Tưởng thị trưởng liền ngăn cô lại, "Con đừng vội, có chuyện gì cứ nói với ba, ba sẽ giải quyết tốt."

Lúc Tô Nguyên Nguyên tỉnh lại, Hoắc Cần khuôn mặt râu ria xồm xoàm ngồi bên mép giường nhìn nàng.

Nàng rất muốn an ủi anh trai, muốn nói rằng mình không sao cả, nhưng mà vừa động liền thấy đầu đau quá. Sau đó liền bẹp miệng hô đau.

"Bé đừng nhúc nhích." Hoắc Cần vỗ vai nàng, "Ca ca ở đây, đừng sợ. Ca ca gọi bác sĩ khám cho em."

"Chị đi, chị đi." Nữ đồng chí phía sau nhanh miệng nói, sau đó liền chạy ra ngoài.

Tô Nguyên Nguyên biết, đó là con gái của Tưởng thị trưởng Tưởng An Nam, lúc nàng còn hôn mê, cô liền tới đây thăm nàng, về sau cũng không rời đi, vẫn ở đây canh giữ.

Nhưng mà ca ca nàng đối với cô ấy vẫn luôn là sắc mặc không tốt.

Bác sĩ nhanh chóng tiến vào kiểm tra. Sau đó tỏ vẻ không có gì đáng ngại. Lúc trước bị đâm đầu vào tường cũng không quá nguy hiểm, chủ yếu là bị thương ngoài da thôi.

Hiện tại náng đã tỉnh lại, sẽ mau chóng khôi phục.

Tô Nguyên Nguyên lo lắng nói, "Bác sĩ, trí lực của cháu có thể bị ảnh hưởng không ạ? Cháu có cảm giác mình bị biến ngốc."

Bác sĩ: "......"Hoắc Cần an ủi nói, "Bé không sợ, dù Bé có biến thành bộ dạng gì, ca ca cũng sẽ chăm sóc Bé."

"Chị cũng sẽ chăm sóc em." Tưởng An Nam thập phần nhiệt tình nói. Cô rất cảm kích tiểu cô nương này, cũng rất áy náy. Bây giờ cô bé này biến thành như vậy, cô cảm thấy mình cần chịu trách nhiệm.

Tô Nguyên Nguyên đôi mắt ướt lộc cộc đánh giá cô gái này. Cô ấy có một mái tóc dài, mắt to long lanh nước, lông mày lá liễu, dịu dàng mỹ lệ.

Cô gái này theo cốt truyện sẽ không sống tới bây giờ, nhưng nhờ nàng, cô ấy có thể thay đổi vận mệnh, giờ đang đứng trước mặt nàng. Nàng rốt cuộc cũng thay đổi được cốt truyện.

"Vị nữ đồng chí này, cô có thể đi rồi." Hoắc Cần lạnh giọng đuổi người.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Tưởng An Nam vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn kiên định, "Em muốn góp một chút sức lực. Dù sao cùng là con gái, em chăm sóc em ấy vận tiện hơn."

"Em gái tôi không cần người khác, có tôi chăm sóc là được rồi."

"Tỷ tỷ chị đi nghỉ ngơi đi, chờ em khỏe rồi sẽ tìm chị chơi." Tô Nguyên Nguyên cười nói với Tưởng An Nam.

Nghe Tô Nguyên Nguyên nói vậy, Tưởng An Nam nở nụ cười, "Vậy cũng được, chị không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, chờ em khỏe hơn chị lại tới thăm, mang đồ ăn ngon cho em."

"Cảm ơn tỷ tỷ." Tưởng An Nam cảm động vô cùng. Rõ ràng là nàng cứu chính mình, lại còn nói cảm ơn mình. Sao lại có tiểu muội muội tốt như vậy chứ.

Bây giờ Tưởng An Nam có chút ghen tỵ với Hoắc Cần.

"Ca, anh sao có thể như vậy với người ta chứ."

Chờ Tưởng An Nam đi rồi, Tô Nguyên Nguyên liền bắt đầu chỉ trích Hoắc Cần, "Con trai đối với con gái không thể thô lỗ như, làm như vậy chị ấy sẽ rất ngượng ngùng."

"Nếu không phải tại cô ấy, em cũng sẽ không bị thương."

Hoắc Cần lạnh như băng nói. Từ lời kể của cô gái kia, hắn trong lòng liền không nhịn được giận chó đánh mèo. Đối với hắn mà nói, người khác ra sao hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý Bé của mình.

Tô Nguyên Nguyên không ủng hộ nói, "Em là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, em tình nguyện, không phải chị ấy hại em." Nàng không thể mặc kệ một sinh mệnh tươi sống biến mất trước mặt mình, cũng không thể mặc kệ cô gái khác bị người ta vũ nhục.

Tô Nguyên Nguyên biết chính mình nghĩ như vậy rất ngốc. Người thông minh đều sẽ đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, chỉ là nàng làm không được.

Hoắc Cần cảm thấy em gái mình thật sự ngốc, nhưng cũng có lẽ bởi vì ngốc như vậy, mới có thể sưởi ấm tâm hồn hắn. Khi còn nho nhỏ một đoàn, liền muốn mua quần áo cho hắn, nhường chăn cho hắn, đem đồ ăn ngon đưa cho hắn. Bé của hắn chính là cái loại ngốc nghếch làm người khác yêu quý.

"Bé, đáp ứng ca ca, lần sau không được như vậy. Phải bảo vệ tốt bản thân. Em chính là mạng sống của ca ca. Nếu em xảy ra chuyện, ca ca cũng không sống nổi."

Lần sau? Tô Nguyên Nguyên nhanh nhanh xua tay, không không không, nàng sau này không bao giờ muốn trải qua chuyện đáng sợ như vậy nữa.

Nàng nghiêm túc nói với Hoắc Cần, "Ca, anh về sau phải bảo vệ em cho tốt. Em không muốn lại bị bắt. Thật đáng sợ."

Hoắc Cần nhìn thấy bộ dạng ỷ lại của nàng, nhịn không được cười, "Được, ca ca đáp ứng em, về sau sẽ không để ai tổn thương tới Bé."

Tô Nguyên Nguyên ở bệnh viện, Hoắc Cần cũng dứt khoát quyết định ở lại chăm sóc nàng, công ty cũng không đi. Theo lời Hoắc Cần nói, hằn vừa rời đi liền nhớ cảnh muội muội bị ném lên tường, cả người liền hoảng hốt.

Tô Nguyên Nguyên rất áy náy, cảm thấy chính mình đem lại phiền toái cho Hoắc Cần, thật sự là một vị con chồng trước đủ tư cách.

Một thời gian sau Tưởng thị trưởng cũng tới thăm nàng. Tượng thị trưởng nhìn qua là một người vô cùng nghiêm túc. Nhưng lúc nói chuyện với Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn giữ vẻ mặt hòa ái. Hoàn toàn không giống một vị lãnh đạo.

Ông hỏi thăm tình trạng của Tô Nguyên Nguyên, sau đó cảm ơn nàng. "Cảm ơn cháu đã cứu con gái bác."

"Là ca ca con cứu!" Tô Nguyên Nguyên cường điệu nói.

Đời này, Tưởng thị trưởng sẽ không công kích ca ca nàng. Thật tốt. Tưởng thị trưởng cười nói, "Đều cảm ơn, bác cảm ơn con trước. Sau sẽ cảm ơn anh trai con."

Sau rồi ông lại nói với Hoắc Cần, "Đồng chí Hoắc Cần, ta vô cùng cảm ơn cậu. Ta có biết qua công ty của cậu, công ty cậu vẫn luôn là xí nghiệp gương mẫu trong thành phố chúng ta, cũng tạo việc làm cho nhiều người. Bây giờ lại hăng hái vì việc nghĩa, quả là một tấm gương thanh niên tốt. Lần này đấu thầu xây dựng nội thành, ta sẽ đề cử các cậu."

Hoắc Cần nhíu nhíu mày, "Không cần, tôi sẽ dùng thực lực của mình đi cạnh tranh."

Tô Nguyên Nguyên lại cao hứng nói, "Cảm ơn bác thị trưởng, ca ca cháu nhất định sẽ làm tốt, nhà anh trai cháu xây chất lượng rất tốt. Ca ca là người có đạo đức nghề nghiệp."

"Ta tin tưởng cậu." Tưởng thị trưởng cười nói. Ông cũng đã điều tra, xác định công trình Hoắc Cần chất lượng rất tốt, cho nên ông mới đưa ra quyết định này.

Chờ Tưởng thị trưởng đi rồi, Tô Nguyên Nguyên nói, "Ca ca, sao anh lại muốn cự tuyệt vậy, chuyện này rất tốt mà. "Nàng chính là kiểu người chỉ số thông minh không cao, chỗ nào có đùi liền muốn ôm.

Hoắc Cần áy náy nói, "Những thứ này đều dùng sự an toàn của Bé đổi tới, anh tình nguyện cho mình vất vả, cũng không muốn Bé phải chịu tội." Hắn đương nhiên biết đây là chuyện tốt, nhưng nghĩ tới đều dùng vết thương của Bé để đổi lấy, hắn liền cảm thấy đau lòng.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Ca ca, bởi vì như vậy, chúng ta càng phải nhận nha. Em cảm thấy mình bị biến ngốc, về sau học hành sẽ không giỏi. Anh còn phải mua bằng cấp cho em, tốn rất nhiều tiền. Vừa lúc nhận được thầu này sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng xem như là bọn họ bồi thường cho chúng ta." Nàng cuối cùng cũng kiếm được lý do chính đáng để mua bằng cấp. Nàng chính là dùng đầu óc đổi lấy nha.

Hoắc Cần nhưng lại không tin lời nàng, hắn chỉ cảm thấy Bé đang an ủi hắn. An ủi vị ca ca vô dụng này.

Nàng chính mình chịu tội, còn muốn an ủi vị anh trai này. Hoắc Cần cảm thấy ngực đau âm ỉ. "Ca ca bảo đảm, mai sau sẽ mua cho Bé bằng cấp tốt nhất."

Tô Nguyên Nguyên ở bệnh viện nửa tháng, liền sinh long hoạt hổ xuất viện.

Anh trai nàng bây giờ xem nàng như tròng mắt của mình, luôn nhìn chằm chằm, đi ra ngoài đều có người bảo hộ. Đồng chí Lưu Tiểu Quang liền trở thành bảo tiêu của nàng. Cũng thông qua Lưu Tiểu Quang, nàng cũng biết được kết cục của hai tên bắt cóc nàng, bị phán rất nhiều năm tù. Hơn nữa ở bên trong đã an bài tốt, hai tên đó cũng không thể thoải mái ngồi tù. Tô Nguyên Nguyên nghe vậy liền an tâm rồi, người xấu thì nên có kết cục xấu.

Sau khi thân thể khôi phục, Tô Nguyên Nguyên liền bắt đấu quay lại học tập. Trong trường mọi người đều biết chuyện của Tô Nguyên Nguyên, còn kêu nàng kể lại.

Tô Nguyên Nguyên tất nhiên không muốn xấu mặt trước đám nhóc này, thể nên miêu tả vô cùng sinh động cảnh mình anh dũng mưu trí đấu với kẻ bắt cóc, cuối cùng đem kẻ bắt cóc cho pháp luật trừng trị như thế nào.

Các bạn học nghe xong đều sửng sốt, còn đặt cho nàng biệt danh là thiên tài nữ hiệp.

Tô Nguyên Nguyên đắc ý cười ha ha, hoàn toàn đã quên lúc trước sợ hãi như thế nào.

Bời vì lúc trước nàng nói muốn học múa nên Hoắc Cần liền tìm giáo viên dạy múa cho nàng, chuẩn bị ở nhà dạy cho nàng. Dù sao cũng tận lực không cho Tô Nguyên Nguyên đi ra ngoài.

"Giáo viên dạy múa, em cũng biết múa. Em cũng múa rất đẹp." Tưởng An Nam tới thăm Tô Nguyên Nguyên vô tình biết được Tô Nguyên Nguyên muốn tìm giáo viên múa, lập tức nhiệt tình tự đề cử. Tô Nguyên Nguyên cũng rất thích Tưởng An Nam, ai mượn cô ấy xinh đẹp chứ.

"Như vậy thật ngại nha."

"Không có việc gì, chị cũng từng làm giáo viên dạy múa. Chị dạy cho em." Tưởng An Nam cao hứng nói.

Trong nhà cô cũng chỉ có cô và ba, ba cô vẫn luôn rất bận, cô cũng không có anh chị em gì. Cô hiện tại thật sự xem tiểu cô nương từng dùng sinh mệnh bảo vệ nàng như em gái.

Cô còn muốn mời Tô Nguyên Nguyên tới nhà mình ở một thời gian, vừa lúc cùng nhau tập múa. Nhưng mà yêu cầu này vừa nói liền bị Hoắc Cần mãnh liệt phản đối.

Hoắc Cần bởi vì chuyện xây dựng trong nội thành nên rất bận, cũng không có cách nào nhìn chằm chằm nàng, đành để Tưởng An Nam bồi Tô Nguyên Nguyên. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng về sau Bé sẽ thân thiết với người khác hơn hắn. Trong lòng rất rồi rắm.

Tô Nguyên Nguyên còn trấn an Hoắc Cần, kêu hắn cứ yên tâm công tác. Nàng sẽ chăm chỉ cùng An Nam tỷ tỷ luyện múa. Kêu hắn không cần lo lắng chuyện trong nhà.

Hoắc Cần: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro