Chương 15: 38 ca, mau, mau cứu tui ra ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên sắp mười hai tuổi, cũng coi như là đại cô nương. Hơn nữa nàng cảm thấy linh hồn cũng là của người trưởng thành, cho nên lúc chuyển vào thành phố đi học, liền cự tuyệt không cho Hoắc Cần đưa đón mỗi ngày. Nàng kiên quyết không muốn gây phiền phức cho người khác.

Là một người có năng lực đến từ tương lai giả vờ làm con nít, nàng muốn tự lập, không ngừng vươn lên.

Hoắc Cần bề ngoài thì đồng ý, sau lưng thì trộm đi theo, sau mấy hôm thì phát hiện nàng có thể tự đi học, trường học cũng gần, liền dần yên tâm. Chuẩn bị dồn toàn lực đi kiếm tiền.

Hắn còn phải chuẩn bị tiền mua bằng cho Bé, nghe nói bằng của trường nước ngoài rất quý, phải tốn rất nhiều tiền. Hắn phải mua được cho Bé tấm bằng tốt nhất. Cần thiết muốn có nhiều tiền.

Trong trường học, Tô Nguyên Nguyên đang chán muốn chết. Nàng cho rằng, thế giới là nơi làm nhiệm vụ, sớm muộn gì cũng rời đi. Tuy rằng 888 nói nàng phải sống hết một cuộc đời hoàn chỉnh, nhưng nàng cảm thấy bản thân có nhiều thế giới phải đi. Cũng không muốn bỏ sức để làm học bá ở thế giới này.

Editor: Nhiều bạn cho rằng tư tưởng của Tô Nguyên Nguyên rất nhu nhược. Nhưng editor hy vọng rằng mn sẽ tôn trọng quyết định của người khác. Cho dù người ta có chọn sống một cuộc sống bình thường không đặc biệt, chỉ cần không ảnh hưởng tới người khác mọi sự lựa chọn đều đáng được tôn trọng.

Trở thành học bá cũng không thú vị, mà quan trọng nhất đầu óc nàng cũng không cho phép nàng trở thành học bá.

Mấy ngày nay cùng mọi người học tập, thành tích của nàng cũng có tiến bộ. Điều này giúp nàng dần lấy lại niềm tin, nhưng mà sau nàng liền phát hiện, đây là một trường quốc tế chủ yếu dành cho mấy người tính đi du học. Cho nên bọn họ học toán Olympic, còn thường xuyên tổ chứ thi toán Olympic.

"Olympic Toán, ngươi chính là kẻ thù không đội trời chung của ta." Tô Nguyên Nguyên ghé vào bàn tuyệt vọng hò hét.

888 nói, "Ký chủ, có môn học nào không phải kẻ thù của cô? Kiến thức để dành của cô xài sắp hết rồi, nếu thực sự không nỗ lực, sẽ đội sổ thiệt đó."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Tui đã rất nghiêm túc học. Mỗi tiết đều dùng một nửa thời gian nghiêm túc nghe giảng. Đừng cho là tui không biết, mấy đứa trẻ này gia đình khá giả, thế nào cũng mướn thêm gia sư học thêm ở nhà!"

888 liền nói một câu chọc thủng lý sự của Tô Nguyên Nguyên, "Nhà của cô điều kiện cũng không kém, cũng không thấy cô đòi học thêm."

"...... Anh trai của tui kiếm tiền vất vả như vậy, tui không đành lòng."

888 ha hả cười vài tiếng, cũng không khuyên nhiều. Rốt cuộc nhiệm vụ chính của ký chủ là giúp Hoắc Cần đi lên đỉnh cao nhân sinh, trải qua cuộc đời hạnh phúc. Còn việc ký chủ là học bá hay là học tra, cũng không có yêu cầu cụ thể.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy học tập là một việc rất nhàm chán. Nhưng nàng phát hiện, thân thể mình hình như có chút năng khiếu trong mảng vũ đạo. Lúc học múa, giáo viên đều nói nàng cơ thể rất hợp với học múa.

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, cảm thấy đây cũng có thể là một con đường a. Không phải nàng học không giỏi, mà do năng khiếu của nàng nằm ở lĩnh vực khác. Về sau nàng sẽ đăng ký thi trường năng khiếu, biết đâu còn tiết kiệm được tiền mua bằng.

Nàng tính buổi chiều sẽ về nói với anh trai chuyện này. Nhưng mà buổi chiều về đến nhà, chỉ có cô giúp việc ở nhà nấu cơm, anh trai nàng vẫn không thấy về.

Chờ mãi đến lúc nàng cơm cũng ăn xong, bài tập cũng làm hết, mới nhìn thấy anh trai vẻ mặt mệt mỏi trở lại.

Tô Nguyên Nguyên thấy vậy, đau lòng không thôi, đi tới cho anh trai mát xa. "Ca, anh mệt lắm đúng không, anh ngồi đây nghỉ đi. Chờ lát nữa em lấy nước nóng cho anh ngâm chân. Cơm tối cũng hâm cho anh ăn liền."

Nghe vậy mệt mỏi trên mặt Hoắc Cần trên cũng giảm đi nhiều.

"Bé hôm nay đi học thế nào?"

"Khá tốt ạ." Tô Nguyên Nguyên lập tức nói. Sau đó nàng nói với Hoắc Cần chuyện đã dự tính buổi chiều.

Hoắc Cần vừa nghe, lập tức nói, "Anh đã nói rồi, Bé nhà chúng ta là thông minh nhất. Thiên tài luôn luôn là không giống người thường."

Tô Nguyên Nguyên xấu hổ nói lảng sang chuyện khác, "Ca, sao anh về trễ vậy, là công việc gặp khó khăn sao?"

"Không đâu. Mọi chuyện vẫn rất tốt." Hoắc Cần cười nói, cứ như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của hắn.

Nhưng thực tế, công việc cũng gặp một ít khó khăn. Hắn ở thành phố này, dù sao hắn cũng là người nhập cư. Tuy có làm nhiều công trình nhưng so với nhưng công ty đã ăn sâu bén rễ ở đây, vẫn là kém một ít căn cơ.

Những người này với bên chính phủ quan hệ rắc rối khó gỡ, hắn cũng tốn không ít sức. Ví dụ như hạng mục lần này, các bên đều như hổ rình mồi, thủ đoạn trong tối ngoài sáng đều có đủ.

Nếu chỉ có mình hắn, Hoắc Cần đương nhiên là dám làm liều, nhưng trong nhà còn có Bé, hắn cũng phải cẩn thận hơn. Không nghĩ đắc tội quá nhiều người, chỉ đành làm tới đâu tính tới đấy.

Đương nhiên, hắn cũng không dám để Bé biết những chuyện này. Bé của hắn chỉ cần làm một công chúa vô lo vô nghĩ là được rồi.

Hắn tuy rằng không nói, nhưng Tô Nguyên Nguyên nhờ có hệ thống nên cũng biết được khó khăn trong lòng Hoắc Cần, nàng cũng rất lo lắng.

"Tui phải nghĩ cách cho anh trai tui." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

888 nói, "Ký chủ, cô vẫn nên từ bỏ đi. Tôi lo lắng cô sẽ biếng khéo thành vụng."

"...... Đừng xem thường tui, tui cũng là người có đầu óc nha. Dù sao tui cũng là tới từ thế giới hiện đại hơn nơi này."

"Kẻ thất bại không phân biệt thời đại. Cô đem người anh trai này của cô ném tới tương lại, so với cô chắc cũng mạnh hơn 100 lần."

"......"

Tô Nguyên Nguyên bị 888 đả kích. "Tui thất bại như vậy, mắc mớ gì chọn tui làm chủ nhân của cậu chi?"

888 do dự một chút, quyết định nói thật, "...... Có thể là bởi vì cô đơn thuần." Đơn thuần vô cùng chính là ngu ngốc, vô cùng phù hợp với tính chất của con chồng trước.

"Hừ, cũng coi như cậu tinh mắt." Tô Nguyên Nguyên vô cùng hưởng thụ lời "khen" của hệ thống.

Không thể đưa ra biện pháp cho ca ca, Tô Nguyên Nguyên quyết định sẽ giúp ca ca về mặt cảm xúc. Muốn giúp anh trai cảm nhận được sự quan tâm từ người thân.

Vì thế sau khi tan học, nàng liền đi cửa hàng bánh kem gần trường mua một ít bánh ngọt, chuẩn bị mang tới công ty cho anh trai.

Lúc này công ty của anh trai nàng vẫn chưa lớn giống như nguyên tác, không chiếm cả một tòa nhà mà chỉ chiếm một tầng nhỏ trong một cao ốc ở trung tâm thành phố.

Tô Nguyên Nguyên mang theo nhiều đồ, nên quyết định gọi một chiếc taxi rồi báo địa chỉ đến. Tài xế taxi không có phản ứng gì, chỉ liếc nhìn Tô Nguyên Nguyên. Tô Nguyên Nguyên nói, "Tài xế đại ca, tiền tiêu vặt của em đủ để trả tiền xe nha."

Vị tài xế kia do dự một lát, liền khởi động xe. Xe vừa lăn bánh, trong đầu Tô Nguyên Nguyên vang lên tiếng chuông bí bo bí bo "Cảnh báo, cảnh báo nguy hiểm."

Tô Nguyên Nguyên sửng sốt, "Có chuyện gì vậy, cái gì nguy hiểm?" Sau đó khẩn trương nói, "Tui sắp gặp tai nạn giao thông sao?"

"Gần ký chủ có kẻ bắt cóc."

Gần đây có kẻ bắt cóc?

Tô Nguyên Nguyên ngó trái ngó phải, xe vẫn luôn chạy, sao lại có kẻ bắt cóc gần đây được chứ, đừng nói là vị tài xế đại ca đây nhé. Tài xế đại ca....

Tô Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía tài xế đang mang mũ lưỡi trai.

Vị đại ca kia vẫn luôn cúi đầu lái xe.

Tô Nguyên Nguyên bắt đầu phát run. "Đại, đại ca, em vừa phát hiện tiền mang theo không đủ. Chắc không cần đi tới điểm đến đâu. Cho em xuống ở đây đi."

"Tiểu muội muội, đừng lo lắng. Không có tiền cũng không sao."

"Như vậy rất ngại nha, em không thể chiếm tiện nghi của anh, anh cho em xuống xe đi, em thật sự không có tiền."

"Không cần xuống xe."

"Muốn, muốn xuống."

"Tao nói không cần!" Kính chiếu hậu phía trước đột nhiên hiện ra một đôi mắt tà ã.

Tô Nguyên Nguyên càng run hơn.

"Cứu mạng, 888 cứu mạng. Tui có thể nhảy xuống xe được không."

888 nói, "Nhảy xe chắc chắn sẽ chết. Hiện tại cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nếu chết như vậy sẽ thật sự chết luôn."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Nàng trong lòng run sợ nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy hết can đảm, cầm lấy một cây bút máy của mình, duỗi tay để ngay yết hầu của tài xế, "Cho, cho tôi xuống xe, nếu không tôi đâm chết anh!"

Tài xế ha hả cười, dừng lại xe. Tô Nguyên Nguyên hơi thả lỏng, chuẩn bị chạy đi, ai ngờ vì tài xế kia liền vươn tay giữ nàng lại, sau đó dùng một chiếc khăn tay tẩm thuốc bịt mũi nàng, mấy giây sau nàng liền ngất đi.

Chính xác là thân thể này ngất đi. Tô Nguyên Nguyên trở lại không gian hệ thống, sợ tới mức linh hồn run lẩy bẩy, "888, 38 đại ca, cứu mạng với, mau nghĩ cách đi thôi, nếu không chúng ta sẽ xong đời."

"Là cô xong đời."

"...... Đừng như vậy, chúng ta tốt xấu cũng làm bạn lâu như vậy. Mất đi tui cậu biết đi đâu tìm một ký chủ ưu tú như vậy."

"Nói cũng đúng, kiếm đâu ra một cái đầu tôm tốt như vậy ." 888 phá lệ công nhận cách nói của nàng.

Tô Nguyên Nguyên cảm động khóc lóc thảm thiết, "38 ca, mau, mau cứu tui ra ngoài."

"Tôi chính là một cái hệ thống, tôi cũng không có thực thể, làm sao có thể cứu cô?"

Tô Nguyên Nguyên tức khắc muốn khóc.

Nhưng lúc nàng sắp tuyệt vọng tới nơi, 888 buồn bã nói, "Cách duy nhất là tìm anh trai cô tới cứu cô."

"Tui cũng biết là phải tìm anh trai tui, nhưng mà tui không có điện thoại." Tô Nguyên Nguyên ứa nước mắt nói.

888 nhàn nhạt nói, "Tôi có."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Tô Nguyên Nguyên bị đưa tới một căn nhà nhỏ ở khu rừng ngoài ngoại ô. Nàng ở trong không gian hệ thống thấy chính mình như một bị rác ném xuống mặt đất.

Người kia ném nàng xong liền bỏ đi, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy may mắn vì có thêm chút thời gian. Nhanh chóng kêu 888 định vị vị trí của nàng, sau đó gọi điện thoại cho anh trai nàng.

"Đừng nóng vội, nơi này tín hiệu không tốt, phải cần chút thời gian."

Tô Nguyên Nguyên buồn bực nói, "Cậu còn cần tín hiệu?"

"Tôi cũng không phải là thần tiên."

"Cậu quá vô dụng, cậu chính là cái hệ thống vô dụng nhất mà tui từng gặp!" Tô Nguyên Nguyên khiển trách.

"Năng lực của hệ thống phụ thuộc vào cấp bậc của ký chủ."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Trong lúc chờ 888 định vị, Tô Nguyên Nguyên yên lặng đánh giá căn phòng này, nãy giờ không để ý, giờ vừa thấy liền khiến nàng giật mình. Trong phòng này còn có một người nữa, hơn nữa lại là một cô gái trẻ.

Cô gái kia trên người sạch sẽ chỉnh tề, chắc cũng vừa mới bị bắt tới. Lúc này tay chân cô ấy đang bị trói, miệng bị dán băng dính. Vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy đây cũng là một người lương thiện, tự thân mình còn khó bảo đảm mà vẫn lo lắng cho người mới tới này.

Lúc này dược tính cũng dần tan, Tô Nguyên Nguyên cũng tiến vào thân thể, dần tỉnh táo lại. Cô gái kia thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt liền sáng lên, ô ô lên vào tiếng. Tô Nguyên Nguyên liền trộm bò qua, đem băng dính trên miệng nàng lột ra, "Tỷ tỷ đừng sợ, anh trai em rất lợi hại, chắc chắn sẽ tìm được chúng ta."

Nàng đang tính giúp cô gái này cởi dây thừng. Liền nghe có tiếng bước chân bên ngoài, liền sợ hãi đem băng dính dán lên lại, sau đó quỳ trên mặt đất giả vờ ngủ.

"888, xong chưa?"

"Sắp xong rồi."

Người bên ngoài liền đi vào trong, lần này có hai người tiến vào. Người lớn tuổi hơn nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt ghét bỏ nói, "Nhỏ như vậy, bắt tới đây cũng vô dụng."

Người trẻ hơn liền cười một tiếng, "Lúc đi ra ngoài mua đồ liền gặp phải. Em nhìn thấy nó trắng nõn sạch sẽ, nghĩ chắc cũng có người thích loại này. Dù sao nàng tự chui vào, ai lại chê đồ miễn phí đâu chứ."

Tô Nguyên Nguyên da gà da vịt đều nổi lên. Mẹ ơi, cái lũ biến thái này!

Tên nam nhân trẻ tuổi đi về phía cô gái, sau đó xé xuống băng dính trên miệng nàng, "Đừng trách bọn tao, có trách thì trách ba mày quá bất cận nhân tình. Dẫm lên xương máu huynh đệ bọn tao để lên làm thị trưởng, tao sẽ cho nó biết, mặc dù nó là thị trưởng nhưng lại không thể bảo vệ được con gái của mình. Lão Lưu, anh nói xem chúng ta có nên tra tấn vị tiểu thư nhà thị trưởng một chút không?

Cô gái kia sợ hãi phát ra âm thanh ô ô.

Tô Nguyên Nguyên trong lòng lại bắt đầu nổi sóng. Là cô gái đó!

Cô gái này, Tô Nguyên Nguyên đã không nhớ rõ tên nàng. Cô ấy thậm chí còn không xuất hiện trong nguyên tác. Chỉ là lúc Lý Thanh Diệp cùng Trần Cảnh Hoa chuẩn bị phản kích Hoắc Cần, có nhắc qua về cô gái này.

Bọn họ nói, Tưởng thị trưởng bởi vì lúc trước nghiêm túc bắt giữ thành phần tội phạm, đắc tội người hắc đạo, khiến cho bọn nó ghi thù bắt cóc con gái ông, con gái ông trên đường bị bán đi thì bị cưỡng hiếp chết. Cho nên Tưởng thị trưởng vô cùng hận bọn người hắc đạo. Khi biết bối cảnh của Hoắc Cần, ông giáng đòn trừng trị mà không hề nương tay.

Kết cục của Hoắc Cần như vậy một phần cũng do Tưởng thị trưởng ghi hận rất sâu.

Bởi vì cô gái này không có liên quan trực tiếp tới cốt truyện cho nên Tô Nguyên Nguyên không có lập tức nhớ ra, nhưng sâu trong nội tâm cũng có cảm khái qua một lần. Cho nên bây giờ nghe hai người kia nói như vậy, nàng liền nhớ ra.

Tô Nguyên Nguyên thật không thể tin được, chính nàng lại đụng phải nhân vật này.

"888, tui muốn cứu cô ấy." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

Tuy rằng đời trước Tưởng thị trưởng từng đối đầu Hoắc Cần, nhưng khi đó Hoắc Cần là bên hắc còn Tưởng thị trưởng là bên bạch. Mà con gái ông gặp phải chuyện này cũng bởi vì ông là người chính trực làm việc theo pháp luật. Người tốt thì không nên gặp phải báo ứng như vậy. Người vô tội cũng không nên chịu tổn thương.

888 nhắc nhở nói, "Cô tốt nhất vẫn nên giả vờ bất tỉnh, nều không sẽ gặp nguy hiểm đó."

"Tui không thể đứng im nhìn người khác bị tổn thương được. Tui tuy có hơi nhát gan, nhưng gặp chuyện bất bình, tui vẫn dám lên tiếng một chút. 38 ca, tui rất tin tưởng năng lực của cậu, cậu hãy nhanh chóng báo cho anh trai tui biết chuyện đi nha."

Nói xong liền mở to mắt, vừa khóc lớn vừa nói, "Ca ca thúc thúc, nhà cháu có tiền, có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều nhà. Hai người đi tìm người nhà cháu đòi tiền chuộc đi ạ."

Giọng Tô Nguyên Nguyên thành công hấp dẫn lực chú ý của tên trẻ tuổi đang tính làm bậy. Còn tên lớn tuổi hơn thì đừng nói, hắn làm những việc này là vì tiền, hằn ngồi xổm xuống nhìn Tô Nguyên Nguyên hỏi, "Nhà mày thật sự có nhiều tiền."

"Thật sự, anh trai cháu mở công ty rất to, nhà của cháu nhiều không đếm được. Chú thả cháu ra, cháu kêu anh trai cho mỗi người hai căn nhà, một cái để ở một cái cho thuê, tiền tiêu cả đời không hết."

Hai người lập tức nhìn nàng với ánh mắt nhìn đồ ngốc. Người trẻ tuổi hơn trực tiếp túm tóc nàng, "Nói rõ tình huống trong nhà mày đi, nói cho kỹ càng!"

Tô Nguyên Nguyên mới vừa mới ạ run run một chút, trong đầu liền truyền đến một thanh âm, "Thành công rồi, tôi lập tức liên hệ."

Chuyện Tô Nguyên Nguyên mất tích Hoắc Cần sớm đã phát hiện. Hắn tuy không đi đón Tô Nguyên Nguyên tan học, nhưng mỗi ngày đúng giờ đều gọi điện về nhà. Hôm nay người nghe điện thoại là dì bảo mẫu.

Dì này cũng ở trong tiểu khu nhà họ, ngày thường không ở luôn nhà bọn họ mà chỉ qua nấu cơm dọn dẹp rồi về. Lúc đó, dì bảo mẫu đang nấu cơm, còn hỏi Hoắc Cần và Tô Nguyên Nguyên khi nào về ăn cơm.

Hoắc Cần nhờ vậy mới biết Tô Nguyên Nguyên thế mà không về nhà. Dì bảo mẫu còn nói thêm, "Tô Nguyên Nguyên còn nói là đi tìm cậu, đợi cậu cùng về ăn."

Hoắc Cần nhìn đồng hồ trên bàn, đã qua một tiếng, dù có xa thì đáng lý cũng phải tới rồi, hắn liền cảm thấy có chuyện không ổn. Hắn liền chạy qua trường học tìm, còn nói người ở công ty để ý xem Tô Nguyên Nguyên có chạy lại đây không.

Kết quả hắn tìm hơn một giờ vẫn chưa tìm được người,  cũng không thấy Tô Nguyên Nguyên tới công ty tìm hắn. Hoắc Cần liền biết xảy ra chuyện rồi. Liền nhanh chóng gọi điện nhờ mọi người trong đội công trình đi tìm phụ. Cũng báo cho cảnh sát.

Phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần chỗ có thể đi đều đã tìm. Nhưng vẫn không tìm được em gái hắn. Vừa rồi giáo viên ở trường cũng gọi điện báo cho hắn, cô đã hỏi các học sinh trong lớp, cũng không có ai nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên.

Chỉ có một tiệm bánh kem gần trường có báo lại, có thấy cô gái trong ảnh tới mua bánh kem, nói là mua cho anh trai ăn. Hoắc Cần nghe tới đây, hốc mắt đều đỏ.

"Ca, ca anh đừng gấp, chắc chắn sẽ tìm được Bé. Em ấy cũng rất thông minh mà, sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu."

Lưu Tiểu Quang lo lắng an ủi nói.

Hoắc Cần lau lau mắt, cắn răng nói, "Tiểu Quang, liên hệ mấy người kia nhờ giúp đỡ đi. Bọn nó chắc có cách biết, dù sao những người làm chuyện này chắc cũng có biết lẫn nhau. Nói cho bọn nó, thả em tao ra, tao sẽ không truy cứu, nếu đứa nào dám làm tổn thương Bé, Hoắc Cần tao nhật định sẽ giết hết bọn nó!"

Vì vậy nhanh chóng, đám người không đàng hoàng đó đều biết một sự kiện, em gái của ông chủ công ty xây dựng Tam Thủy Nguyên bị người ta bắt.

Những người biết được tin tức này cũng vô cùng chấn động. Ai lại to gan như vậy, chọc ai không chọc lại chọc đến công ty này.

Nhưng dù có hỏi thăm khắp nơi, cũng chưa hỏi thăm ra tới. Chuyện này cũng khó trách, rốt cuộc Tô Nguyên Nguyên bị bắt cóc không nằm trong kế hoạch, mà là đột ngột phát sinh, chút manh mối cũng không có.

Biết tin tức này, đoàn người đều sôi nổi chấn động. Ai to gan như vậy nha. Chọc cái nào công ty cũng không thể chọc công ty này.

Hoắc Cần lo lắng muốn phát điên rồi. Lúc mọi người hết cách rồi thì di động của Hoắc Cần vang lên, hắn bắt máy còn chưa kịp nói gì đã nghe truyền đến một âm thanh máy móc, "Em gái cậu đang ở ngôi nhà ở khu rừng phía đông. Đừng tìm ta, ta tên là Lôi Phong."

Hoắc Cần tức khắc tim đập nhanh lên, vội vã hỏi, "Cậu là ai, em gái của tôi thể nào rồi?"

Đầu bên kia điện thoại đã vội ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro