Chương 21:Nàng nơi nơi đề phòng, anh trai nàng lại là người rớt xích đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa tập đoàn Tam Thủy Nguyên, Lý Thanh Diệp sốt ruột đi qua đi lại. Cô không thể tiếp cận thông qua Tô Nguyên Nguyên, nên bây giờ đành nghĩ cách ở đây gây sự chú ý với Hoắc Cần. 

Từ ngày hôm qua, cô liền có chút thấp thỏm, cô cảm giác được có một số việc có lẽ không giống như mình nghĩ. Nhưng mà mọi chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục làm. Nếu không cô và Trần Cảnh Hoa khó có thể được ở bên nhau.

Cô còn đang rối rắm, liền nhìn thấy xe của Hoắc Cần dừng ngoài cửa, thư ký vừa mở cửa xe, Hoắc Cần liền từ bên trong đi ra.

Cô chuẩn bị đi qua thì ánh mắt của Hoắc Cần đảo lại đây, sau khi thấy được cô liền tạm dừng vài giây, sau đó dặn dò thư ký chuyện gì đó rồi mới tiến vào trong.

Tim Lý Thanh Diệp khẩn trương nhảy thình thịch, quả nhiên sau đó vị trợ lý kia liền đi về phía cô, "Lý tiểu thư, cô tìm giám đốc của chúng tôi có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn cùng anh ấy nói chuyện..."

"Giám đốc của chúng tôi nói không muôn gặp cô, tuy nhiên nếu cô muốn đi ăn máng khác, ngài ấy đồng ý nhận cô vào."

Mắt Lý Thanh Diệp sáng lên.

Tô Nguyên Nguyên liền phát hiện ra một chuyện khiến nàng đứng ngồi không yên. Nữ chính vậy mà chạy tới công ty anh trai nàng làm việc.

Có trời mới biết sau khi tan học nàng tới tìm anh trai mình đưa điểm tâm ngọt lại nhìn thấy nữ chính đã chịu cỡ nào kinh hách.

Nàng liền lộc cộc chạy tới văn phòng của Hoắc Cần, nhìn thấy anh trai mình vẫn đang bình tĩnh ngồi làm việc, liền chạy tới trước bàn, "Anh hai à, không phải anh đồng ý với em sẽ cẩn thận sao?"

Hoắc Cần thấy nàng tới, trên mặt lộ ra tươi cười, "Bé nói chuyện gì?"

"Là con gái của Lý thợ mộc đó ạ, em đã nhắc nhở anh phải chú ý rồi mà." Tô Nguyên Nguyên có chút cả giận nói. Nàng nơi nơi đề phòng sự cường đại của cốt truyện, anh trai nàng lại là người rớt xích đầu tiên.

"Em nói cô ta à, anh chỉ thấy cô ta cùng quê với chúng ta, nên thương lòng cho nàng một vị trí công việc thôi. Bé không cần lo lắng."

Không lo lắng mới là lạ! Tô Nguyên Nguyên càng đau đầu, nữ chính chính là một quả bom hẹn giờ, ai biết được cốt truyện sẽ biến theo hướng nào. "Anh hai, lỡ như nàng thật sự là gián điệp thì sao?"

Hoắc Cần thấy mặt em gái mình lo lắng nhăn thành một đoàn, ha ha nở nụ cười. "Nếu Bé của chúng ta không thích, vậy anh sẽ sa thải cô ta. Nhưng mà dù sao cũng làm chưa được bao lâu mà đuổi người ta cũng không tốt. Đợi thêm vài hôm được không. Tới Quốc tế thiếu nhi anh sẽ sa thải nàng được không."

"Anh hai, anh nói chuyện phải giữ lời đó!" Tô Nguyên Nguyên vươn đầu ngón tay muốn cùng anh trai ngoéo tay đảm bảo, Hoắc Cần cùng đưa tay ra móc ngoéo với nàng.

Tô Nguyên Nguyên vô cùng vui vẻ đem điểm tâm ngọt ra đưa cho anh trai. Vừa lúc đó, trợ lý Thái tiến vào báo cáo công tác. Tô Nguyên Nguyên nhiệt tình chào hỏi, "Anh Tiểu Thái, anh có muốn ăn chút trà bánh chiều không ạ?"

Trợ lý Thái cười nói, "Cảm ơn Nguyên Nguyên tiểu thư nhé."

Tô Nguyên Nguyên cũng không quấy rầy công việc của bọn họ, tự mình xách ba lô chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nhắc nhớ Hoắc Cần phải nhớ kỹ lời hứa.

Chờ nàng đi rồi, trợ lý Thái liền tiền lên nói, "Ông chủ, hai ngày qua Lý Thanh Diệp vẫn luôn cố gắng tiếp cận những hạng mục lớn của công ty chúng ta, đặc biết là hạng mục đấu thầu xây dựng thành Đông. Mấy ngày nay cô ta luôn  muốn lôi kéo làm quen với tôi, muốn dò hỏi giá cả lần này công ty đưa ra."

Khi Lý Thanh Diệp lại đây "ăn máng khác Hoắc Cần liền an bài cho nàng vị trí thư ký. Là thư ký của giám đốc, cô có thể tiếp xúc với rất nhiều "cơ mật".

Hoắc Cần đã lường trước việc Lý Thanh Diệp không thành thật, mục đích muốn lấy cơ mật công ty. Hắn vốn dĩ cũng không muốn so đo với con gái. Những lần trước Lý Thanh Diệp tới làm phiền hắn, hắn cũng chỉ đem người đuổi đi, không muốn phải đối phó đối phương. Dù sao tầm nhìn của hắn cũng không hạn hẹp như vậy.

Nhưng lần này Lý Thanh Diệp đại diện cho Trần thị, chuyện không giống như trước. Hoắc Cần luôn đề cao việc cạnh tranh công bằng, sau lưng hắn còn có Bé, cho nên hiếm khi dồn đối thủ vào thế chết, làm việc gì cũng lưu lại đường sống cho người khác. Mặc dù Trần thị là đối thủ số 1, hắn cũng chỉ đối xử bình thường, nhưng hành vi này của Trần thị làm hắn có chút ghê tởm. Đặc biệt khi biết người phụ nữ này còn đi tìm Bé. Chuyện công việc mà lại lôi kéo người nhà của hắn vào, là đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Cho nên hắn cảm thấy mình cần phải đáp lễ Trần thị, chứ không người khác lại nghĩ hắn dễ chọc.

"Lộ ra cho nàng ít tư liệu, nhớ làm nàng tin tư liệu là thật."

"Đã rõ thưa ông chủ."

Mấy ngày nay đi làm ở tập đoàn Tam Thủy Nguyên, Lý Thanh Diệp cũng thăm dò được một số chuyện. Ví dụ như vị Tưởng tiểu thư kia không phải là bạn gái của Hoắc Cần. Hơn nữa bây giờ bên cạnh Hoắc Cần cũng không có cô gái nào. Thậm chí bên trong nhóm thư ký còn có lời đồn Hoắc Cần đã có ngời trong lòng. Nếu không một vị sếp trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy sao lại không có ai bên người được.

Thậm chí nhiều người biết cô là được Hoắc Cần cho vào, liền liên tưởng câu chuyện tới cô.

Lý Thanh Diệp đối với chuyện này thật rối rắm, nhưng trong lòng cũng tự tin hơn chút. Có thêm một tầng quan hệ như vậy, cô càng có thể tiếp xúc thêm nhiều tư liệu mật.

Chứng cứ phạm tội tất nhiên không dễ lấy, là một nhân viên tất nhiên không thể tiếp xúc được mấy thứ này, mà Trần thị bên kia cũng không có thúc giục nàng, chỉ kêu nàng lấy một ít thông tin của các hạng mục lớn gần đây.

Nhưng mà cô cũng vừa vào công ty, nhiều thông tin vẫn chưa được tiếp xúc. Hơn nữa Hoắc Cần vẫn luôn rất bận, cô cũng chưa có cơ hội tiếp cận hắn.

Đang lúc buồn bực thì Thái trợ lý từ văn phòng giám đốc đi ra. Vẻ mặt cười cười đi về phía cô, "Lý thư ký, hạng mục thành Đông lần này người sẽ phụ trách."

Lý Thanh Diệp nhận được tin tức này, ngạc nhiên trợn mắt, "Tôi?"

Một vài thư ký khác cũng nhìn về phía cô, trong mắt mang theo ghen ghét và không phục."

Thái trợ lý cười nớó, "Đúng vậy, cô là do tổng giám đốc đặc biệt nhận vào, tổng giám đốc coi trọng năng lực của cô, ngài ấy chọn tất nhiên là không có vấn đề gì. Sau này còn mong thư ký Lý chiếu cố nhiều hơn."

Lý Thanh Diệp nghe ra ý tứ trong miệng cậu ta, mặt đỏ lên, "Tôi sẽ làm thật tốt ạ."

Bới vì chính phủ muốn  tập trung phát triển thành đông, cho nên lần này số lượng công trình rất lớn. Lúc trước công ty Tam Thủy Nguyên nhờ nhận công trình xây dựng trong nội thành nên tốc độ phát triển mới nhanh tới mức làm người ta nghẹn họng trân trối. 

Bây giờ lại có thêm một cơ hội như vậy, rất nhiều công ty cũng bắt đầu tham gia cạnh tranh.

Hơn nữa mấy năm nay cải cách mở cửa thành công, chình phủ cũng giàu có hơn trước kia, các công trình lần này còn to hơn lần trong nội thành. Rất nhiều người đều theo dõi sát sao.

Tam Thủy Nguyên từng hợp tác với chính phủ, có lợi thế rất lớn.. Trần thị lần này là công ty lớn, nhân mạch cũng rộng. Có thể nói đây là hai công ty có phần thắng lớn nhất.

Nhưng mấy ngày nay có đấu thầu vài công trình nhỏ, Tam Thủy Nguyên vẫn luôn chiếm thế thượng phong.

Nhờ được phụ trách công việc đó nên địa vị của Lý Thanh Diệp ở công ty Tam Thủy Nguyên càng thêm củng cố. Ngày càng được tiếp xúc với nhiều hạng mục lớn hơn.

Mãi cho đến đêm trước ngày đấu thầu, toàn bộ Trần thị vẫn chưa có cơ hội nghỉ ngơi, mà vẫn luôn gấp gáp chuẩn bị tài liệu. Ngay cả Trần phụ cũng tham dự.

Những lần trước đều là công ty họ cố ý nhường lợi ích, chính là vì công trình lớn lần này.

Trần phụ cũng không ngờ Hoắc Cần lại nhớ mãi không quên một nữ nhân như vậy. Nhưng là người cẩn thận, ông vẫn luôn chuẩn bị kỹ càng, trong công ty Tam Thủy Nguyên không chỉ có mỗi một tai mắt là Lý Thanh Diệp.

Lần này thông tin Lý Thanh Diệp truyền ra giống với số liệu tai mắt của ông truyền lại. Điều này đã giúp ông càng thêm tự tin.

Hạng mục lần này đối với cả ông và Trần Cảnh Hoa đều rất quan trọng. Chỉ cần thành công, chuyện do Trần Cảnh Hoa gây ra lần trước liền có thể xem nhẹ. Còn đối với giúp Trần thị bỏ xa Tam Thủy Nguyên.

Trần Cảnh Hoa lúc này cũng có vài phần tự đắc. Hắn lần này đem Hoắc Cần chơi đùa trong tay, giúp hắn xả những cơn giận phía trước. Hắn rất muốn biết, khi Hoắc Cần biết được người Lý Thanh Diệp yêu chính là hắn, hơn nữa còn sắp kết hôn, thì Hoắc Cần sẽ có biểu tình gì.

"Ba, lúc trước ba đã đáp ứng chuyện của con..."

Trần phụ nhíu mày nói, "Yên tâm đi, ta hứa sẽ giữ lời. Sau chuyện này, con có thể dẫn cô ấy tới nhà ăn bữa cơm."

Trần Cảnh Hoa nghe vậy vui sướng không thôi.

Lần đấu thầu này do Trần Cảnh Hoa tự mình phụ trách.

Bên phía Tam Thủy Nguyên do chính Hoắc Cần tham gia. Hai người vừa tới đã gặp nhau ở cửa hội trường. Thấy Hoắc Cần, Trần Cảnh Hoa liền lộ ra một nụ cười không rõ ý vị "Hoắc Tổng, cậu đoán xem hạng mục hôm nay sẽ thuộc về ai?"

Hoắc Cần hơi hơi mỉm cười, "Tôi chưa bao giờ suy đoán kết quả, chỉ nói chuyện dựa vào thực lực."

Trần Cảnh Hoa cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào hội trường.

Số người tới tham gia đấu thầu lần này rất nhiều. Nhưng chủ yếu là tới cạnh tranh một số hạng mục nhỏ. Chỉ có một vài xì nghiệp lớn như Trần thị và Tam Thủy Nguyên cạnh tranh hạng mục lớn với nhau.

Có người còn lén lút nghị luận xem lần này ai là người trúng thầu. Tuy rằng mọi người có coi trọng tập đoàn Tam Thủy Nguyên hơn một chút, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Cảnh Hoa, liền suy đoán Trần thị có hậu chiêu gì đó. Dù sao cũng là thương trường, ai cũng biết có rất nhiều thủ đoạn. Mọi người đều sôi nổi suy đoán xem Trần thị sẽ dùng thủ đoạn gì.

Lần đấu thầu này kéo dài một ngày một đêm. Mãi đến sáng hôm sau, mới có kết quả đấu thầu. Chính phủ đem tên xí nghiệp trúng thầu công bố trên màn hình thông báo.

Nhìn thấy kết quả trúng thầu, nụ cười trên mặt Trần Cảnh Hoa lập tức biến mất, biểu tình đa dạng nhìn thông báo trên màn hình.

"Sao có thể như vậy, chuyện này thật vô lý."

Sau khi Hoắc Cần xem xong, liền đi đến phía người phụ trách của chính phủ bắt tay, sau đó lại quay đầu nhìn Trần Cảnh Hoa, "Trần tổng, cảm ơn đã nhường."

Trần Cảnh Hoa sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhìn hắn, nhấp môi vài lần, vẫn chưa nói được chữ nào.

Hoắc Cần cười lễ phép với hắn, sau đó chuẩn bị rời đi. Đi vài bước, lại nghĩ tới cái gì liền quay lại nói bên tai hắn, "Lúc trước tôi vẫn không hiểu sao Trần tổng lại coi trọng một người phụ nữ đầu óc không ra gì như vậy, hôm nay tôi cũng đã hiểu. Với lại, tôi đã chuẩn bị khởi kiện cô ta tội tiết lộ cơ mật công ty. Trần tổng trở về có thể trước kiếm giúp cô ta một người luật sư tốt." Nói xong liền tươi cười với Trần Cảnh Hoa, rồi bước đi ra ngoài.

Lý Thanh Diệp vẫn luôn thấp thỏm chờ trong công ty. Lần đấu thầu này Trần Cảnh Hoa cũng tham dự, trợ lý Thái nói sợ nàng gặp ông chủ trước sẽ khó xử nên không dẫn nàng theo.

Tuy rằng cô cảm thấy chuyện này sẽ không xảy ra sai sót gì, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Còn có thêm một chút áy náy, cô cảm thấy mình đã phụ lòng tin của Hoắc Cần, nhưng vì tình yều cô cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tâm trạng này vẫn luôn kéo dài đến lúc đoàn người tham dự đấu thầu trở về.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái trợ lý, Lý Thanh Diệp trong lòng liền nghĩ cách lấy cớ. Khi Thái trợ lý tiến tới, nàng cắn môi, chuẩn bị giải thích một phen, đột nhiên lại bị trợ lý Thái vỗ vai. Sau đó lại nghe cậu ta sung sường cười, "Thư ký Lý, chúng ta trúng thầu rồi. Ha ha ha. Ông chủ nói, tiền lương tháng này được tăng gấp đôi. Buổi tối sẽ đi ra ngoài ăn mừng."

Những lời giải thích cô chuẩn bị chưa kịp nói đã bị ngăn lại, cô trợn mắt há mồm, "Trúng, chúng ta trúng thầu?"

"Đúng vậy, cô không thấy được vẻ mặt của mấy đối thủ cạnh tranh đâu, đặc biệt là Trần thị, ha ha ha. Thư ký Lý, cô không thể không đi nha, mọi người hôm nay cùng nhau đi ăn chúc mừng đi."

Ngón tay Lý Thanh Diệp bắt đầu run lên.

"Sao có thể..." Cô lẩm bẩm nói, "Những số liệu đó..."

"À, tôi quên nói cho cô, ông chủ nói, chúng ta phải cống hiến cho nước nhà, cho nên về giá cả, đều thống nhất giảm bớt một phần."

Lý Thanh Diệp lập tức tái mặt. Không rảnh tiếp tục nói chuyện với trợ lý Thái, vội vã đi tìm Trần Cảnh Hoa.

Lúc này toàn bộ Trần thị đều chìm trong không khí căng thẳng. Liên tục thất bại đã làm cho địa vị của Trần thị rơi vào hoàn cảnh cực xấu.

Mất đi  cơ hội lần này, sau này muốn mở rộng sẽ vô cùng khó khăn. Khi biết được thông tin, một vài cổ đông khác của Trần thị đều tìm tới Trần phụ hỏi chuyện. Rốt cuộc Trần thị cũng không phải của riêng nhà bọn họ, những người khác cũng có cổ phần. Chỉ là chiếm tỷ lệ thấp, nên bình thường vẫn chưa lên tiếng.

Bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ vô cùng lo lắng về tương lai phát triển của Trần thị. Trấn an được những người này, Trần phụ phảng phất như già đi rất nhiều tuổi, nhìn con trai của mình vẻ mặt hận sắt không thành thép.

"Con là đứa con trai kiêu ngạo nhất của ta, ta không ngờ có ngày con lại bị một người phụ nữ đùa giỡn trong tay. Buồn cười hơn, ta còn tin tưởng con." Trần phụ cảm thấy mình vó lẽ già rồi. Lúc đưa ra quyết định, vậy mà lại tin những lời hoang đường của con mình, có cảm giác bản thân bị dính mê chướng.

Nếu Tô Nguyên Nguyên nghe được những suy nghĩ này của Trần phụ, nhất định sẽ nói cho ông, đó chính là tác dụng của vầng hào quang nam chính đó ạ.

Trần Cành Hoa vẫn luôn cúi đầu nghe răn dạy, trong đầu lại luôn oán trách, chính mình luôn muốn ở bên cạnh Lý Thanh Diệp, thế mà cô ta lại đi lừa hắn.

Thì ra cái gọi là tình yêu, cũng chỉ là một hồi ảo mộng của hắn. Lý Thanh Diệp đã nói dối hắn hết chuyện này tới chuyện khác. Cái gì mà Hoắc Cần đối với cô ấy cầu mà không được. Tất cả đều là lừa hắn!

"Trần tổng, Lý Thanh Diệp tới." Ngoài cửa, thư ký Vương nơm nớp lo sợ thông báo.

Trần phụ hừ một tiếng, phủi tay nói, "Con tự giải quyết những chuyện này đi." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài. Nếu lần này không trấn an được những người khác, con ông sẽ không bao giờ có thể tiếp quản công ty.

Chờ ông đi rồi, Trần Cảnh Hoa mới trầm giọng nói, "Cho cô ấy vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro