Chương 2: Tui có cảm giác hắn xem tui như con mà nuôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đứng trước sinh tử, mặt mũi cũng chỉ là đồ bỏ đi. Nghĩ đến khả năng mình phải go die, Tô Nguyên Nguyên càng nói càng chân thành, nước mắt cũng xuất hiện luôn rồi.

Giọng gào thét của nàng đã gây sự chú ý đến mọi người, sắc mặt Hoắc Cần cũng hiện ra chút khó xử.

Đặc biệt là khi thầy đôi mắt ửng đỏ của nàng, đôi mắt ngập nước, còn mang theo một loại tuyệt vọng cùng ỷ lại, trong nháy mắt tâm hắn có chút ngứa.

"Ký chủ, sắp thành công rồi, cố lênnnn." 888 cổ vũ.

Tô Nguyên Nguyên càng gào to hơn nữa, "Ca, anh trai, ca ca ca ca ca ca......"

Nàng thiếu điều muốn quỳ lạy gọi một tiếng oppa.

888: "......"

Lúc này đừng nói là chủ nhiệm Cao, ngay cả bí thư thôn đều cảm động muốn chết rồi "Hay chúng ta cấp thêm cho một bình thủy thì thế nào!"

Tô Nguyên Nguyên nghe thấy chỗ tốt, tiếp tục gào to, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng "Khụ khụ khụ, anh trai, anh trai, cháu muốn anh trai...... Ca, ca......"

Chủ nhiệm Cao tiếp tục nói, "Lại cấp thêm một cục xà phòng thơm!" Nàng tự xuất tiền túi.

Hoắc Cần nhưng thật ra không quan tâm mấy thứ đồ đó, mà chỉ chú ý đến đối mắt đã khóc sưng của Tô Nguyên Nguyên, bất đắt dĩ nói "Được rồi".

Mãi cho đến chi bí thư thôn đến công xã giải quyết hộ khẩu, phân đồng ruộng, cấp đồ vật, Tô Nguyên Nguyên theo Hoắc Cần trở về nhà, tảng đá trong lòng nàng mới được hạ xuống.

Càng làm nàng kinh hỉ chính là bên nông trường đã cấp tiền bồi thường cho cái chết của cha mẹ nguyên chủ, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ khoảng 200 đồng, nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói, đã là một số tiền khổng lồ.

Tô Nguyên Nguyên tuy rằng thể xác chỉ là đứa trẻ ba tuổi, nhưng nàng luôn cảm thấy dù gì mình cũng đã là người trưởng thành, tốt xấu gì cũng phải chiếu cố cho thiếu niên này. Vì thế khi nhận được tiền, liền đưa cho Hoắc cần mua quần áo mới.

Hoắc Cần đứa trẻ này quần áo toàn là mụn vá, giày thì rách lộ cả ngón chân, quần cũng ngắn  cả khúc, mùa đông như này chắc chắn rất lạnh. Haizz, không thể tưởng tượng được đây chính là đại boss sẽ hô mưa gọi gió trong tương lai.

"Muội sẽ mua áo bông mới cho ca. Ca sẽ không phải chịu lạnh nữa."

Nàng tuổi nhỏ, âm thanh mềm mại, giọng điệu lại ra vẻ nghiêm túc, nhìn qua đặc biệt nhuyễn manh đáng yêu.

Hoắc Cần ngồi trên cái băng ghế duy nhất có trong nhà, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tự động mang theo vài tia nhu hòa. Khi thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn lên, hắn lập tức biệt nữu quay đầu, tỏ vẻ lạnh lùng.

Trong thôn con nít rất nhiều, Hoắc Cần cũng tiếp xúc không ít, nhưng mà chỉ có đường muội của mình là hiểu chuyện như vậy.

Có tiền không định đem đi mua đồ ăn, mà lại dùng cho cái người mình nhận thức chưa đến một ngày này.

Loại cảm giác này đối với Hoắc Cần thực xa lạ, nhưng mà vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng. Giờ khắc này, hắn mới mơ hồ cảm thấy chính mình thực sự có một  người thân.

"Đói bụng không, ta đi nấu gì ăn." Hoắc Cần che giấu xoay người đi vào phòng bếp.

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, nhanh chóng đuổi theo, chuẩn bị kiểm tra tình hình lương thực trong nhà.

Trong nhà cũng không có thức ăn gì ngon, cũng chỉ là lương thực đợt trước xã đội phân xuống. Hoắc Cần bình thường là kiểu người ăn bữa nay không lo bữa mai, những gì ăn ngon hắn đều ăn hết rồi.

Lúc này chỉ còn dư lại một ít bột ngô có thể ăn, nhìn đến củ cải nhỏ đi theo sau hắn nhìn ngó này nọ, liền hối hận vì đã ăn hết đồ ngon, nội tâm cũng có chút ảo não.

Những việc này trong mắt Tô Nguyên Nguyên lại trở thành hắn đang rầu rĩ vì chuyện lương thực.

Là một người trưởng thành, lại là một người trưởng thành thích xen vào việc của người khác, Tô Nguyên Nguyên cũng bắt đầu phát sầu vì chuyện ăn uống trong nhà.

"888, làm sao bây giờ, trong nhà sắp không còn gì ăn rồi"

888 rất là nghiêm túc an ủi nàng, "Không sao đâu, nhân vật mục tiêu nhân sẽ không để ngươi chết đói. Hắn chính là đại lão a"

"...... Ý của ta là, ta muốn giúp đỡ nhân vật mục tiêu. Ta là người trưởng thành, không thể liên lụy trẻ nhỏ a. Lỡ đâu tạo ra áp lực cho hắn, sau đó hắn không chịu nổi nữa, liền làm chuyện xấu thì sao?"

"Khi đó thời gian thử việc liền kết thúc, bạn đã bị đuổi việc."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Nàng xem như đã hiểu rõ, cái gọi là trợ lý cũng chỉ là kẻ vô dụng. Hừ!

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là phải dựa vào bản . Vì không muốn tạo áp lực quá lớn cho Hoắc Cần, lúc ăn cơm, nàng cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn non nửa chén, đem đồ ăn đẩy qua phía Hoắc Cần, "Muội ăn không vô, ca, anh ăn nhiều một chút."

Nàng muốn biểu đạt là bản thân ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn chó, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ nàng, cũng đừng cảm thấy nuôi con nít là gánh nặng lớn. Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, cứ từ từ mọi chuyện sẽ ổn.

Hoắc Cần mang theo một tia cảm xúc xa lạ, kiên định đem cháo bỏ vào trong chén nàng, "Ăn, ăn nhiều một chút, ta còn không đến mức nuôi không nổi ngươi!"

Nói xong xoay người sang phía khác, miếng to ăn hết đồ ăn trong chén.

Tô Nguyên Nguyên có cảm giác hắn đang hiểu lầm cái gì.

Còn chưa kịp giải thích, Hoắc Cần đã ăn sạch đồ trong chén, xoay người lại nhìn Tô Nguyên Nguyên,  thấy nàng vẫn chưa ăn, liền nhớ tới mấy cảnh ông bà đút đồ ăn cho cháu ở trong thôn. Hắn nhớ tới đường muội này của mình mới có ba tuổi, có khi không chịu tự ăn cơm. Vì thế bưng chén lên, vụng về học bộ dạng đút con nít ăn, há miệng nói "A ——"

Tô Nguyên Nguyên theo bản năng há mồm ăn một ngụm, sau đó mới phản ứng lại , cảm giác như vừa bị sét đánh. Nàng đây là bị người ta dỗ đút ăn!

Nhưng mà cái người đút nàng lại tự nhiên cảm thấy thú vị, cảm nhận được lạc thú khi nuôi con nít, tiếp tục đút nàng, vừa đút vừa hỏi?  "Ngươi có nhũ danh sao?"

Nhũ danh?

Nguyên thân đương nhiên là có, gọi là Hoa Hoa. Tô Nguyên Nguyên trước kia có nuôi một con mèo hoa, cũng tên là Hoa Hoa, cho nên quyết định không thể nói tên này ra. Nàng nghiêm túc lắc lắc đầu nhỏ.

"Vậy, ta đây về sau sẽ gọi ngươi là Bé đi." Hoắc Cần nghiêm túc nói. Hắn trước kia có lần đi huyện thành, nghe một bà lão gọi một bé gái như vậy, lúc đó liền cảm thấy tên này khá dễ nghe. Hiện tại nhà mình cũng có nữ hài tử, tất nhiên là phải đặt một cái nhũ danh dễ thương như vậy.
Tô Nguyên Nguyên run run, "888, ta cảm thấy hắn không có nuôi ta như em gái mà là nuôi ta như con gái vậy đó."

"Chúc mừng ngươi, con gái so với em gái càng thân."

"......" Tô Nguyên Nguyên nhìn người đang nghiêm túc đút mình ăn, trong lòng có chút tò mò, một thiếu niên ôn nhu như vậy, về sau thật sự sẽ làm ra những chuyện xấu đó sao?

Hơn nữa dựa theo sự đo lường của hệ thống, lúc này nội tâm của Hoắc Cần đã bắt đầu vặn vẹo. Nhưng mà nàng thật sự không nhìn ra tới a.

"888, hắn lúc này thoạt nhìn rất thiện lương."

888 ngữ khí phiền muộn nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm."

"......"

Buổi tối khi ngủ, trong nhà có bộ chăn bông cũ và một bộ chăn bông mới. Hoắc Cần không quen ngủ cùng người khác, cũng không có ý nghĩ cùng ngủ với trẻ con, vì thế đem bộ chăn bông mới nhường cho Tô Nguyên Nguyên, còn mình thì nằm bộ chăn bông cũ.
"Anh dùng đi, em không sợ lạnh!" Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc lôi kéo chăn bông. "Lạnh sẽ bị bệnh." Nàng tận lực bắt chước giọng điệu trẻ con.

"Không cần, ta quen rồi." Hoắc Cần nghiêm túc nói, sau đó xụ mặt nằm xuống.

Lại giơ tay đè Tô Nguyên Nguyên nằm xuống, đắp chăn bông cho nàng.

Bên ngoài gió lạnh hô hô thổi, trong phòng tối như mực, còn có chút lạnh, Tô Nguyên Nguyên mặc áo bông nên còn tốt, nhưng nàng lại rất lo lắng cho thiếu niên bên cạnh. Tuổi cũng không lớn, thân thế đáng thương, trải qua nhấp nhô. Là một công dân tốt, đương nhiên nàng không thể trơ mắt nhìn người khác chịu khổ. Vì thế một lúc sau, nàng lén lút từ ổ chăn bò ra, đem chăn của mình đắp qua cho Hoắc Cần. Dù sao nàng vóc dáng nhỏ, không cần đắp nhiều chăn, hoàn toàn có thể chia cho hắn một nửa.

Kết quả vừa mới đắp xong, chuẩn bị chui vào lại vào ổ chăn, người phía bên kia đột nhiên bật dậy, làm nàng hết hồn.
Còn không đợi nàng phản ứng, Hoắc Cần liền duỗi tay qua, đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó hai người cùng đắp chung hai cái chăn.

"Ngoan ngoãn ngủ đi." Giọng Hoắc Cần mang theo giọng mũi, giống như ngủ mơ nói.

Còn vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng như dỗ con nít ngủ.

Tô Nguyên Nguyên thử động, nhưng mà hoàn toàn không nhúc nhích được, đành nằm như vậy luôn. Dù gì tiểu tử này cũng đắp chăn đàng hoàng, sẽ không bị đông lạnh. Ta quả nhiên là một người vừa thông minh vừa lương thiện.

Trong chăn ấm áp, tuy rằng có chút biệt nữu, nhưng theo bản năng hai mắt dần khép lại, chìm vào giấc ngủ.

Chờ nàng bắt đầu hô hấp ổn định. Hoắc Cần mới duỗi tay biệt nữu bím tóc nàng khẽ gọi "Muội muội."

Ngày hôm sau mặt trời lên cao.

Lúc này đã bắt đầu vào mùa đông, tuy vẫn chưa có tuyết rơi nhưng thời tiết đã bắt đầu khô lạnh.

Tô Nguyên Nguyên một chút cũng không muốn rời giường, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ đành cắn răng bò dậy, đang chuẩn bị mặc quần áo, Hoắc Cần liền bưng chén cháo còn bốc khói tiến vào, thấy nàng như vậy, liền xụ mặt tiến lên mặc quần áo cho nàng.

"Muội biết tự mặc." Tô Nguyên Nguyên cự tuyệt nói.

Nàng chính là tới giúp người, không phải tới kéo chân sau. Sau đó ngoan ngoãn tự mặc vào tiểu áo bông, kết quả tại vì tay ngắn lúc mặc cũng phải cố hết sức.

"Để anh." Hoắc Cần trong mắt mang theo vài phần ý cười cầm tiểu áo bông mặc cho nàng, sau đó còn mang cho nàng khăn quàng cổ. Rồi còn dùng một cái lược sứt răng không biết kiếm đâu ra chải đầu ccho nàng.

"......"

Tô Nguyên Nguyên muốn tự làm, nhưng do mặc đồ dày, phát hiện giơ tay có chút khó, liền đỏ mặt để hắn chải đầu cho.

Hoắc Cần hiển nhiên là chưa từng làm việc này, lúc chải cũng vô tình làm nàng đau mấy lần, trừ lần đầu bị bất ngờ nên rầm rì một tiếng, cả quá trình nàng đều cố nhịn.

Dù sao cũng là người lớn, không thể giống cái tiểu cô nương, gặp đau liền khóc nháo.

"Đau không?" Nhìn nàng nhăn mày,tay chân Hoắc Cần có chút mất tự nhiên.

"Không đau." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

Hoắc Cần nhìn nàng phồng mặt trả lời, nhịn không được cười.

Tô Nguyên Nguyên nhìn hắn tươi cười, đột nhiên ngẩn ngơ. Không thể không nói, tiểu vai ác dáng vẻ thật sự không tồi. Nàng chợt cảm thấy xuyên qua nhỏ như vậy cũng không phải không tốt.

Rốt cuộc trước kia nàng từng mong ước sẽ có một soái ca ca hoặc là soái đệ đệ, thôi cái này cũng coi như là mong ước được thực hiện.

Lăn lộn cả buổi, rốt cuộc cũng buộc xong cho nàng hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cũng may Tô Nguyên Nguyên tuổi không lớn, dinh dưỡng cũng đầy đủ, tóc đen bóng mượt, để mái bằng, hơn nữa được bố mẹ nguyên thân dưỡng thành trắng trắng tròn tròn. Đôi mắt cũng tròn xoe, môi nhỏ chúm chín. Thoạt nhìn quả thật giống một con búp bê.

Hoắc Cần tuy chưa nhìn thấy búp bê, nhưng lúc này trong mắt hắn, tiểu đường muội là hài tử xinh đẹp nhất trên đời. Hơn nửa còn là hài tử hiểu chuyện nhất.

Chải đầu xong, Tô Nguyên Nguyên lại hưởng thụ tới loại chiếu cố khác của Hoắc Cần, hắn lau mặt cho nàng, giúp nàng súc miệng, còn đút nàng ăn cơm......

"Muội có thể tự mình làm." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói. Hài tử ba tuổi hiểu chuyện cũng không hiếm. Trong nông trường, còn có cả hài tử ba tuổi giúp trông em một tuổi.

"Muội còn nhỏ." Hoắc Cần xoa xoa đầu nàng. Hoàn toàn quên mất chính mình lúc trước chê đường muội phiền toái.

Chờ Hoắc Cần đi ra ngoài rửa chén, Tô Nguyên Nguyên leo từ trên ghế xuống, ghé ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Một trận gió lạnh thổi qua, nàng nhịn không được run lập cập. "888, lúc này rốt cuộc là khi nào a?"

"Ngày 14 tháng 2 năm 80. Theo lịch âm thì còn hai ngày nữa sẽ tới tết.

Tô Nguyên Nguyên dùng tay nhỏ tính tính. Tính xong liền hoảng sợ.

Dựa theo cốt truyện, Lý Thanh Diệp lần đầu cùng Hoắc Cần tiếp xúc, chính là ở đêm giao thừa lúc hắn 17 tuổi.

Bởi vì nhân vật chính là Lý Thanh Diệp, nên đối với thời niên thiếu của Hoắc Cần cũng chỉ được miêu tả sơ lược. Mà cũng chỉ là thông qua hồi ức của Lý Thanh Diệp, nói rằng trong lúc nàng đi đưa sủi cảo cho ông bà bác, vô tình gặp Hoắc Cần đang bị thương.

Tô Nguyên Nguyên tức khắc cảm thấy khẩn trương.

Dựa theo ý định của nàng, mấu chốt chính là ngăn không cho vai ác và nữ chủ tiếp xúc.

Bằng không bên này nàng vừa giáo dục xong, bên kia lại bị phản bội, thì không hắc hoá cũng biến thành hắc hoá.

Vấn đề là, Hoắc Cần rốt cuộc tại sao lại bị thương. Cho nên biện pháp bây giờ chính là ngăn cản không cho Hoắc Cần ra ngoài vào đêm trừ tịch.

Kết quả Hoắc Cần vừa rửa chén xong, liền nghiêm túc nhìn Tô Nguyên Nguyên, dặn nàng ở nhà ngoan ngoãn, hắn cần đi ra ngoài có công việc.

Tô Nguyên Nguyên tức khắc đề phòng hỏi, "Ca đi đâu vậy?"

"Anh nói em cũng không hiểu." Hoắc Cần kéo kéo khóe miệng, nhịn không được xoa xoa đầu nàng. Hoắc Cần chính là nghĩ, nếu như trên đầu nàng có một cái mũ lông đỏ, khẳng định là vừa ấm vừa đẹp.

Tô Nguyên Nguyên thầm mắng, ngươi không nói làm sao biết ta không hiểu chứ. Ngươi nói, biết đâu ta còn có thể cho ý kiến thì sao?

Hai ya, biến thành một đứa trẻ đúng là thật bất tiện mà.

Nhưng mà dù bất tiện, nàng cũng phải giả vờ cho giống, Tô Nguyên Nguyên cũng nghiêm túc đáp lại, "Ca đừng đi ra ngoài, muội cũng không đi ra ngoài. Bên ngoài lạnh lắm."

Hoắc Cần cười nhéo nhéo lỗ tai nàng, đây là người thân duy nhất của mình trên thế giới này, vừa ngoan ngoãn, vừa hiểu hiệu chuyện, vừa tri kỷ, lại biết lo lắng cho mình.

Lúc này lòng hắn liền trào ra một cổ xúc động, hy vọng có thể đem lại cho nàng cuộc sống tốt nhất.

"Không ra ngoài không được, sắp đến tết, anh sẽ mua kẹo cho Bé nhà ta ăn."

Tô Nguyên Nguyên liền lắc đầu, "Không ăn kẹo, muội không thích ăn kẹo. Đừng đi ra ngoài, chờ trời sáng ca lại đi." Đến lúc đó nàng sẽ nghĩ ra biện pháp kiếm tiền. Nàng nhất định sẽ không liên lụy đến hắn, sẽ giúp hắn trải qua những ngày lành.

"Ca, muội về sau sẽ cho ca cuộc sống tốt."

"Bé ngốc." Hoắc Cần nở nụ cười.

Lệ khí lúc trước hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn hắn bây giờ không khác gì những thiếu niên khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro