Chương 22: Haizz, ai mượn em gái mình thích như vậy đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thanh Diệp vội vàng chạy vào trong văn phòng, nhìn thấy vẻ trầm mặc của Trần Cảnh Hoa, liền luống cuống, "Cảnh Hoa, anh phải tin tưởng em, số liệu em đưa cho anh là số liệu thật, em không có lừa gạt anh. Cảnh Hoa, anh phải tin em!" 

"Anh tin tưởng em." Trần Cảnh Hoa nhẹ nhàng nói.

Lý Thanh Diệp nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lại nghe Trần Cảnh Hoa nói, "Lần này chúng ta đều bị Hoắc Cần lừa. Thanh Diệp, em nói cho anh, Hoắc Cần thật sự thích em sao?"

"Em, những chuyện đó anh không phải không biết..." Lý Thanh Diệp nói.

"Anh lúc trước cũng tin như vậy, cho nên bây giờ anh vẫn không thể hiểu, một nam nhân ái mộ em, sao lại muốn lợi dụng em, lại còn muốn tố cáo em."

Lý Thanh Diệp khẩn trương nói, "Cảnh Hoa, anh đang nói gì vậy?"

"Hoắc Cần chuẩn bị khởi tố em. Hôm nay lúc hắn nhắc tới em, anh có thể thấy được vẻ khinh thường trong mắt hắn. Em nói xem làm sao anh còn có thể tin là hắn yêu em?"

"Em, em..." Lý Thanh Diệp không nói được lời nào. Hoắc Cần sao có thể tố cáo mình chứ. Sao có thể như vậy, không thể nào.

"Không, Cảnh Hoa, anh phải tin em, Hoắc Cần làm vậy vì muốn em phải khuất phục hắn." Không sai, chắc chắn là như vậy.

Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mấy năm nay mình đã hiểu sai. Nếu tất cả đều là sai lầm, vậy chuyện mấy năm nay có thể giải thích như thể nào?

Mọi chuyện phát triển đến mức này, cho dù cô có thừa nhận hay không, đều không phải do cô.

Trần Cảnh Hoa nhìn thấy Lý Thanh Diệp như vậy liền khí cười. Hắn coi như đã nhìn ra, trong miệng nữ nhân này không có câu nào là nói thật. Không, có thể tất cả những gì cô nói là sự thật, chẳng qua sự thật này đều do cô tự nhận.

Đây là một người phụ nữ đầu óc không bình thường. Vậy mà hắn còn tin lời người phụ nữ này. Càng buồn cười hơn, hắn vậy mà còn thật lòng thích cô.

Hành động lần này của Hoắc Cần xảy ra đột ngột, làm Tô Nguyên Nguyên không kịp phòng ngừa.

Nàng lúc trước còn lo anh trai thuần khiết của mình bị người ta hại, kết quả đảo mắt anh trai lại phản đòn người ta. Đây vẫn là anh trai chính nghĩa đơn thuần của nàng sao? Nhưng mà mặc kệ, dù sao thì nàng cũng không đồng ý với hành động của những người kia, bọn họ chính là động thủ trước.

"38 ca, sao cậu không báo cho tui sớm, làm tui lo lắng muốn chết."

888 cười lạnh nói, "Tôi thấy cô mấy ngày nay đu phim vô cùng bận rộn, tôi nào dám quấy rầy cô."

Tô Nguyên Nguyên có chút xấu hổ. "Việc giải trí thả lỏng là không thể thiếu mà, nếu lo lắng quá nhiều rất dễ ảnh hưởng tới sức khỏe tâm lý. Cậu xem bây giờ tui khỏe mạnh biết bao nhiêu."

"Ha ha ha." 888 phát ra một tràng cười quái dị. Tô Nguyên Nguyên sờ sờ mũi, cảm thấy mình đang bị một cái trí tuệ nhân tạo chê cười. Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy mất mặt. Dù sao trí tuệ nhân tạo là một cỗ máy thông minh, cho nên có bị nó nhạo báng cũng không quá mất mặt.

Tô Nguyên Nguyên tưởng anh trai chính nghĩa của mình sẽ đưa nữ chính vào tù, nhưng mà nàng đã đoán sai rồi. Anh trai nàng không tiễn người ta đi ăn cơm nhà nước, mà lợi dụng chỗ này tìm được món hời từ Trần thị.

Rốt cuộc dưới tình huống có chứng cứ xác thực, Lý Thanh Diệp bị bắt giam, chắc chắn sẽ bị thẩm vấn. Mà tới lúc đó bên Trần thị cũng không trốn thoát. Đứng mũi chịu sao vẫn là Trần Cảnh Hoa.

Trận phụ đương nhiên không quan tâm sống chết của Lý Thanh Diệp, nhưng lại không thể mặc kệ con trai mình. Nên chỉ có thể nhẫn nhịn đáp ứng, nhường ra mấy khu đất của công ty mình.

Bởi vì như vậy, Trần Cảnh Hoa không thể tiếp tục tiếp quản Trần thị. Bên Trần thị đưa một người cháu khác tới tiếp quản.

Mà Trần Cảnh Hoa hoàn toàn bị bài xích, cũng không thể đến công ty.

Trần phụ lúc này đành phải bỏ ra một phần tiền để giải quyết chuyện này, rốt cuộc chủ ý này cũng do ông đưa ra. Tuy rằng thất bại một phần là do bị con ông lừa. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể mặc kệ. Vì thế đành đưa Trần Cảnh Hoa ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

"Đưa người phụ nữ đó đi theo đi." Trần phụ công đạo con trai.

Trần Cảnh Hoa vẻ mặt thống khổ rối rắm. Hắn vẫn còn một ít tình cảm với Lý Thanh Diệp, dù sao đây cũng là lần đầu hắn động tâm, nên có vẻ không nỡ bỏ. Nhưng bây giờ hắn lại có chút ghét bỏ Lý Thanh Diệp, nên không muốn đưa nàng theo.

Trần phụ nhìn ra tâm tư của con trai, thở dài nói, "Mang đi đi, đây cũng là yêu cầu của Hoắc Cần. Nữ nhân này thường xuyên làm phiền cậu ta. Cậu ta nói rằng, nếu cô ta lại tiếp tục đi làm phiền cậu ta nữa, cậu ta sẽ tính hết lên đầu Trần thị chúng ta. Bây giờ chúng ta không thể trực tiếp chống lại cậu ta. Cảnh Hoa à, người là do con trêu chọc, con cũng nên tự xử lý cho tốt."

Trần Cảnh Hoa bị thương cười. Hắn lúc trước ngu ngốc cỡ nào mới tin Hoắc Cần đối với Lý Thanh Diệp là cầu mà không được. Rõ ràng là phiền chán không thôi, lỡ nhìn nhiều một cái cũng không vui.

Khi Lý Thanh Diệp nghe được Trần Cảnh hoa muốn dẫn cô theo, trong lòng cô vô cùng vui vẻ. "Cảnh Hoa, em biết anh thật lòng đối với em. Anh tin tưởng em, em chưa từng lừa gạt anh."

"Em không cần vui mừng, là Hoắc Cần yêu cầu anh dẫn em đi."

Nụ cười trên mặt Lý Thanh Diệp lập tức cứng đờ.

Trần Cảnh Hoa cười khổ một tiếng, "Bây giờ chắc em đã hiểu rõ. Không có một người đàn ông nào muốn người phụ nữ mình yêu đi theo một người đàn ông khác. Vậy nên, Hoắc Cần không chỉ không có không yêu em, mà còn vô cùng chán ghét em."

Lý Thanh Diệp đầy mặt đều là vẻ không thể tin được. Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Trần Cảnh Hoa cũng chậm rãi tiếp nhận hiện thực. Trong lòng nàng giờ này tràn đầy áy náy, mãi một hồi sau, mới nghẹn ngào nói, "Thực xin lỗi anh, Trần Cảnh Hoa, là do em nghĩ sai rồi."

Tuy rằng cô vẫn không hiểu tại sao mình sẽ nghĩ sai, nhưng mà cô cũng chấp nhận rằng mình thật sự đã hiểu lầm rồi, những hành động của cô trước mặt Hoắc Cần, không khác gì một tên hề.

Trần Cảnh Hoa cười khổ một tiếng, tự mình an ủi nghĩ, mặc dù khi nàng cho rằng Hoắc Cần đối với nàng yêu mà không được báo đáp, vẫn luôn không do dự lựa chọn trợ giúp mình. Người phụ nữ này cho dù đầu óc có hơi không thanh tỉnh, nhưng đối với hắn vẫn là thật lòng.

Ngày Trần Thanh Diệp và Trần Cảnh Hoa xuất ngoại, Tô Nguyên Nguyên thiếu chút nữa không nhịn được đi bắn vài quả pháo bông ăn mừng. Đối với nàng mà nói, đây chính là chuyện vô cùng vui mừng. Từ giờ có thể không cần luôn lo lắng đề phòng nữa.

Nhưng mà nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề, cốt truyện đại nhân quả thực vô cùng cường đại.

Tuy rằng đã bị nàng sửa cho nát bét. Nhưng những đoạn quan trọng vẫn luôn đúng lúc xuất hiện. Ví dụ như việc Lý Thanh Diệp hiểu lầm anh trai nàng yêu cô ấy. Kế đến là chuyện anh nàng và Trần Cảnh Hoa vẫn là đối thủ một mất một còn. Bây giờ thì là chuyện Trần Cảnh Hoa và Lý Thanh Diệp bị anh trai nàng ép chạy ra nước ngoài.

Sau đó là chuyện Lý Thanh Diệp có thể quen được người bên chính phủ. Phải biết rằng, trong cốt truyện ban đầu, bởi vì người này mới có thể liên hệ tới Tưởng thị trưởng.

Tuy rằng bây giờ anh trai nàng không có làm chuyện gì xấu, nhưng lỡ đâu người này thật sự vì Lý Thanh Diệp mà ra mặt đối phó anh trai nàng, cũng sẽ vô cùng phiền toái.

Nhưng mà cũng may, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới tình tiết kế tiếp.

Tô Nguyên Nguyên quyết định phải luôn giúp anh trai làm việc tốt, không để người ta nắm được nhược điểm.

Vì thế nhân lúc được nghỉ, nàng liền lấy thân phận của Hoắc Cần, đi làm từ thiện ở cô nhi viện. Cùng nàng đi còn có Tưởng An Nam.

Tưởng An Nam còn cố ý nhận vài học sinh có tư chất tốt, dạy các nàng múa miễn phí. Tô Nguyên Nguyên còn hứa rằng, chỉ cần học cho tốt, trường dạy múa của nàng sẽ dạy miễn phí cho mấy đứa trẻ đó.

Bởi vì muốn làm từ thiện, nên Tô Nguyên Nguyên dành khá nhiều thời gian ở cô nhi viện. Hoắc Cần đối với việc này cũng có chút bất mãn, lo lắng em gái mình phải chịu mệt. Nên lúc cuối tuần, cũng sắp xếp đi tới cô nhi viện xem thử, sau đó nghĩ biện pháp để cho Tô Nguyên Nguyên phải luôn chạy tới đây.

Cho nên lúc cuối tuần khi Tưởng An Nam thấy Hoắc Cần cũng đến liền cảm thấy khá kinh ngạc. Tuy rằng Hoắc Cần luôn tỏ ra thật ôn hòa, bình thường đối với đối thủ đều là vẻ mặt tươi cười, nhưng Tưởng Anh Nam bị Hoắc Cần nhiều lần nhắm vào, nên tuy rằng lúc trước Hoắc Cần từng cứu cô, cô cũng không cho rằng Hoắc Cần là một người đầy lòng thương cảm. Đại khái tình yêu của vị Hoắc tiên sinh này đều đặt ở trên người Bé. 

Sau khi tới cô nhi viện, Tô Nguyên Nguyên liền phát đồ dùng học tập cho các bạn nhỏ, sau đó dẫn theo một đám nhóc ra sân chơi đùa.

"Anh hai, anh sẽ làm diều hâu, em sẽ làm gà mẹ." Tô Nguyên Nguyên vô cùng cao hứng hét lại.

Hoắc Cần: "......"

Tưởng An Nam ở bên cạnh nhịn cười đến đau ruột, "Hoắc tổng anh đi đi kìa."

"Anh hai, nhanh lên." Tô Nguyên Nguyên hứng thú bừng bừng nói. Nàng thích nhất là cùng bọn nhỏ chơi, thích xem những nụ cười xuất phát từ nội tâm của bọn chúng.

Ở nguyên thế giới của nàng, nàng vẫn luôn thích đi làm từ thiện ở cô nhi viện. Bây giờ ở thế giới này, nàng làm cũng rất quen tay.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tô Nguyên Nguyên, Hoắc Cần liền cởi áo khoác, xắn tay áo đi qua.

Haiizz, ai mượn em gái mình thích như vậy đâu.

Hoắc Cần vừa đi qua, Tô Nguyên Nguyên liền ha ha nở nụ cười, "Diều hâu tới rồi, mau núp đi nào."

Bọn nhỏ liền ở phía sau nàng xiu xiu vẹo vẹo chạy.

Hoắc Cần cố ý không đuổi theo, đợi bọn họ thả lỏng cảnh giác liền xông lên, đem một đứa nhóc ôm vào trong lòng.

Đứa bé kia bị bắt được cũng không sợ hãi, ngược lại ở trong lòng Hoắc Cần ha ha cười, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ.

Hoắc Cần sửng sốt, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười. Không phải là nụ cười xã giao ngày thường, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm, giống như ánh mặt trời trong ngày đông giá rét.

Tưởng An Nam cầm camera ở bên cạnh vô tình chụp đến cảnh này, sau đó liền ngơ ngẩn nhìn Hoắc Cần.

............

Tô Nguyên Nguyên phát hiện, sau khi anh trai nàng theo nàng đi cô nhi viện một chuyến, liền chú ý hơn tới bên đó. Lúc trước chỉ thuận miệng chi tiền, chưa bao giờ hỏi tới chuyện này. Giống như đưa tiền tượng trưng cho toàn bộ thiện tâm của anh trai. Bây giờ còn thường xuyên hỏi thăm tình huống của bọn nhỏ, xem có cần tặng thêm đồ vật gì không.

Có lúc rảnh, cũng sẽ cùng Tô Nguyên Nguyên đi tới đó nhìn xem. Tô Nguyên Nguyên cảm khái, nếu về sau anh trai trở thành cha, nhất định sẽ là người cha tốt nhât.

Đáng tiếc vị chị dâu sinh con cho anh trai vẫn chưa biết hiện đang ở nơi nào.

Buổi tối lúc học nãy xong, Tô Nguyên Nguyên liền dựa vào Tưởng An Nam tâm sự, "Chị An Nam, chị nói xem anh trai em sẽ thích kiểu người như thế nào? Em hy vọng anh ấy có thể sớm có người bên cạnh bầu bạn."

Tưởng An Nam hơi ngập ngừng, "Em hy vọng anh ấy sẽ tìm người như thế nào?"

"Đương nhiên là người anh trai em thích rồi." Tô Nguyên Nguyên nói. Dù sao chỉ cần không phải kiểu người hố cha như Lý Thanh Diệp, như thế nào cũng không sao cả. Chủ yếu là anh trai mình thích.

Không chỉ vì nhiệm vụ, nàng cũng thật lòng hy vọng anh trai có thể đạt được hạnh phúc.

Nàng cũng đã chuẩn bị xong, nếu sau này chị dâu không thích người con chồng trước nàng đây, nàng sẽ dọn ra ngoài, nhất định không gây mâu thuẫn với chị dâu, giúp anh trai đạt được hạnh phúc.

Tưởng An Nam trầm mặc một chút, bởi vì Tô Nguyên Nguyên luôn cuối đầu, cho nên không thấy được một tia đỏ ửng trên mặt nàng, "Vậy em cảm thấy anh trai em sẽ thích người như thế nào?"

"Em không biết nữa, chị nói xem anh trai em lớn như vậy tại sao vẫn chưa chịu tìm đối tượng."

Nói tới chuyện này, Tô Nguyên Nguyên liền than ngắn thở dài.

Trong cốt truyện ban đầu, anh trai ngoại trừ đối xử với Lý Thanh Diệp tốt một chút, cũng không còn ai khác. Khó có thể tưởng tượng, lúc ấy anh trai còn trong hắc đạo, vậy mà đến một người phụ nữ khác bên cạnh cũng không có, chỉ có mỗi một vị hôn thê.

Bây giờ, nàng đã thay đổi cốt truyện thật nhiều, nhưng việc anh trai là cẩu độc thân cũng không đổi miếng nào. Nhiều năm như vậy, một nữ trợ lý bên cạnh cũng không có.

Lúc đầu nàng còn mong chị An Nam và anh trai mình ở bên nhau. Nhưng nàng cũng dần phát hiện, hai người có chút bất hòa. Không phải là chị An Nam có vấn đề với anh trai, mà là anh trai giống như có chuyện bất mãn với chị An Nam.

Tô Nguyên Nguyên cũng không miễn cưỡng bọn họ.

Tưởng An Nam lúc này ngực bang bang nhảy lên, không khác gì nai con chạy loạn.

Nhưng nghĩ tới bộ dạng lạnh nhạt hằng ngày của Hoắc Cần, liền có chút nản lòng. Hoắc Cần ghét bỏ cô  quá thân cận Bé, đoạt đi sự chú ý của Bé.

Nhưng cô cũng không thể vì để Hoắc Cần vui vẻ, liền không chơi với Bé nữa.

Tưởng An Nam vẫn còn đang buồn bực, liền nghe Tô Nguyên Nguyên lẩm bẩm, "Nhưng chắc là anh trai thích người đối tốt với anh ấy." Rốt cuộc, đời trước Lý Thanh Diếp đối tốt với anh ấy một lần, sau đó tốt nghiệp liền đi theo anh ấy, anh ấy cũng tiếp nhận. Không thể phủ nhận cũng một phần do hào quang của nữ chủ ảnh hưởng. Nhưng có lẽ cũng do anh trai nàng khát vọng tình cảm.

"Ký chủ, tôi tốt bụng nhắc cô, người bên cạnh cô nhịp tim đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng cao."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, liền nhìn về phía Tưởng An Nam. Phát hiện Tưởng An Nam vẻ mặt đỏ ửng. Tức khắc sốt ruột, "Chị An Nam, chị không thoải mái sao, mặt đỏ như vậy." Nàng duỗi tay sờ soạng một lúc, "Còn nóng như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro