Chương 54: Mà cậu, mới chính là hoàng đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần hoàng kinh ngạc, "Ý của khanh là......"

"Bệ hạ, công chúa chỉ là nhất thời tùy hứng, một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt. Bây giờ chuyện quan trọng là phải giữ gìn mặt mũi của hoàng gia. Không bằng không cần tuyên cáo chuyện này, cứ như an bài lúc trước mà đón dâu, lại cho người thế thân ngồi vào trong kiệu, sau khi vào phủ, vi thần sẽ tuyên bố với bên ngoài công chúa nhiễm bệnh cần phải tĩnh dưỡng, chờ ngày công chúa trở về, mọi việc sẽ quay về quỹ đạo của nó."

Trần hoàng vốn dĩ lòng như lửa đốt, bây giờ nghe được đề nghị của Tô Thừa Nghĩa, lập tắc cảm thấy mây mù tan hết.

Trong chuyện này, người duy nhất chịu ủy khuất, chính là vị tân lang quân này.

Ông có chút xúc động, "Linh Lung có thể có được vị hôn phu như thế này, là phúc phần của nàng, nếu sau này nàng quay trở lại, trẫm nhất định sẽ tự mình trách phạt nàng."

Tô Thừa Nghĩa lại cung kính nói, "Công chúa tuổi còn nhỏ, xin bệ hạ chớ trách phạt nàng."

Trần hoàng lại thở dài một lần nữa, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm thở ra.

Tất cả đều được giải quyết. Vốn dĩ sẽ là một chuyện khiến người ta gièm pha, bây giờ lại biến thành khuê nữ nhà mình không hiểu chuyện chạy ra ngoài chơi.

Vì thế các cung nhân lại tiếp tục an bài hôn lễ. Trần hoàng tự thân đưa Linh Lung công chúa giả ra khỏi cung.

Tô Nguyên Nguyên còn đang suy nghĩ xem tới đó phải an ủi thúc thúc của mình như thế nào, lại nhận được thông báo thúc thúc đã đón dâu quay về, hơn nữa còn dẫn theo công chúa trở về.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Sau khi vào phủ tướng quân, Tô Nguyên Nguyên mới thấy rõ dáng vẻ của vị tân nương tử kia.

Tuy rằng lớn lên xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Linh Lung công chúa, nhưng thật sự không phải là Linh Lung công chúa.

Vị tân nương tử này sợ run bần bật, sau đó thúc thúc nàng liền an bài đưa người đi hậu viện nghỉ ngơi. Sau này tiếp tục giả làm Linh Lung công chúa.

Tô Nguyên Nguyên hoang mang không hiều ra sao.

Chuyện này không hề giống trong nguyên tác. Bên trong cốt truyện, thúc thúc của nàng không có trở thành phò mã nha.

Sao bây giờ lại trở thành phò mã rồi?

Sau đó Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, Linh Lung công chúa thật trên danh nghĩa chính là thẩm thẩm của nàng, nhưng vị công chúa này lại ở bên cạnh nam chính, đây chẳng phải cho đầu thúc thúc nàng mọc....

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy bị một chậu máu chó phun đầy đầu.

Nàng đi về phía Tô Thừa Nghĩa, duỗi tay nắm vạt áo cậu.

Tô Thừa Nghĩa hiển nhiên tâm trạng không tồi ôm nàng lên, "Sao vậy Nguyên Nguyên?"

"Công chúa đâu ạ?"

"Người vừa rồi chính là công chúa."

Tô Nguyên Nguyên trợn tròn mắt nhìn thúc thúc mình, "Thúc lừa người."

"Thúc thúc nói nàng là công chúa nàng chính là công chúa. Còn công chúa Linh Lung kia ham chơi, nên đi ra ngoài chơi rồi."

Tô Nguyên Nguyên nhắc nhở nói, "Nếu nàng ấy đi ra ngoài gả chồng thì sao ạ?"

Tô Thừa Nghĩa cười cười, "Công chúa đã ở trong nhà chúng ta, nếu nàng gả chồng, thì đó không phải là công chúa."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Quả nhiên trí thông minh của nàng không đủ dùng.

Cốt truyện đã thay đổi, Tô Nguyên Nguyên cũng không biết nguyên nhân thay đổi cốt truyện là cái gì.

Điều duy nhất bất biến chính là, thông qua cuộc hôn nhân này, thúc thúc của nàng có được nhiều thêm quyền lực. Thậm chí so với cốt truyện ban đầu còn thêm quyền cao chức trọng.

Rốt cuộc trong cốt truyện ban đầu, thúc thúc nàng vẫn là người ngoài. Nhưng bây giờ thúc ấy chính là phò mã của hoàng thất, trong suy nghĩ của người Trần quốc, thúc ấy là người Trần quốc chân chính, còn có một nửa là người của hoàng gia.

Hơn nữa Trần hoàng đối với vị con rể không có miếng uy hiếp nào này rất coi trọng. Còn coi trọng hơn so với mấy đứa con ruột, thường xuyên mới cậu tiến cung đàm luận.

Không bao lâu sau đó, Tôn Khuê bị bệnh nặng, Tô Thừa Nghĩa chính thức lên đảm nhiệm vị trí Trần quốc đại tướng quân, kiêm binh mã đại nguyên soái.

Cậu nắm giữ binh mã còn nhiều hơn so với Tôn Khuê. Không chỉ nắm giữ binh lính trấn biên vùng giáp với Ngụy quốc, còn nắm giữ ba đại quân khác, là quyền lực chân chính.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ thấy người của Tôn gia đến, thái độ với Tô Thừa Nghĩa hoàn toàn là vẻ cung kính nghe lời.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, thúc thúc nàng vì báo thù, lúc này đã bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay khơi mào chiến tranh.

Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn lo lắng thúc thúc mình lại đi đánh giặc, vậy mà thúc ấy vẫn luôn án binh bất động. Không hề chuẩn bị chuyển tới biên quan, mà thành thành thật thật đợi trong kinh thành.

Chỉ là ngẫu nhiên sẽ đi biên quan tuần tra một phen. Cậu đi tới nào cũng đều mang Tô Nguyên Nguyên theo, cho nên Tô Nguyên Nguyên cũng thuận tiện đi du lịch tham quan một chút non sông gấm vóc Trần quốc.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, non sông gấm vóc này xuất hiện biến cố. Lão hoàng đế Trần quốc bị bệnh nặng.

Lão hoàng đế sau khi bị bệnh, cũng không hề tin tưởng mấy nhi tử của mình. Sợ bọn họ nhân cơ hội này sẽ giết chết mình. Ngược lại lại vô cùng tín nhiệm vị con rể là Tô Thừa Nghĩa, cho phép cậu tiến vào trong cung.

Tô Thừa Nghĩa cũng vô cùng hiếu thuận ở trong cung chiếu cố Trần hoàng, vì ông tự mình hầu thuốc, còn kiểm tra màu sắc phân của ông. Biểu hiện của cậu so với mấy vị hoàng tử vừa ngửi thấy mùi hôi liền biến sắc, ai nặng ai nhẹ liền thấy rõ. Thân thể Trần hoàng mau chóng khỏe lại, lại càng thêm coi trọng Tô Thừa Nghĩa. Ngay cả việc lập Thái Tử cũng hỏi ý kiến cậu.

Tô Thừa Nghĩa thật ra không hề chỉ rõ là nên lập ai, cậu chỉ nói, "Qua lần này thần thấy các vị hoàng tử lớn nhân tâm khó lường, nếu lập Thái Tử, vẫn nên ưu tiên nhỏ tuổi, Thái Tử nhỏ tuổi, càng ỷ lại phụ hoàng, càng thêm an phận."

Trần hoàng lớn tuổi, sợ nhất chính là bị nhi tử hại chết. Nghe xong đề nghị của con rể hiếu thuận, ông liền tự hỏi vị hoàng tử nào sẽ phù hợp nhất. Cuối cùng nghĩ tới nhi tử của Tôn mỹ nhân, Bát hoàng tử mới tròn một tuổi.

Đứa trẻ kia quả thật rất ỷ lại chính mình.

Vì thế bệnh tình của lão hoàng đế vừa khỏi, ông liền ban chiếu thư lập Bát hoàng tử làm Thái tử. Thánh chỉ vừa ban ra, toàn bộ triều đình đều chấn động.

Thân thể của lão hoàng đế vừa nhìn là biết không ổn, nếu lập một Thái tử nhỏ tuổi như vậy, sợ rằng sau này sẽ loạn mất.

Một vài lão thần trung tâm lập tức khuyên bảo lão hoàng đế, nhắc nhở ông về chuyện thân thể ông không còn tốt nữa, vì sự yên ổn của quốc gia, lập một vị Thái Tử tuổi tráng niên vẫn thích hợp hơn.

Những lời này trực tiếp chạm vào nghịch lân của lão hoàng đế, nghe xong ông trực tiếp phun ra một búng máu ngã xuống.

Trần hoàng đột ngột băng hà, nhưng quốc gia cũng không quá loạn. Rốt cuộc thái tử đã được lập.

Những hoàng tử lớn tuổi khác muốn gây sóng gió, nhưng dưới bàn tay quyền lực to lớn của Tô Thừa Nghĩa một lòng nâng đỡ Bát hoàng tử thượng vị, các hoàng tử khác từng người đều bị ép xuống.

Ngày vị hoàng đế một tuổi đăng cơ, Tô Nguyên Nguyên còn được thúc thúc của mình dẫn đi xem náo nhiệt.

Tô Nguyên Nguyên hưng phấn vô cùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiền nàng thấy lễ đăng cơ của hoàng đế. Tuy rằng phải mặt một thân lễ phục rườm rà, sự hưng phấn của nàng cũng không giảm tý nào.

Bởi vì thân phận của nàng đặc thù, cho nên nàng còn được đứng ở hàng đầu tiên xem náo nhiệt.

Sau đó, nàng mở to mắt nhìn thúc thúc của mình mặc một thân huyền sắc lễ phục, trong lòng ôm một đứa trẻ mặc long bào, đầu đội nón chuỗi ngọc, từng bước một bước lên đài.

Nhìn cậu đứng trên bục cao, khí thế uy nghiêm nhìn xuống văn võ bá quan, trong giây phúc đó, tiểu hoàng đế dường như chỉ là nhân vật làm nền, mà cậu, mới chính là hoàng đế.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ mới hậu tri cảm giác được, thúc thúc của mình, chính là muốn tạo phản làm hoàng đế.

Sự thật chứng minh, cảm giác của nàng không hề sai.

Tiểu hoàng đế vừa đăng cơ, thúc thúc nàng liền trở thành Nhiếp Chính Vương thống lĩnh quyền chính. Ngay cả Tô Nguyên Nguyên cũng được phong làm Phúc An quận chúa.

Tô Nguyên Nguyên nằm trên giường lớn trong vương phủ, lăn tròn vài cái, cũng chưa nghĩ ra được, thúc thúc nàng rốt cuộc làm thế nào có thể có màn lột xác ngoạn mục như vậy.

Thời gian gia đình nàng chuyển từ biên quan tới kinh đô, cũng chỉ mới có hai năm nha.

"888, cậu nói xem, thúc thúc của tui lợi hai như vậy, sao trong cốt truyện ban đầu lại bị hào quang của nam chính chiếu cho không còn cái gì?"

Lần này 888 nói cho nàng một cái phân tích tương đói tin cậy, "Một lòng báo thù, quá nóng vội tạo phản."

Tô Nguyên Nguyên hiếu kỳ nói, "Lần này sao thúc ấy không nóng lòng báo thù nữa vậy?"

888 nói, "Ai biết được?" Có thể là do mang theo một đứa con chồng trước, vội cũng không nổi.

Tô Nguyên Nguyên cũng không biết, nhưng trong lòng nàng quả thật rất vui. Lần này lão hoàng đế đã chết, thúc thúc của nàng cũng sẽ không đi vào con đường xưa.

Cũng không biết sau khi công chúa trở về, có xảy ra biến cố gì nữa không.

......

Ở kinh đô Ngụy quốc.

Linh Lung công chúa nghe được tin báo tang và tin tân hoàng đế đăng cơ của Trần quốc từ tình lang của mình.

Khi biết được vị phụ hoàng luôn luôn yêu thương mình đã qua đời, nàng tức khắc nhào vào lòng tình lang khóc thảm thiết.

"Là ta có lỗi với phụ hoàng, ta không nên bỏ nhà đi, đều là ta không tốt."

Nhìn nữ nhân của mình thương tâm như vậy, Ngụy Thiếu Huyên trong lòng đau vô cùng. Bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, Linh Lung luôn là một vẻ tinh nghịch hoạt bát, chưa từng khóc thảm thiết như vậy. Bây giờ, chắc hẳn nàng đang đau lòng vô cùng.

"Linh Lung, không cần lo lắng, phụ hoàng đã đồng ý cho Ngụy quốc hòa thân với Trần quốc. Lần này cũng đã ân chuẩn cho ta làm sứ thần tới Trần quốc cầu hôn. Nàng cùng ta trở về, chúng ta cùng nhau dập đầu dâng hương cho phụ hoàng của nàng, cho ông ấy biết nàng đang sống rất tốt. Ông ấy yêu thương nàng như vậy, nhất định sẽ không trách nàng."

Linh Lung công chúa hít hít cái mũi chua xót, "Nếu ta có thể sớm mang chàng trở về, phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ thích chàng, đều do ta, ta không nên cùng phụ hoàng giận dỗi."

Ngụy Thiếu Huyên ôm nàng an ủi, "Đều đã qua, phụ hoàng của nàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ nhìn thấy được."

Sau khi trấn an xong Linh Lung công chúa, Ngụy Thiếu Huyên liền trở về phủ hoàng tử, chính phi của hắn là Diệp Nghê Thường ôn nhu đi tới, "Thế nào, Linh Lung muội muội vẫn còn thương tâm sao? Chàng nên bồi nàng ấy nhiều hơn."

Ngụy Thiếu Huyên nhìn thê tử của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Nhớ trước đây, khi hắn còn ở thế giới của mình, sự nghiệp không thành công, những nữ nhân gặp được đều là những người nông cạn tham giàu.

Bây giờ hắn không chỉ trở thành hoàng tử cao quý, còn gặp nhiều cô gái tốt như vậy, ai cũng xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ.

Đặc biệt là vợ cả của hắn Diệp Nghê Thường, ôn nhu mỹ lệ, hiền huệ hào phóng. Chưa bao giờ ghen, ngược lại còn giúp hắn quan tâm tới cảm xúc của những nữ nhân khác.

"Nghê Thường, sắp tới ta sẽ đến Trần quốc cầu hôn, sau này Linh Lung sẽ tới đây làm bạn với nàng."

Diệp Nghê Thường nở nụ cười xinh đẹp, "Chúc mừng phu quân cưới được mỹ nhân. Linh Lung muội muội yêu kiều hoạt bát, ngày sau ta nhất định sẽ hảo hảo ở chung với nàng ấy."

Ngụy Thiếu Huyên trong lòng càng thêm cảm động, duỗi tay ôm lấy nàng.

"Nàng yên tâm, các nàng trong lòng ta đều như nhau. Ta không phải là kẻ có mới nới cũ."

Diệp Nghê Thường ôn nhu dựa vào người hắn, "Phu quân, ta tất nhiên tin tưởng chàng."

Tin Tứ hoàng tử Ngụy quốc muốn đi Trần quốc cầu hôn nhanh chóng được lan truyền khắp Ngụy quốc.

Hai năm trước cả hai quốc gia vẫn luôn đánh nhau, dân chúng đều tưởng rằng bọn họ sẽ đánh tới chết mới thôi. Bây giờ thì tốt rồi, hai nước hòa thân, sau này sẽ không còn chiến tranh nữa.

Lúc Tứ hoàng tử Ngụy Thiếu Huyên dẫn theo Linh Lung công chúa rời đi, vạn người đưa tiễn, phong cảnh vô hạn.

Nhưng khi đội ngũ tới biên cảnh của Trần quốc, lại bị đại quân ngăn lại. Dẫn đầu chính là tướng quân Trương Long.

Nghe sứ giả bên Ngụy quốc thông báo là tới cầu hôn Linh Lung công chúa, hắn tức tới độ muốn lập tức đem tên sứ giả này nèm ra ngoài.

Tới cầu hôn Linh Lung công chúa?

Xác định không phải là tới kiếm chuyện sao?!

Các tướng lĩnh khác của Trần quốc cũng cảm thấy đây là Ngụy quốc tới khiêu khích.

Nếu không sao lại có hành động nhục nhã phò mã nước bọn họ, còn là đương kim Nhiếp Chính Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro