Chương 4: Mẹ nói phải biết chia sẻ cho người khác a.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tô Nguyên Nguyên cho rằng phải đi thật lâu mới có thể đến huyện thành, nhưng trên thực tế đi cỡ một giờ là tới rồi.

Với quãng đường này, chứng tỏ vị trí của thôn Lý Tử cũng không tồi. Chắc cũng thuộc loại ngoại ô, nếu có xe, tầm mười phút là có thể tới nội thành.

Hoắc Cần đến huyện thành, liền đi Cung Tiêu Xã, mua cho Tô Nguyên Nguyên một cây hồ lô đường.

Tô Nguyên Nguyên cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ có thích ăn ngon. Nàng vui vẻ nhận hồ lô, chuẩn bị cắn một miếng, lại chợt nhớ ra bản thân đang phải chiếu cố người khác, vì thế liền đem hồ lô đưa cho Hoắc Cần "Ca ăn trước."

"Ca không thích ăn."

"Ca không ăn, muội cũng không thích ăn."

Hoắc Cần bất đắc dĩ đành cắn một viên, "Bé tự mình ăn đi. Anh còn có việc. Chút nữa Bé nhớ giữ im lặng, nhớ không?"

Tô Nguyên Nguyên vừa gặm hồ lô đường vừa hỏi, "Ca tính làm gì vậy ạ?"

"Anh đi kiếm tiền, chờ kiếm được tiền, lại mua hồ lô cho em."

Tô Nguyên Nguyên tức khắc tò mò, đồng chí Hoắc Cần có công việc sao? Hắn không phải là kẻ lông bông không có việc làm à? Ngay cả đồng ruộng cũng không quản, chỉ biết nhận lương thực được cấp.

"Hoắc ca tới rồi, anh mấy ngày nay đều không có tới, có việc bận hả?"

Trong một căn nhà nhỏ, mấy thanh niên đang vây quanh một cái bàn chơi bài. Nhìn thấy Hoắc Cần, liền cười cười chào hỏi.

Hoắc Cần trong đám người này cũng coi như là nhỏ nhất, nhìn hắn giống như là một đứa trẻ lẫn vào trong đám người trưởng thành.

Một thanh niên tên là Tiểu Quang quay lại bắt chuyện, liền phát hiện Tô Nguyên Nguyên ở sau lưng hắn "Ây da, đứa con nít này nhặt ở đâu vậu?"

"Em gái tao, em ruột." Hoắc Cần nghiêm túc nhấn mạnh hai chữ sau.

"Anh khi nào lại lòi ra một đứa em gái chứ?" Tiểu Quang mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên đối với mấy thanh niên bất lương có chút sợ hãi, theo bản năng liền hơi run run.

Hoắc Cần cảm nhận được, "Mày đừng hù em tao, em ấy hơi nhát gan." Nói xong còn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng trấn an.

Tiểu Quang nghe vậy liền chọc hắn, "Hoắc ca này, không ngờ người như anh cũng sẽ dỗ con nít nha. Ha ha ha ha."

Hoắc Cần không để ý đến hắn, cõng Tô Nguyên Nguyên đi qua phía cái bàn.

Có người thấy hắn tới, ngẩng đầu hỏi, "Chơi một ván không."

"Chơi." Hoắc Cần gật đầu, liền ngồi xuống. Cũng đem Tô Nguyên Nguyên thả xuống. Tô Nguyên Nguyên sợ hãi ôm cánh tay hắn, hắn liền cười đem Tô Nguyên Nguyên ôm vào trong lòng. Sau đó bắt đầu xào bài.

Những người này đang chơi bốc bài đếm số. Có thể chơi nhiều người cùng lúc.

Tiểu Quang cũng đi lại đây, ngồi bên cạnh Hoắc Cần, sau đó trộm giỡn với Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên trừng lớn đôi mắt nhìn Hoắc Cần thuần thục chơi bài......

Mẹ ơi, không ngờ anh trai nhặt được này của nàng lại biết đánh bài. Mà nhìn dáng vẻ này, chắc chắn không phải là lần đầu tiên. Trong phòng này chắc chắn không có người nào đàng hoàng. Tụ tập với nhau như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Khó trách sau này Hoắc Cần dễ dàng đi lên con đường hắc đạo, lại còn có thể trở thành lão đại. Chắc chắn là học từ đám người này.

Sau đó, Tô Nguyên Nguyên liền phát hiện, Hoắc Cần không chỉ rành chơi bài, mà còn chơi đặc biệt giỏi. Ngoài trừ lần đầu tiên bị thua, nãy giờ đã thắng nhiều ván liên tiếp. Nàng tính sơ sơ, mới có mấy ván, Hoắc Cần cũng đã kiếm lời được tám đồng.

Ở thời đại mở cửa chưa được hai năm này, tiền lương công nhân một năm cũng cỡ ba bốn mươi đồng. Tám đồng cũng mua được rất nhiều thứ nha.

Mọi người trên bàn cũng bắt đầu sốt ruột, trên mặt dần hiện rõ vẻ bất mãn. Hoắc Cần lúc này lại bắt đầu thua, thua liên tục hai ván, lúc này bọn họ mới có vẻ thả lỏng.

Hồi sau Hoắc Cần lúc thua lúc thắng, chơi hết cả một buổi chiều. Tô Nguyên Nguyên cũng không dám nói chuyện, mắc tè cũng không dám nói, sợ quấy rầy bọn họ, liền gặp chuyện xui xẻo.

Đến khi trời tối, mọi người mới bắt đầu rời đi. Một đám người ồn ào than mình thua tiền, không biết được chính xác ai lời, ai lỗ.

Hoắc Cần đứng lên, vừa đem Tô Nguyên Nguyên cột lại vị trí cũ vừa nói "Em phải trở về, em em còn nhỏ, lát nữa trời tối em ấy sẽ sợ hãi."

"A, Tiểu Hoắc còn mang theo em tới à, nãy giờ cũng không để ý. Đứa nhỏ thật sự ngoan đó, nãy giờ không thấy quậy phá gì."

Một người nam nhân mang mũ nở nụ cười. Nam nhân khoảng 27-28 tuổi, có vẻ như là lão đại chỗ này. Căn cứ vào cuộc nói chuyện của mấy người này, Tô Nguyên Nguyên đoán người này gọi là Trương Đại Bưu, mọi người đều gọi hắn là Bưu ca.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy cái tên vừa nghe đã biết là người hung dữ.

Mọi người nghe hắn nhắc, cũng tò mò lại nhìn Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên run run.

Hoắc Cần lại vỗ vỗ nàng, "Đây là con gái của chú em, vừa mới chuyển về đây. Em ấy giống em đều là mồ côi, bọn em là người thân duy nhất của nhau. Sau này em sẽ lo cho em ấy."

Bưu ca nhíu mày nói, "Tiểu Hoắc à, anh mày chuẩn bị có việc, chú mang theo con nít, có làm được không đây?"

Thằng nhóc Tiểu Quang cũng nói vào, "Đúng vậy Hoắc ca, chúng ta hôm qua vừa thương lượng, hiện tại trên đường có nhiều người bán hàng rong như vậy, cần phải quản lý, Bưu ca có thân thích là cán bộ, đến lúc đó chúng ta sẽ nhân danh là người quản lý đi thu tiền bọn họ. Chỉ cần thu đủ tiền, Bưu ca sẽ phát lương cho chúng ta."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy trong lòng liền lo lắng, mẹ ơi, đây không phải là kéo bè kéo phái thu phí bảo kê sao?

Hoắc Cần thế nhưng lại trầm mặc, chắc là đang suy xét chuyện này.

Nàng sao có thể để anh trai nhặt được này đi vào con đường sai trái. Vì thế tay nhỏ vỗ vỗ, mềm như bông nói "Ca ca, muội đói. Trở về ăn cơm."

Hoắc Cần quả nhiên bị dời đi sự chú ý, "Bé đói bụng, ca ca trở về nấu cơm cho em ăn." Sau đó nói với những người này, "Bưu ca, em trở về lo cho em gái trước . Có gì ngày mai em lại tới gặp mọi người."

Bưu ca có chút không vui, cảm thấy Hoắc Cần không đáp ứng liền cũng cảm thấy hơi mất mặt.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn như vậy cũng hơi sợ, "Ca ca, muội đói bụng, muốn ăn cơm, ca ca."

Hoắc Cần lại vỗ vỗ sau lưng, "Được được được, chúng ta lập tức về nhà nấu cơm ăn."

Bưu ca liền cười giả lã nói, "Tiểu Hoắc, vậy chú trở về cẩn thận suy nghĩ, không phải ai anh cũng xem trọng. Anh là coi trọng vẻ quyết đoán của chú. Bây giờ chú còn có em gái phải lo, chú không muốn cho nó cuộc sống tốt hơn sao?"

Hoắc Cần nói, "Bưu ca, em trở về nhất định suy nghĩ kỹ, giờ em phải về nấu cơm cho em gái ăn."

"Đi đi." Bưu ca cười gật đầu.

Hoắc Cần nhanh chóng cõng Tô Nguyên Nguyên ra ngoài.

Hoắc Cần vừa đi, Tiểu Quang cũng đi theo phía sau.

Hoắc Cần vừa đi liền có người bình luận hắn, "Bưu ca, sao nhất định phải gọi Tiểu Hoắc, hắn còn mang theo con nít, khẳng định khó được việc."

"Biết vậy, nhưng cũng có sao đâu."

Cũng chỉ được chia một ít tiền, thêm một người chẳng phải sẽ ít đi một phần sao?

Bưu ca hừ một tiếng, nhìn bọn họ nói, "Cho rằng tao không biết suy nghĩ của bọn mày sao? Tao nói cho bọn mày, tao chính là coi trọng năng lực của nó. Lúc đánh nhau, bọn mày thấy tao bị đánh, không phải còn chạy nhanh hơn thỏ sao. Cũng chỉ có Tiểu Hoắc dám cùng người khác liều mạng." Bọn họ nghe vậy cũng ngại ngùng không nói nữa.

Bên ngoài, Hoắc Cần đã mang theo Tô Nguyên Nguyên lên đường đi về. Tiểu Quang đi theo bên cạnh khuyên hắn nhất định phải theo Bưu ca làm việc.

Bọn họ chính là kiểu người không công việc, không gia thế, không quan hệ, khó khăn mới kiếm được đường mưu sinh, đây chính là cơ hội tốt nha.

Tô Nguyên Nguyên mắt vẫn luôn trừng Tiểu Quang, đặc biệt muốn đuổi hắn cút đi, đừng tới ô nhiễm tiểu vai ác nhà nàng.

"Ai da Hoắc ca, muội muội của anh mắt cũng to ghê, thật dễ thương." Tiểu Quang đột nhiên cả kinh kêu lên.

Hoắc Cần kiêu ngạo cười, "Muội muội của tao là xinh đẹp nhất."

Nhìn thấy ven đường có sạp bán đồ ăn vặt, hắn liền sáng mắt lên, chạy tới mua một cái trứng gà luộc và một cái bánh bao ngọt. Đem trứng lột vỏ xong, liền nhờ Tiểu Quang đưa cho Tô Nguyên Nguyên.

"Nào, để anh Tiểu Quang đút em."

Tô Nguyên Nguyên cự tuyệt, "Ca ca ăn trước, mẹ nói phải luôn chia sẻ cho người khác."

"Bé ngoan, ca ca không đói bụng, em ăn đi."

"Ca ca ăn, mẹ nói phải biết chia sẻ." Tô Nguyên Nguyên liền lặp lại những lời này, tỏ vẻ mình phải nghe lời mẹ dạy.

Hoắc Cần lấy lại cắn một miếng nhỏ.

"Bé không thích ăn lòng đỏ. Ca ca ăn đi!"

"Sao có thể không ăn, Bé không được kén ăn."

Tô Nguyên Nguyên chịu đựng ngượng ngùng, tiếp tục mềm như bông nói, "Bé không thích ăn, ca ca ăn, ca ca không ăn, Bé cũng không ăn."

Tiểu Quang chép miệng nói, "Ai da ca, em gái của anh cũng thật đáng yêu, mấy đứa em nhà em toàn ăn uống như heo thôi."

Hoắc Cần kiêu ngạo cong cong khóe miệng, đem một nửa quả trứng ăn xong, lại lột hết vỏ trứng đưa cho Tô Nguyên Nguyên "Chúng ta mỗi người ăn một nửa, không thể kén ăn. Còn có bánh bao cũng phải ăn, bánh bao rất ngon."

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới ăn. Còn bánh bao ngọt, cũng không nỡ ăn, đành đặt sau lưng Hoắc Cần giữ ấm.

Đồ cũng đã ăn xong, Hoắc Cần liền chuẩn bị về nhà. Giờ này Cung Tiêu Xã đã đóng cửa, đồ vật cũng không thể mua. Chỉ đành ngày mai lại đi một chuyến. Đến lúc đó mua cho Bé mũ mới, quần áo mới, còn mua thêm kẹo, thêm thịt chuẩn bị đón năm mới.

Tiểu Quang vẫn tiếp tục đi theo bọn họ, khuyên Hoắc Cần nhất định nắm chắc cơ hội lần này.

Hoắc Cần nói, "Tao sẽ suy nghĩ kỹ, mày cũng lo đi về đi."

"Ca, anh nhất định phải nghĩ cho kỹ nha." Tiểu Quang khoa trương hô to.

Tô Nguyên Nguyên liền trợn trắng mắt. Thiếu niên, cậu đây là đang tạo nghiệp, cậu có biết không hả?

Đại lão hắc hóa rất đáng sợ đó.

Chờ Tiểu Quang đi rồi, không gian rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Trời cũng đã tối.

Hoắc Cần lo Tô Nguyên Nguyên sẽ sợ hãi, vẫn luôn duy trì nói chuyện phím với nàng. Hỏi nàng có đói không, có lạnh không.

Tô Nguyên Nguyên buồn bã ỉu xìu trả lời. Nàng đang cố nghĩ xem làm sao để Hoắc Cần không tham gia cái tổ chức xấu xa kia đây.

Nếu nàng là người trưởng thành, còn có thể đem đạo lý ra nói một lượt. Nhưng bây giờ nàng mới ba tuổi, một đống lý lẽ đều không xài được, quả thật rất nghẹn khuất a. Nghĩ vậy nàng lại lần nữa đem 888 ra mắng một trận.

Suy nghĩ suốt nửa đường, nàng mới nhớ tới chuyện đánh bài hôm nay vẫn cần phải nhắc nhở, liền giả vờ ngây ngô nói "Ca ca, không thể đánh bạc. Ba ba nói chơi bài cũng sẽ bị bắt đi. Chú kia đã bị bắt đi đó."

Hoắc Cần nghe nàng nói liền có thể đoán được, lúc trước ở nông trường có người chơi bài bị bắt, nên nàng liền nhớ kỹ. Hắn liền có chút chột dạ, không ngờ Bé nhà mình lại biết chuyện đánh bạc này. Biết vậy, hắn nhất định sẽ không mang Bé theo.

"Bé, ca ca là đang kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền lại mua đồ ăn ngon cho Bé."

Tô Nguyên Nguyên sốt ruột nói, "Ca ca không cần đánh bạc, không cần bị bắt đi. Bé không cần ăn, chỉ cần ca ca."

Hoắc Cần nghe được nàng không vui, liền dỗ nàng. "Được được được, ca ca đều nghe Bé."

"Không đánh bạc."

"Ừ, không đánh bạc."

"Ca ca là ca ca ngoan."

"Bé cũng là muội muội ngoan."

Về đến nhà, Hoắc Cần nấu đại một ít cháo bắp. Thấy Tô Nguyên Nguyên đem bánh bao ngọt chia cho mình, cảm động đỏ cả mắt.

"Ca ca, về sau Bé có nhiều tiền, sẽ mua cho ca thật nhiều bánh bao ngọt.."

Tô Nguyên Nguyên nói xong liền cảm thấy mình lỡ lời. Lỡ đâu vị ca ca này vì muốn mua nhiều bánh bao ngọt, liền chạy đi gia nhập đoàn người thu bảo kê thì sao.

Ngày hôm sau Hoắc Cần lại muốn mang nàng đi ra ngoài, nàng cực kỳ lo lắng, cứ tưởng Hoắc Cần đã quyết định đi làm bảo kê. Cũng may là khi đến huyện thành, hắn cũng không tìm đám người kia, mà đi qua khu tiểu thương bên này.

Lúc này đã rất nhiều người bắt đầu làm buôn bán. Hoắc Cần tìm người mua phiếu vải bố và phiếu sợi len, muốn mua cho Tô Nguyên Nguyên một chiếc mũ lông màu đỏ, Tô Nguyên Nguyên khuôn mặt tròn tròn trắng trắng, mấy người bán hàng thấy đều sẽ sờ sờ vài cái.

Đến khi Hoắc Cần muốn mua quần áo cho nàng, Tô Nguyên Nguyên nhất định cự tuyệt.

"Ca ca mua quần áo cho mình." Tô Nguyên Nguyên không vui nói. "Ca ca không mua, Bé cũng không mua."

"Nghe lời, mua cho Bé trước, ca ca có đủ rồi".

Mua quần áo cho hai người chắc chắn là không đủ tiền, Hoắc Cần cũng không có cách, đành phải mua cho hai người mỗi người một khúc vải bố.

Trên đường nhìn thấy sạp đồ ăn vặt, hắn lại mua cho Tô Nguyên Nguyên một ít kẹo mạch nha, còn mua thêm cho nàng một cái trống bỏi.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Lúc trở về, Hoắc Cần trên lưng cõng Tô Nguyên Nguyên, tay trái xách theo vải dệt cùng đồ ăn vặt, tay phải xách theo một túi bột mì cùng nửa cân thịt.

Tô Nguyên Nguyên nhìn đến hắn tiêu xài phung phí như vậy, liền hiểu vì sao người ta liền thích đi đánh bạc. Tuy nhiên cũng không phải ai cũng có năng lực với vận khí giống Hoắc Cần.

Về nhà, anh em hai người liền nấu một bữa thịnh soạn, lúc này mới có chút giống đang ăn Tết.

Cơm nước xong, Hoắc Cần để cho Tô Nguyên Nguyên tự mình ăn kẹo chơi trống bỏi, còn hắn bắt đầu may quần áo cho Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro