Chương 53: Những kẻ đó cho rằng là hoàng thất thì có thể muốn làm gì làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế Trần quốc sau khi nghe được cung nhân bẩm báo, liền tự mình tới gặp nữ nhi bảo bối.

Nhìn thấy con gái như vậy, Trần hoàng cũng vô cùng đau lòng.

Tuy rằng ông muốn dùng nữ nhi để lung lạc Tô Sầu, nhưng trong lòng cũng thật sự yêu thương nàng.

Nếu Tô Sầu là một kẻ vô dụng, hoặc có chỗ nào không tốt, ông cũng sẽ không đưa nữ nhi mình vào.

"Linh Lung, phụ hoàng an bài như vậy, là cũng vì tốt cho con. Tên Tô Sầu kia ở Trần quốc cũng chi có thể dựa vào phụ hoàng, ngày sau cũng sẽ không dám khi dễ con. Nếu con muốn hồi cung chơi liền hồi cung. Như vậy không tốt sao?

"Nhưng con không thích tên Tô Sầu đó." Linh Lung công chúa ủy khuất mếu máo khóc.

Nàng từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nàng không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy.

Cùng một người không hề quen biết ở bên nhau cả đời, còn không bằng chết đi.

"Phụ hoàng, dù sao con cũng không đồng ý, nếu người ép con đi gả chồng, con liền, con liền đi chết cho người xem!"

Trần hoàng nghe vậy liền biến sắc, "Linh Lung, không thể không nghe lời. Thánh chỉ tứ hôn cũng đã hạ, nếu con không đáp ứng, việc này phải tính như thế nào? Những võ tướng đó nếu lạnh tâm, sau này sao có thể tận tâm tận lực đánh giặc cho hoàng thất?"

Linh Lung công chúa quát, "Dù sao con cũng mặc kệ! Là người tứ hôn, người tìm ai đi gả cũng được, còn con sẽ không đi!"

Trần Hoàng dứt khoát thở dài đứng dậy, "Việc này không phải do ngươi quyết định. Tự ngươi suy nghĩ cho rõ ràng. Chờ tới ngày thành thân, thành thành thật thật lên kiệu hoa là được."

Dù sao cũng là nữ nhi của ông, còn có thể không nghe ông an bài hay sao? Bây giờ giận dỗi, đợi tới khi gả đi được là tốt rồi.

Trong cung cũng có mấy vị công chúa tới hòa thân, sau khi tới đây, không phải đều ôn nhu nghe lời sao.

Trong lòng Trần hoàng nghĩ vậy, nhưng cũng có phần muốn bồi thường cho nữ nhi của mình, chuẩn bị một đống thứ tốt cho nàng làm của hồi môn.

Thậm chí còn cho người xây phủ công chúa trong kinh thành, như vậy sau khi Linh Lung công chúa thành hôn, cũng sẽ có phủ riêng của mình, không cần bị vây trong nội trạch của nhà chồng.

Tô Nguyên Nguyên nghe được Trần hoàng vì Linh Lung công chúa xây phủ rầm rộ, càng thêm hâm mộ.

Là công chúa thật là sướng vô cùng. Gả chồng rồi còn có thể ở nhà của chính mình. Ở thời này, như vậy quả thực vô cùng hạnh phúc.

Tô Thừa Nghĩa nhìn Tô Nguyên Nguyên mặt nhỏ lộ ra biểu tình như vậy, cười nói, "Tiểu nha đầu cũng muốn ở trong căn nhà bự sao."

"Thúc, không phải là vấn đề nhà to hay nhỏ, mà là vấn đề được tự do."

Tô Thừa Nghĩa cũng mặc kệ nó là vấn đề gì, xoa đầu nàng hứa hẹn nói, "Không cần phải hâm mộ người khác, sau này thúc thúc cũng sẽ cho cháu căn nhà đẹp nhất thiên hạ."

Tô Nguyên Nguyên lắc đầu, "Không cần, không cần, có một căn nhà nhỏ ở là được, chúng ta không cần lãng phí tiền bạc."

Trong nhà tuy có tiền nhưng tất cả đều do thúc thúc của nàng chém giết trên chiến trường kiếm được, đó thật sự chính là mồ hôi và máu. Tô Nguyên Nguyên dùng đều cảm thấy áy náy.

Tô Thừa Nghĩa cười mà không nói, trong lòng lại thầm đem chuyện này nhớ kỹ. Chờ Nguyên Nguyên trưởng thành, sẽ thực hiện lời hứa này.

Hôn kỳ tới gần, toàn bộ kinh thành đều là một vẻ hỉ khí dương dương.

Tô Nguyên Nguyên lại vui không nổi, nàng biết, buổi hôn lễ này nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cho nên trong lúc mọi người vội vàng khí thế ngất trời, nàng liền tự mình ở trong viện học y thuật.

Bây giờ thúc thúc lại mời cho nàng một vị tiên sinh khác. Bởi vì đầu óc nàng tương đối ngốc, cho nên thời gian lão tiên sinh dạy bài mới cũng khá ít, đa số thời gian đều để nàng tự ôn tập công khóa.

"Đại tiểu thư, công chúa tới rồi."

Tô Nguyên Nguyên đang cầm sách nghiêm túc đọc, quản gia trong phủ Tam Phúc liền hoang mang rối loạn chạy vội tới.

Tướng quân đi ra ngoài, chủ tử trong nhà chỉ còn mỗi vị đại tiểu thư mới vài tuổi này. Tam Phúc muốn mời Tô Nguyên Nguyên đi tiếp khách.

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe có công chúa tới, đột nhiên giật mình. Nàng đột nhiên nghĩ tới một cách. Nếu để công chúa gả cho thúc thúc của mình, những chuyện sau đó chẳng phải sẽ không phát sinh sao?

"888, tui có phải trở nên thông minh hơn rồi không?"

888 tặng nàng một nụ cười cổ vũ.

Tô Nguyên Nguyên lập túc hùng dũng oai vệ đi theo Tam Phúc gặp công chúa.

Kết quả hai người tới tiền viện, công chúa đã chạy tới sân sau đang tu sửa kia.

Thì ra nàng nghe người ta nói trong phủ vì nàng xây hồ sen tìm chim bói cá, cho nên đặc biệt tới đây xem.

Tô Nguyên Nguyên lại theo Tam Phúc đi qua sân bên kia tìm, ai ngờ vừa tới liền nghe được âm thanh nhốn nháo từ trong phát ra.

Bước vào thì thấy chim bói cá đầy trời bay đi,...

Tam Phúc sốt ruột sai người nhanh chân đi bắt lại, nhưng chim bói bay nhanh, mấy chốc đã không còn con nào.

Tam Phúc liền gấp đến độ muốn khóc, "Những thứ này đều là trân bảo do tướng quân chuẩn bị, bây giờ không còn nữa, đây là muốn lấy mạng già của ta đền sao."

Tô Nguyên Nguyên nắm tay ông, "Lão thúc đừng khóc, không có việc gì. Thúc thúc sẽ không trách ông."

Tam Phúc dáng vẻ phúc hậu xoa xoa nước mắt, mím môi nói không ra lời.

Linh Lung công chúa lúc này mới vỗ vỗ tay đi tới, "Nói cho tướng quân nhà các ngươi, ta không thích những thứ này, bảo hắn đừng phí công chuẩn bị nữa. Chuẩn bị toàn là những thứ gì đâu, xấu muốn chết."

Tô Nguyên Nguyên bây giờ mới chính thức diên kiến vị nữ chính này. Nghe nói vị này tính cách tinh nghịch linh động, mới khiến cho nam chủ thích, Linh Lung công chúa.

Mẹ nó, đây mà gọi là tinh nghịch linh động sao?

Nguyên cốt truyện đối với cách gọi này có phải hiểu lầm gì rồi không.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy thật không hiểu nổi, có lẽ thật sự nàng đã hiểu nhầm cụm từ tinh nghịch linh động. Vị công chúa này quả thật không phù hợp với thúc thúc của nàng.

Sau khi cân nhắc giữa việc gia trạch không yên và tính mạng của thúc thúc mình, Tô Nguyên Nguyên vẫn gian nan chọn lựa mạng của thúc thúc, vì thế nỗ lực nặn ra một nụ cười thân hiện, hành lễ với công chúa, "Gặp qua công chúa điện hạ."

Linh Lung công chúa đang nhìn kiệt tác của mình mà đắc ý, nàng chính là cố ý chọc giận Tô tướng quân, sau đó Tô tướng quân đi từ hôn. Dáng vẻ kia ai nhìn cũng sẽ không nén được tức giận.

Linh Lung công chúa không nhịn được tiến tới gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Nguyên Nguyên, "Tiểu muội, muội là ai vậy"

"Tô tướng quân là thúc thúc của muội."

Linh Lung công chúa sửng sốt, sau đó thầm nói, "Không ngờ tên Tô tướng quân kia xấu như vậy, lại có một chất nữ dễ thương như vậy."

"Xấu?" Tô Nguyên Nguyên chớp chớp mắt, "Thúc thúc của muội không xấu, rất đẹp! Công chúa, thúc thúc của muội vô cùng tốt, thúc ấy nói chỉ cưới một tức phụ, sẽ luôn đối xử tốt với tức phụ. Tỷ gả đến nhà của chúng ta, sẽ rất hạnh phúc."

Linh Lung công chúa nghe Tô Nguyên Nguyên nói, một chút cũng không cho là sự thật. Phải nói là không có gì hiếm lạ.

Nàng lại không thích Tô tướng quân, cũng không thèm quan tâm hắn sẽ cưới bao nhiêu tức phụ.

"Tiểu muội muội, chuyện của người lớn muội không hiểu đâu. Nói cho thúc thúc của muội, ta dù sao cũng sẽ không thích nơi này, cũng sẽ không thích hắn."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Linh Lung công chúa sau khi nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng mà đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái, "Thúc thúc của muội có phải rất thương muội không?"

Tô Nguyên Nguyên nhìn nàng, không biết tại sao nàng lại hỏi chuyện này.

Nhưng sau đó nàng liền rất nhanh mà biết, vị Linh Lung công chúa không biết kiếm ở đâu ra một con sâu, bỏ lên trên quần áo của Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên đương nhiên không sợ sâu, rốt cuộc nàng và Tô Thừa Nghĩa cũng sống ở nơi hoang sơ một thời gian, cũng từng gặp không ít sâu, cùng lắm cũng chỉ là không thích. Nhanh chóng vươn tay nhỏ muốn hất con sâu đi, ai ngờ con sâu lại bò lung tung trên người nàng.

Tam Phúc thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, hai người bận rộn một hồi mới bắt được sâu.

Linh Lung công chúa tưởng đứa trẻ này sẽ khóc, kết quả lại không khóc, liền nhàm chán bỏ đi.

Nàng đi rồi còn thấy có chút thất vọng. Cho rằng nếu khi dễ chất nữ của Tô tướng quân, Tô tướng quân nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, sau đó sẽ đi từ hôn. Nhưng có lẽ cách này vô dụng.

Dù sao nàng cũng sẽ không gả cho Tô tướng quân, nên bây giờ chỉ có một cách, là đào tẩu.

Chờ cho Tô tướng quân thành thân rồi nàng sẽ quay về, lúc đó phụ hoàng chắc cũng không đến nổi sẽ bắt nàng đi làm thiếp cho người ta.

......

Tô Thừa Nghĩa mới từ bên ngoài trở về, liền nghe nói tới những việc vừa xảy ra trong phủ.

Nghe Tam Phúc nói chim bói cá bị thả bay đi mất, hồ hoa sen cũng bị hủy, cậu cũng không có cảm xúc gì. Dù sao cũng là chuẩn bị cho công chúa, nàng muốn làm sao thì để nàng làm.

Nhưng sau lại nghe được công chúa bỏ sâu lên người Tô Nguyên Nguyên, cả người khí tràng nháy mắt lạnh xuống, Tam Phúc ở bên cạnh sợ tới mức run run.

"Tướng quân, đó là công chúng, chúng ta cũng không dám ngăn cản."

Tô Thừa Nghĩa gắt gao nắm chặt tay, "Tất cả những người ở đây đều đi lãnh phạt."

Tam Phúc tâm phục khẩu phục mà đi. Dù sao cũng là gia pháp, không tới mức sẽ lấy mạng của bọn họ. Rốt cuộc cho dù là lý do gì, không chiếu cố tốt chủ tử, là do bọn họ thất trách.

Sau khi Tam Phúc đi rồi, sắc mặt Tô Thừa Nghĩa vẫn không có tốt lên.

Những kẻ phượng tử long tôn đó, thật sự cho rằng vì mình xuất thân từ hoàng thất, là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Tô Thừa Nghĩa suốt quãng đường đi tới hậu viện vẫn luôn nắm chặt tay, nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên đang ngoan ngoãn vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách, khí thế cả người mới chậm rãi mềm mại xuống, sau đó lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Nguyên Nguyên, vẫn còn đang đọc sách sao?"

"Thúc thúc, mau tới ăn điểm tâm. Bánh mứt táo ăn đặc biệt ngon." Tô Nguyên Nguyên cầm một miếng bánh đút vào miệng cậu.

Tô Thừa Nghĩa há miệng ăn, sau đó duỗi tay giúp Tô Nguyên Nguyên lau lau miệng, "Hôm nay hẳn là bị dọa rồi."

"Không có không có." Tô Nguyên Nguyên lập tức lắc đầu, "Cháu không sợ sâu, cháu cái gì cũng không sợ. Thúc thúc đừng lo lắng cho cháu."

Nàng càng tỏ ra hiểu chuyện, Tô Thừa Nghĩa càng không muốn để nàng chịu một chút ủy khuất nào.

Cậu yêu thương sờ khuôn mặt trắng nõn của Tô Nguyên Nguyên, thần sắc càng thêm kiên định.

Trong lòng Tô Nguyên Nguyên có chút bồn chồn, hỏi 888, "Thúc thúc của tui đang nghĩ gì vậy, sao tui có cảm giác thúc ấy sắp gây chuyện lớn."

888 ngáp một cái, "Vai ác nếu không gây chuyện, còn có thể gọi là vai ác sao?"

"Nhưng tui không muốc thúc ấy làm vai ác. Vai ác đều có kết cục không tốt."

"Không sao đâu, cốt truyện còn chưa đi đến đoạn đó, vẫn chưa chết được."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy 888 quả thực không đáng tin cậy. Nó là một hệ thống vô tâm vô phổi. Chỉ quan tâm tới nhiệm vụ có được hoàn thành hay không, còn chuyện vai ác sống hay chết, nó hoàn toàn không để ý.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy vai ác quá đáng thương, chỉ có nàng lo.

Nhanh chóng đã tới ngày Linh Lung công chúa thành thân.

Nhờ 888 thông báo, Tô Nguyên Nguyên biết được Linh Lung côn chúa đã trốn ra khỏi cung từ đêm hôm trước

Cho nên hôn lễ hôm nay, chú định là sẽ không có tân nương tử. Trong cung bây giờ cũng là một mảnh gà bay chó sủa.

Trong ngày đại hôn, lại không biết tung tích công chúa. Đây quả là chuyện khiến người nghe phải cười rụng răng. Ngay cả nữ nhi của mình cũng quản không được, sau này sao có thể quản lý văn võ bá quan, sao có thể quản lý nổi toàn bộ quốc gia.

Trần hoàng nghĩ tới đó, giận giữ vô cùng. Nhưng ở trước mặt văn võ bá quan, ông lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Đợi đến khi Tô Thừa Nghĩa mang theo đội ngũ đón dâu tới cửa cung, Trần hoàng liền bí mật gọi cậu tới, nói rõ tình hình thực tế cho cậu nghe.

Cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc có thể gạt người khác, nhưng làm sao có thể giấu được tân lang quân.

Tô Thừa Nghĩa nghe xong mọi chuyện, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Công chúa mất tích, chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn? Bệ hạ đã phái người đi tìm chưa, nếu chưa vi thần xin phép được tự mình đi tìm."

Trần hoàng không ngờ tới nước này, cậu cũng không tức giận, mà chỉ đi lo lắng cho nữ nhi của mình, trong lòng cũng có phần hưởng thụ, "Không cần phải như vậy, trẫm đã phái người đi tìm. Chỉ sợ đại hôn hôm nay...."

Tô Thừa Nghĩa vội vàng khom người nói, "Bệ hạ, tuy rằng công chúa không ở, nhưng có bệ hạ ở đây chứng hôn, vi thần cũng sẽ dựa theo an bài lúc trước, nghênh thú công chúa vào cửa."

Tô Thừa Nghĩa vội vàng khom người nói, "Bệ hạ, tuy rằng công chúa không ở, nhưng là có bệ hạ chứng hôn, vi thần cũng vẫn như cũ sẽ dựa theo hôn ước an bài, nghênh thú công chúa vào cửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro