Chương 3: Anh sẽ chăm sóc Bé cả đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe giọng nói mềm như bông của Tô Nguyên Nguyên, Hoắc Cần càng thêm quyết tâm phải cho muội muội có cuộc sống tốt hơn.

Hai ngày nữa là đến giao thừa. Bình thường hắn có một mình thì sao cũng được. Nhưng năm nay lại khác. Hắn có người thân, còn bé như vậy. Trẻ con nhà khác đến tết đều có quần áo mới, đồ ăn ngon, Bé nhà bọn họ vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, đương nhiên không thể thua bọn nhóc đáng ghét kia được.

Tuy nhiên cũng không thể làm Bé nhà mình lo lắng. Cho nên hắn liền đáp ứng Tô Nguyên Nguyên không đi ra ngoài.

Nhưng trong lòng hắn cũng tính toán, chờ buổi trưa tiểu đường muội đi ngủ, hắn lại trộm đi ra ngoài.

Tô Nguyên Nguyên thật ra cũng không nghĩ tới việc người anh trai này sẽ lừa mình, nghe hắn đáp ứng còn rất cao hứng.

"Ca, anh nếu đi ra ngoài phải mang em theo nha. Hai chúng ta cùng đi huyện thành, mua quần áo mới cho ca được không?"

"Không mua, số tiền kia sẽ để dành mai mốt cho Bé nhà ta đến trường."

Hoắc Cần hạ quyết tâm, số tiền kia là ba mẹ Bé để lại, hắn không thể dùng. Tuy rằng lúc trước hắn có ý định đụng đến. Nhưng mà Bé lại tin tưởng hắn như vậy, hắn càng không thể xài tiền của Bé.

Tô Nguyên Nguyên bị cảm động thật rồi, nàng tuy rằng không thật sự quá quan tâm tới việc đến trường, nhưng mà vai ác cũng thật tốt bụng, một người thành thật như vậy sao có thể trở thành người xấu đâu chứ.

Chủ đề này nói mãi đến lúc ăn trưa mới kết thúc.

Giữa trưa, sau khi Tô Nguyên Nguyên ăn cơm xong, liền ở cửa tản bộ.

Tuy rằng hơi lạnh, nhưng việc làm quen với hoàn cảnh sinh hoạt mới vẫn quan trọng hơn. Chẳng phải có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao.

Ai ngờ nàng vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy một đám hùng hài tử chơi ở phụ cận, trong đó còn có một đứa trẻ vậy mà ném sỏi vào người nàng.

Nàng cảm thấy người trưởng thành không nên so đó với con nít, liền ôn tồn nói "Sao lại vô duyên vô cớ ném đá người khác?"

"Ai mượn ngươi là con cái của bọn địa chủ lòng dạ hiểm độc!"

Nói xong, lại nó thêm một nam hài ném đá về phía nàng.

Tô Nguyên Nguyên lúc này tức điên. Cảm thấy thật không thể nói lý lẽ với đám nhóc này.

Đều đã mở cửa cải cách, còn phân biệt địa chủ với không địa chủ. Với lại cho dù nàng là con nhà địa chủ, cũng chưa từng lấy của bọn họ một đồng nào.

Dù tức giận, nhưng biết bản thân giờ còn bé, biện pháp tốt nhất là nên chạy trốn, cho nên nàng liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Ai ngờ, một tên nhóc sáu bảy tuổi đột nhiên chạy đến xô nàng, nàng vóc dáng bé, bị xô liền ngã nằm ra mặt đất.

Những đứa trẻ đó liền cười ha hả.

Có lẽ thấy được trò vui mới, những đứa còn lại cũng học theo lấy đá ném nàng.

Hoắc Cần sau khi xong việc trong nhà bếp đi ra, liền thấy muội muội mình bị một đám nhóc bắt nạt.

Nàng nhỏ như vậy, lại bị một đám con nít ai cũng lớn hơn nàng khi dễ, còn bị ném đá. Sắc mặt hắn lập tức biến đối, vội chạy tới.

Hắn không nói một lời liền tiến tới túm đứa trẻ lớn, lại đạp cho một phát, sau đó thuận tay đẩy luôn đứa bên cạnh.

Khi hắn đánh người, trên mặt tràn đầy vẻ lệ khí, mất đứa trẻ khác thấy vậy lập tức giải tán, vừa chạy vừa hô to nhà đại địa chủ đánh người.

Tô Nguyên Nguyên cũng bị vẻ giận dữ của Hoắc Cần dọa tới, cũng lo lắng Hoắc Cần đánh quá nặng tay sẽ xảy ra vấn đề, lập tức chạy tới kéo tay Hoắc Cần nói "Ca ca đừng đánh, đừng đánh."

Mấy đứa nhóc này mà có chuyện gì thì bọn họ sẽ gặp phiền toái mất.

Hoắc Cần nghe được giọng Tô Nguyên Nguyên, liền dừng tay lại, cũng buông đứa trẻ trong tay ra.

Đứa trẻ kia cũng không quá nhỏ, cỡ 13,14 tuổi, hơn nữa có lẽ gia đình nuôi khá tốt, thân thể cũng cường tráng. Nhưng lúc này lại bị Hoắc Cần xem như con mà đánh, vừa được buông ra liền vừa chạy vừa khóc.

Nhìn bộ dáng khóc lóc của đứa trẻ kia, lại nhìn đến muội muội nhà mình bị khi dễ vẫn như cũ ngoan ngoãn, Hoắc Cần có chút đau lòng.

Bé nhà bọn họ tốt như vậy, sao lại có người nỡ bắt nạt nàng.

Hắn ngồi xổm xuống, ôm Tô Nguyên Nguyên vào trong lòng "Sao Bé không kêu anh?"

Tô Nguyên Nguyên sờ sờ đầu nhỏ, nàng quả thật không có ý định kêu người. Trong ý thức của nàng luôn là nàng cần bảo hộ Hoắc Cần.

"Muội không muốn ca cùng người khác đánh nhau. Đánh nhau rất đau."

Hoắc Cần hít một hơi, ôm hài tử trong lòng càng thêm chặt "Được, anh sau này sẽ không đánh nhau. Sau này nếu Bé bị người ta khi dễ, nhất định phải nói cho anh, được không?"

"Muội sẽ không bị người ta khi dễ đâu. Ca yên tâm đi." Lần sau nàng sẽ chạy thật nhanh, lần này là do bị bất ngờ, vô cớ bị người ta bắt nạt. Rốt cuộc nàng từ nhỏ đã được giáo dục là nhân chi sơ tính bổn thiện, ai biết có người sẽ tự nhiên đi bắt nạt người khác đâu.

Hoắc Cần cười cười chọc má nàng. Hắn tuy rằng lúc này cười, nhưng Tô Nguyên Nguyên vẫn nhớ rõ vẻ mặt hung ác lúc hắn đánh đám nhóc kia. Vẻ mặt không hề giống mấy hài tử khi đánh nhau, có cảm giác hắn muốn cùng người liều mạng, xuống tay rất tàn nhẫn.

Tô Nguyên Nguyên lúc này còn có chút sợ hãi, nên sau khi vào nhà lại lần nữa lôi kéo ngón tay Hoắc Cần dặn "Ca, đừng đem người ta đánh hỏng nha."

Hoắc Cần lấp liếm nói, "Đánh nhau chưa chắc xấu."

"Đánh nhau là xấu, lúc trước muội ở nông trường thấy mấy người đánh nhau đều bị bắt đi." Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt sợ hãi nói. Tỏ vẻ nàng đã từng thấy như vậy, còn nhớ rất rõ.

Hoắc Cần thấy nàng có vẻ sợ hãi, liền nói, "Được, ca ca bảo đảm sẽ không bị bắt."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Đây không phải là trọng điểm ạ, trọng điểm chính là đánh nhau phải có chừng mực.

Huynh muội hai người đang nói chuyện, liền nghe được tiếng ồn áo ngoài cổng. Thì ra là phụ huynh của mấy đứa trẻ kia tìm tới.

Tô Nguyên Nguyên sợ hãi chạy đi đóng cửa lại "Ca mau đóng cửa lại, người ta tới tính sổ mình kìa."

Thế đơn lực mỏng, chạy trốn mới là thượng sách.

Kết quả Hoắc Cần một chút cũng không sợ, liền đi ra phía trước bỏ lại Tô Nguyên Nguyên ở trong phòng......

"Đừng đi ra ngoài, ca, anh đi ra ngoài làm gì vậy?" Tô Nguyên Nguyên ở trong phòng nói vọng ra.

Sau đó nàng liền nghe được âm thanh hùng hổ của mấy bà thím bên ngoài.

"Mày coi mày dám đánh Cẩu Đản nhà tao ra nông nổi này?"

"Hắc Hắc nhà tao cũng vậy, trên người toàn vết bầm."

"Đúng là xuất thân từ địa chủ độc ác không phải là đồ tốt lành gì."

Mấy bà thím mắng người xong, lại truyền tới giọng khóc của mấy đứa con nít.

Tô Nguyên Nguyên rất là sốt ruột, "888, sao rồi sao rồi? Ta đúng là con chồng trước ăn hại rồi."

888 ngáp một cái, "Ký chủ, đừng lo lắng, hắn là đại lão."

"Nhưng mà hắn vẫn chưa có trưởng thành mà...... Không đúng, mục đích của chúng ta là không thể biến hắn thành đại lão mà. 888, ngươi nhanh suy nghĩ biện pháp đi. Đều tại ngươi chuẩn bị cho ta cái thân thể vô tích sự này, nếu không cũng không đến nông nổi này."

888 nói, "Cái này không liên quan đến ta nha, cái này là phụ thuộc vào chỉ số thông minh của ngươi."

"...... Hiện tại cũng không phải lúc cãi nhau những chuyện này, ngươi mau giúp ta nghĩ cách. Ta xin phép được phê bình ngươi, 888, là một trợ lý nhưng ngươi quá vô dụng."

"Ngươi không nghe tiếng con nít khóc sao, ngươi có thể bắt chước. Trong thế giới các ngươi, không phải ai khóc to hơn người đó có lý sao?"

"Ta là người trưởng thành!"

"Ngươi bây giờ mới ba tuổi, ký chủ, chấp nhận hiện thực đi."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Ngoài cửa, Hoắc Cần đang cầm một cây gậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn từng người một.

Hắn sớm đã quen, khi còn nhỏ thường xuyên bị bắt nạt, sau này lớn học được cách đánh nhau mới dần hết. Đối với tính cách của mấy người này, hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu ai dám tổn thương Bé, hắn liền đánh chết người đó.

"Ca ca a ——" trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc.

Hoắc Cần lập tức căng thẳng, xoay người lại mở cửa, liền nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên đang khóc rối tinh rồi mù.

"Làm sao vậy Bé?" Hoắc Cần khẩn trương ngồi xổm xuống hỏi.

"Đau." Tô Nguyên Nguyên khóc ròng nói.

Nàng chỉ chỉ mu bàn tay của mình, bên trên là một mảng đỏ rực.

Hoắc Cần tức khắc sửng sốt, vừa nãy không để ý, Bé đã bị bọn họ đả thương sao?

Tô Nguyên Nguyên nhân cơ hội chạy ngoài cửa, dơ tay ra cáo trạng, "Bọn họ đánh con, đánh thực mạnh, con đau quá!"

Hoắc Cần tức đỏ mắt.

Những đứa trẻ đó thấy vậy lập tức ồn ào nói , "Nói láo, chúng tao chỉ có lấy đá ném, không có đánh tay mày."

"Đúng vậy, chỉ có ném đá, còn có Mao Đản đẩy mày."

"Mao Đản đẩy mày thì không bị đánh, Cẩu Đản ném đá thì bị đánh."

Mao Đản: "......"

Tô Nguyên Nguyên khóc lớn hơn, "Còn nhéo ta. Ô ô ô ——" khóc cũng thật mệt nha.

Nhìn thấy tình hình như vậy, mấy vị phụ huynh buồn bực không biết nói gì.

Bọn họ là tới tìm Hoắc Cần tính sổ, rốt cuộc con mình bị đánh, không cam lòng, muốn chất vấn Hoắc Cần, vẫn tự tin rằng mình có lý.

Bây giờ thấy tiểu nha đầu nhà Hoắc Cần cũng bị hài tử nhà mình đánh. Tự tin cũng giảm bớt vài phần.

Tô Nguyên Nguyên khóc ròng nói, "Bọn họ đánh con trước, ca ca là vì bảo vệ con. Ca ca là người tốt, bọn họ là trẻ hư!"

Trong thôn không thiếu người đi hóng chuyện, thấy Tô Nguyên Nguyên đáng thương như vậy cũng tiến tới khuyên can.

Rốt cuộc người trong thôn cũng không phải người xấu, chỉ có vài người tính tình ồn ào, có vài người thì thích xem náo nhiệt, cũng có nhiều người thuần phác.

Hiện tại cũng không còn là nhà địa chủ, việc gì lại đi khi dễ con nít.

"Mẹ của Cẩu Đản , con nhà người ta cũng bị bắt nạt kìa."

"Mẹ của Mao Đản mẹ, con nhà cô cũng không bị đánh."

"Nha đầu này cũng mới tới đây ở, hoàn cảnh cũng rất đáng thương."

Mẹ Cẩu Đản nói, "Thế con tôi bị đánh thì tính sao?"

Tô Nguyên Nguyên nói to, "Cẩu Đản còn đánh con. Dùng đá ném con, còn nhéo con."

Cẩu Đản chỉ vào nàng nói, "Con nhóc này, mày...."

Hoắc Cần lập tức trừng mắt nhìn Cẩu Đản. Cẩu Đản lập tức lúng túng, "Mẹ, chúng ta đi về."

"Tụ tập ở đây làm gì?"

Lúc này bí thư thôn nghe thấy ồn ào nên tới.

Bí thư thôn cũng không muốn quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng có người thấy Tô Nguyên Nguyên đáng thương, liền tìm hắn nhờ giải quyết.

Chủ nhiệm Cao trước khi đi có nhờ hắn để ý cô nhóc, ai ngờ chưa được vài hôm đã bị người ta khi dễ, có cảm giác người trong thôn ma cũ bắt nạt ma mới nên hắn đành dành thời gian qua giải quyết chuyện này.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn, trực tiếp chạy tới ôm đùi, "Bác bí thư chi bộ, có người xấu đánh con——"

Bí thư thôn: "......"

Hoắc Cần đau lòng vô cùng, chạy nhanh qua ôm nàng, kết quả nàng lại gắt gao ôm chặt đùi bí thư chi bộ. Kiên quyết muốn ôm cái đùi này thật chặt.

Dù có là một người sắt đá, thấy cảnh một đứa nhỏ đáng thương như vậy, tâm cũng muốn mềm ra.

Bí thư chi bộ thôn nhìn mọi người nói, "Khi dễ hài tử nhà người ta, các ngươi làm vậy coi được sao?"

"Con của chúng tôi cũng bị đánh." Một bà thím hô lên.

Bí thư chi bộ thôn hừ một tiếng, "Con các người mấy tuổi, đứa bé này mấy tuổi?"

"......" Lời này cho bọn họ không còn gì để nói.

Bí thư thôn lại nói, "Tiểu hài tử chơi đùa, người lớn xen vào làm gì, về nhà hết đi. Đừng náo loạn. Nếu ai còn ồn ào, ta liền qua đại đội báo cáo. Có phải là phân ruộng xong, đại đội liền không quản nổi các ngươi?"

Nghe được bí thư thôn nói vậy, mọi người cũng không muốn cãi nhau nữa. Con nhà mình đánh con nhà người ta trước. Giờ mình không hoàn toàn có lý nữa, dứt khoác dẫn người về nhà.

Hoắc Cần lại hô to, "Bọn mày sau này ai dám khi dễ Bé nhà tao, tao thấy một lần liền đánh một lần!"

Mấy cái hài tử nghe vật sợ run, vội vàng lôi kéo mẹ mình đi về. Mấy bà thím nghe vậy tính quay lại mắng Hoắc Cần, liếc mắt thấy bí thư thôn vẫn đứng đó, phải nén cục tức đi về.

Bí thư thôn nghiêm túc nói, "Hoắc Cần à, cháu cũng không nên cư xử như vậy."

"Ca ca không sai, anh là bảo hộ cháu. Bác đừng có la anh cháu." Tô Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhỏ giải thích.

Bí thư thôn thấy vậy liền mềm lòng, "Thôi được rồi, đi lo cho em cháu đi."

Hoắc Cần không nói lời nào liền bế muội muội mình đi vào trong phòng.

Tô Nguyên Nguyên còn không quên vẫy tay tạm biệt bí thư thôn. Haiz, đúng là không có cách, ai mượn mai mốt vẫn cần người ta giúp đỡ làm chi, nàng phải giúp ca ca làm tốt vấn đề xã giao.

Vào nhà, Hoắc Cần liến sốt ruột muốn thoa thuốc cho muội muội.

Nhưng trong nhà không có miếng thuốc mỡ nào, hắn đánh vừa xoa nhẹ vừa thổi thổi.

"Ca, không đau." Tô Nguyên Nguyên an ủi nói. Thật sự không đau, nàng tự mình xoa, xoa một hồi liền đỏ. Ai mượn da nàng trắng quá chi.

Hoắc Cần càng đau lòng, rõ ràng là một đứa trẻ hiểu chuyện, bị đánh còn nói không đau, còn muốn an ủi hắn. "Bé sau này không được làm như vậy nữa, phải trốn đi, không nên tự tiện chạy ra."

"Muội phải bảo vệ ca." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.

Nhưng mà nàng quả thật rất nhỏ, lời nói ra cũng không quá đáng tin. Nhưng lại làm cho người nghe thấy ấm lòng.

Hoắc Cần cảm thấy Bé nhà hắn y như thiên sứ trên bầu trời.

"Về sau có người khi dễ em, em nhất định phải nói cho anh. Nếu ai khi dễ Bé nhà chúng ta, anh liền đánh họ."

Tô Nguyên Nguyên lắc lắc đầu nhỏ, "Bọn họ người nhiều. Ca ca đừng đánh nhau. Chúng ta đi méc bác bí thư."

Nàng cũng không thể để Hoắc Cần nghĩ rằng đánh nhau là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề.

Nàng nhân cơ hội này liền tiến hành giáo dục Hoắc Cần, "Ca ca, ba ba nói đánh nhau là phạm pháp. Không thể phạm pháp, phạm pháp sẽ bị bắt đi. Muội không muốn ca bị bắt. Muội đã không có ba mẹ, muội cũng không muốn mất luôn ca ca."

Hoắc Cần mím môi, ôm chặt nàng, "Được, anh nhất định sẽ không phạm pháp. Không làm cho Bé lo lắng. Anh sẽ chăm sóc Bé cả đời."

Tô Nguyên Nguyên thích nghe hắn bảo đảm như vậy, còn cố ý hỏi, "Cả đời là bao lâu a?"

Hoắc Cần còn tưởng nàng thật sự không hiểu, nghiêm túc giải thích, "Cả đời là rất dài rất dài."

Tô Nguyên Nguyên cong mắt mỉm cười.

Náo loạn một hồi, Hoắc Cần cũng không dám để Tô Nguyên Nguyên ở nhà một mình. Lo lắng lỡ có ai khi dễ nàng, hắn lại không có bên cạnh.

Nhưng mà hắn không thể không ra ngoài. Trời lại lạnh như vậy, mang Bé ra ngoài, lỡ bị lạnh ốm thì phải làm sao.

Cuối cùng Hoắc Cần nhớ tới mấy cách mấy ông bà điệu cháu, vì thế liền kiếm một sợ dây thừng. Sau đó tìm một chiếc áo bông cũ của mình, đem Tô Nguyên Nguyên bao lại, lại dùng dây thừng cột chặt.

Tô Nguyên Nguyên hoảng sợ, "Ca, anh trói em lại làm gì vậy?"

"Đừng sợ, anh mang em ra ngoài. Đem em cột sau lưng, em cũng không cần phải đi bộ."

Sau đó đem con nhộng  Tô Nguyên Nguyên đạt đứng trên giường, sau đó đem Tô Nguyên Nguyên cột vào lưng hắn.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Cũng phải nói, bị cột ở sau lưng cũng rât thoải mái nha, không phải hứng gió, còn có áo bông giữ ấm.

Hoắc Cần đóng cửa kỹ càng, liền đi ra ngoài.

Tô Nguyên Nguyên hơi ngượng ngùng nói, "Ca, ca thả muội xuống, muội tự đi được."

"Em tự đi chậm lắm, chúng ta đi nhanh về nhành, lỡ về trễ trời tối thì sao?"

"A." Tô Nguyên Nguyên cảm thấy rất có lý, "Ca, ca mệt liền thả muội xuống nha."

"Ừ."

"Ca, về sau nhà chúng ta mua xe đạp, ca liền không mệt."

"...... Ừ."

Anh trai thật ngoan. Tô Nguyên Nguyên thật vừa lòng.

--------------

Huhu chương này hơn 3000 từ, mệt chết t rồi.

Lúc đọc cũng quắn quéo muốn hai người thành đôi. Nhưng mà tác giả đại nhân đã quyết định giữa họ chỉ có tình thân T . T. Cảnh bảo trước để mọi người không hy vọng thật nhiều để rồi thất vọng thật nhiều.

Lúc đầu hăng hái hai ba ngày ra một chương về sau t sẽ càng lười nên bác nào đi ngang thấy hứng thú thì nhớ hối t nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro