Chương 52: Không chỉ báo thù, mà cậu còn phải có quyền lực tối cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh đô của Trần quốc vô cùng phồn hoa.

Tô Thừa Nghĩa là phiêu kỵ tướng quân, ở đây cũng có một tòa tướng phủ của riêng mình. Diện tích rất lớn, bố trí cũng ấm áp. Đây đều là do người phía Tôn gia an bài.

Hiện giờ có thể nói Tô Thừa Nghĩa là người duy nhất để Tôn gia dựa vào.

Tiểu hoàng tử vẫn chưa trưởng thành, đại tướng quân Tôn Khuê thân thể càng ngày càng yếu, chỉ sợ khó có thể lại lên chiến trường, những tiểu bối khác của Tôn gia thì chỉ biết an cùng hưởng lạc, không ai dám trực tiếp lên chiến trường. Cho dù có đi, nhưng dưới sự kiềm hãm của hoàng đế đối với Tôn gia, không hề giống như Tôn Khuê năm đó nhờ phúc của Tôn quý phi, có thể ngồi lên ghế đại tướng quân.

Mà Tô Thừa Nghĩa lại khác, cậu là tự mình lập công được thăng chức, tất cả mọi thứ đều tự mình giành được. Cho nên hoàng đế cũng không có cách kiềm hãm cậu trưởng thành. Hơn nữa cậu đối với Tôn gia luôn là vẻ trung thành tận tâm, là kẻ dị loại ở Trần quốc, cậu chỉ có thể dựa vào Tôn gia ổn định, cho nên luôn ở thế vừa hỗ trợ vừa kiềm chế lẫn nhau. Người của Tôn gia cũng vô cùng ủng hộ cậu

Tô Nguyên Nguyên cũng không hiểu những phức tạp trong đó, cũng là nhờ 888 phân tích cho nàng nghe.

Tô Nguyên Nguyên nghe xong, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Nàng kỳ thật chỉ quan tâm, làm cách nào có thể thay đổi vận mệnh bi thảm như trong nguyên tác của thúc thúc mình.

Lần này nàng không cần phải đề phòng nữ chính. Dù sao thúc thúc của nàng không thích vị công chúa kia, vị công chúa kia cũng không thích thúc thúc của nàng. Hai người sẽ không xảy ra gút mắt. Việc duy nhất cần phòng ngừa đó là ngăn cho thúc thúc nàng không bức vua thoái vị thất bại.

Dựa theo trong nguyên tác, thúc thúc nàng thật ra không có ý định muốn tạo phản làm hoàng đế. Thúc ấy tuy cầm trọng binh trong tay, nhưng mong muốn duy nhất cũng chỉ là mượn lực Trần quốc đi đánh Ngụy quốc, sau đó thâu tóm Ngụy quốc, tiêu diệt hết hoàng thất Ngụy quốc.

Cho nên khi bức vua thoái vị, thúc ấy mới có thể vội vàng như vậy, không có sự chuẩn bị kỹ càng. Dẫn tới mới bị hào quang của nam chính chiếu phải một chút, liền thất bại.

Tô Nguyên Nguyên nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để thay đổi thế cục này.

Lúc đầu, nàng nghĩ có thể tìm cách ngăn cản hoàng đế tứ hôn, nhưng nàng phát hiện, chuyện tứ hôn này đối với thúc thúc có nhiều lợi ích. Thông qua việc công chúa đào hôn, lão hoàng đế vì trấn an nhân tâm, sẽ cho thúc thúc thăng quan tiến tước.

Nhưng mà ngoại trừ đoạn cốt truyện này, nàng cũng chưa nghĩ ra cách khác có thể dùng được.

"888, cho cái ý kiến đi."

"Bổn hệ thống không thể giúp cô gian lận."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Lúc này, Tô Thừa Nghĩa đang ở trong cung diện kiến lão hoàng đế của Trần quốc.

Hoàng đế Trần quốc là một người tính cách yếu đuối, từ lúc thượng vị, vẫn luôn có hình tượng là một người hiền lành, không thích đánh nhau. Nếu không phải tình thế ngũ quốc tranh bá, yêu cầu kiềm hãm lẫn nhau, Trần quốc đã sớm bị diệt.

Cũng bởi vì như vậy, ông ở phương diện dùng người cũng không quá chú ý. Rất nhiều vị trí đại tướng đều do thân tộc của hậu phi đảm nhiệm.

Phi tần nào nhận được nhiều sủng ái, thì thân tộc có chức quan càng lớn.

Cho nên đối với vị tướng quân có thể đánh giặt như Tô Thừa Nghĩa cũng thập phần coi trọng.

Nhìn vị tướng quân mặt đầy râu quai nón, lòng ông cảm giác rất an toàn. Đây mới chính là hổ tướng của ông, giúp ông ngăn chặn những lang binh sói lính của Ngụy quốc.

Trần hoàng nhìn Tô Thừa Nghĩa nửa ngày, sau đó hài lòng vuốt bụng tròn của mình, "Ái khanh, hôm nay lần đầu gặp mặt, ta liền thấy khanh có uy võ của một hổ tướng."

Tôn mỹ nhân ngồi bên cạnh ông cười nói, "Bệ hạ, hắn ta có anh dũng, cũng là cây đao trong tay bệ hạ, bệ hạ chỉ nơi nào, hắn chỉ có thể chém về nơi đó."

"Nương nương nói rất đúng, bệ hạ tin dùng vi thần, thần nhất định sẽ là cánh tay do bệ hạ sai sử."

Hoàng đế Trần quốc nghe vậy liền cười ha hả lên.

Lại cẩn thận nhìn Tô Thừa Nghĩa, "Nghe nói ái khanh vẫn chưa có hôn phối."

Tôn mỹ nhân ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến.

Tô Thừa Nghĩa liền nói, "Đúng vậy bệ hạ."

"Tốt, rất tốt, trẫm có một nữ nhi tên Linh Lung, năm nay vừa mới mười tám, vẫn chưa có hôn phối, cùng ái khanh rất thích hợp. Trẫm muốn chiêu ngươi làm phò mã, ngươi có bằng lòng hay không."

Tô Thừa Nghĩa không chút do dự quỳ xuống, "Vi thần sợ hãi, chỉ sợ vẻ ngoài thô lỗ, quấy nhiễu công chúa."

"Ái khanh dáng vẻ oai hùng, hà tất khiêm tốn."

Tô Thừa Nghĩa lúc này mới nói, "Vi thân đa tạ bệ hạ ân điển."

Trong lúc nhất thời, chuyện công chúa muốn gả thấp cho Tô Thừa Nghĩa liền truyền khắp nơi.

Tôn gia nghe được tin tức từ Tôn mỹ nhân, Tôn Khuê lập tức tìm Tô Thừa Nghĩa, muốn nghe cậu giải thích rõ ràng.

Cậu vốn là người của Tôn gia, bây giờ lại trở thành phò mã, chẳng lẽ có ý định thoát ly khỏi Tôn gia.

Tôn Khuê đã chuẩn bị sẵn tinh thần Tô Thừa Nghĩa sẽ thất tín bội nghĩa, kết quá thái độ của Tô Thừa Nghĩa còn kính cẩn hơn lúc trước, thấy ông tới, tự mình pha trà đổ nước.

"Vì sao hôm nay ta tới đây, ngươi hẳn là rõ ràng."

Tô Thừa Nghĩa cười nói, "Mạt tướng còn đang định tới Ngô phủ giải thích đây. Chuyện hôm nay tuy có chút đột ngột, nhưng bất quá thần cũng nghĩ tới, vị Linh Lung công chúa không có huynh đệ đồng bào, không xung đột với lợi ích của Tôn gia, nếu có thể cùng nàng kết thân, ngược lại sẽ có thêm trợ lực."

Tôn Khuế có chút không tin hỏi lại, "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

"Thật sự." Tô Thừa Nghĩa ngẩng đầu nhìn ông, "Tướng quân cũng biết, mạt tướng tính tình thô lỗ, tự nhiên biết không xứng với kim chi ngọc diệp. Vốn định cầu lấy nữ tử dân gian, an phận giúp đỡ chăm sóc quản gia. Nhưng vì Tôn gia, vì Bát hoàng tử, mạt tướng nguyện ý cung phụng Linh Lung công chúa, chỉ cần mẫu gia nàng có thể giúp đỡ Bát hoàng tử.

Nghe được dự tính của Tô Thừa Nghĩa, trong lòng Tôn Khuê cũng dần dần an tâm. Rốt cuộc Tô Thừa Nghĩa nói cũng có lý. Mà hiện giờ cậu còn nắm quyền cao, nếu thật sự muốn phản bội Tôn gia, lại có hoàng đế chào mời, cũng không cần phải khách khí với ông như vậy.

Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể tạm thời tin cậu.

Chờ Tôn Khuê đi rồi, Tô Nguyên Nguyên liền chạy tới thư phòng, từ bền ngoài vói đầu vào nhìn Tô Thừa Nghĩa.

Tô Thừa Nghĩa đang suy tính sự tình thì cảm giác có một đạo tầm mắt nhìn cậu, vì thế quay đầu nhìn lại, thì thấy được khuôn mặt tròn xoe của Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên đối với cậu nở nụ cười, "Thúc thúc."

"Nguyên Nguyên tới rồi."

Tô Thừa Nghĩa đi tới, đem nàng bế lên, "Ở nhà chơi cái gì?"

"Không có chơi, cháu đọc sách." Tô Nguyên Nguyên nói. Nàng bây giờ vô cùng nghiêm túc học tập. Tuy rằng rất ngốc, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần mình đủ nỗ lực, vẫn có thể học được một chút.

Không thể bởi vì ngốc, mà không học.

Nàng vừa nghe nha hoàn bên cạnh nói mình sau này sẽ có một vị thẩm thẩm là công chúa, mới biết thánh chỉ tứ hôn đã hạ, liền tò mò chạy tới đây.

"Bọn họ nói thúc muốn cưới công chúa." Tô Nguyên Nguyên nói.

Tô Thừa Nghĩa cười nói, "Sao vậy, lo lắng thúc thúc cưới công chúa, sẽ không thương cháu nữa? Yên tâm đi, cho dù là ai, cũng không bằng Nguyên Nguyên nhà chúng ta."

Ở trong lòng hắn, không ai có địa vị cao hơn chất nữ của mình. Cho dù sau này sinh con nối dõi, bất quá cũng chỉ là vì nghĩa vụ truyền thừa huyết mạch của gia tộc. Chỉ có Nguyên Nguyên là khác biệt, nàng cùng hắn trải qua hoạn nạn, đồng sinh công tử tới bây giờ. Là mệnh căn tử của cậu.

Tô Nguyên Nguyên lắc đầu, "Không có, chỉ muốn tới gặp thúc thúc một chút. Thúc thúc, nếu công chúa không muốn gả cho thúc, thì phải làm sao bây giờ?"

"Cháu còn hiểu những chuyện này?" Tô Thừa Nghĩa kinh ngạc hỏi.

Tô Nguyên Nguyên lúng túng nói, "Trong thoại bản có viết đó ạ. Công chúa đào hôn, đi theo thư sinh nghèo túng."

Tô Thừa Nghĩa nghe xong bật cười ha ha.

"Nếu thật sự như vậy, không gả liền không gả, lại tìm cho cháu một người thẩm thẩm cháu thích."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy bây giờ cũng không dám tìm thẩm thẩm khác, rốt cuộc thúc thúc nàng còn đại sự phải xử lý, lỡ thất bại thì làm sao.

Bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đâu.

......

Bời vì muốn thành thân với công chúa, Tô Thừa Nghĩa trở thành thế lực mới nổi ở kinh thành. Thiệp mời yến hội nối gót nhau chạy tới.

Tô Thừa Nghĩa cũng rất bằng lòng kết giao với những người này, ngoại trừ giúp mở rộng nhân mạch, cũng tiện thể mang Nguyên Nguyên đi xem náo nhiệt. Nếu Tô gia không xảy ra chuyện, tuổi tác như nàng, hẳn là nên cùng tẩu tẩu đi ra ngoài, nhận thức một số bạn cùng lứa.

Vì thế trong yến hội của quý tộc gần đây xuất hiện một tổ hợp kỳ quái, một vị tướng quân râu xồm uy vũ, dắt tay một nữ đồng ngọc tuyết đáng yêu.

Hai người hình thành một loại hai cực tương phản manh, hơn nữa Tô Nguyên Nguyên cũng cố gắng xây dựng quan hệ với người khác. Đối với ai cũng lộ vẻ tươi cười, càng chọc người thích.

Không chỉ gia quyến thích nàng, ngay cả các hoàng tử cũng thích nàng.

Tô Nguyên Nguyên nhìn kẻ đang ngồi xổm trước mặt nàng, mặt đầy mỡ nở nụ cười với nàng, ghê tởm mém tý nôn ra.

Nàng vừa ra ngoài định đi WC, thì gặp tên biến thái này cầm theo một túi kẹo, nói chỉ cần cho hắn ôm một cái, liền sẽ cho nàng kẹo ăn. Với vẻ mặt kia, nàng dám chắc cái ôm mà hắn nói không phải là kiểu người lớn ôm con nít.

Nàng biết bản thân lớn lên đẹp, được nhiều người yêu thích. Nhưng thân thể của nàng bây giờ mới có bốn tuổi rưỡi thôi mà!

Chẳng lẽ là biến thái, chính xác là biến thái!

Lúc tên biến thái kia duỗi tay về phía nàng, Tô Nguyên Nguyên lập tức tránh lui về sau, "Ta, ta đi tìm thúc thúc của ta. Thúc thúc của gần đây, thúc ấy sắp tới chỗ này rồi."

"Tiểu muội muội, ta mang muội đi tìm thúc thúc của muội nha. Ta biết thúc thúc của muội ở nơi nào." Đại hoàng tử mắt to nhìn nàng.

Đại hoàng tử duỗi tay nắm lấy tay nhỏ muốn dắt Tô Nguyên Nguyên đi. Bàn tay nhỏ quả thật mềm mại mịn màng. Hắn nhịn không được trộm nuốt một ngụm nước miếng.

Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức thét chói tai, "A ——"

"Nguyên Nguyên!"

Tô Thừa Nghĩa giống như từ trên trời giáng xuống, từ xa bước vài bước vội đến bên này, sau đó đoạt lại Tô Nguyên Nguyên từ tay Đại hoàng tử, ôm vào trong ngực.

Tô Nguyên Nguyên cả người phát run, thật sự bị ghê tởm tới rồi.

Tô Thừa Nghĩa cảm nhận được hài tử trong lòng đã bị kinh hách, trong lòng vô cùng giận dữ, lúc đối mặt với Đại hoàng tử, cũng không cho sắc mặt tốt, "Điện hạ, chất nữ của ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, quấy nhiểu điện hạ, thỉnh điện hạ niệm nàng còn nhỏ tuổi, chớ trách tội."

Đại hoàng tử vẻ mặt đáng tiếc nhìn Tô Nguyên Nguyên, sau đó cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì, nàng lớn lên cũng thật đáng yêu, khiến người ta yêu thích. Nếu Tô tướng quân đồng ý, ta thật ra muốn dẫn nàng hồi cung chơi với mẫu phi. Mẫu phi của ta rất thích những đứa trẻ như vậy."

Tô Thừa Nghĩa ôm chặt hài tử, "Đứa trẻ vừa mới tới nơi này, chưa hiểu việc đời, chỉ sợ sẽ làm phiền nương nương. Điện hạ nếu không còn việc gì khác, ta xin phép đưa hài tử về trước."

Nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Về đề nhà, cảm giác ghê tởm của Tô Nguyên Nguyên mới dần tiêu tán, nàng quyết định sau này sẽ không tham mấy cái yến hội đó nữa. Vẫn là ở nhà an toàn nhất.

Tô Thừa Nghĩa ôm nàng dỗ dành hồi lâu, còn đặt nàng ngồi trên cổ mình chơi cưỡi ngựa để dỗ, Tô Nguyên Nguyên cũng tự cảm thấy xấu hổ, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ mình không còn sợ hãi nữa.

"Lúc nhìn thấy thúc thúc, cháu cảm thấy giống như có đại anh hùng từ trên trời xuất hiện, một chút cũng không sợ hãi."

Tô Thừa Nghĩa đối với sự tin tưởng hoàn toàn của chất nữ, trong lòng từng đợt khó chịu. Cậu cũng không có lợi hại như chát nữ nghĩ.

Nếu hôm nay tên Đại hoàng tử kia dùng quyền lợi của hoàng thât tới áp bức. Nếu lão hoàng đế lại hồ đồ, tùy ý để cho hoàng tử này hồ nháo, cậu ngoại trừ việc mang theo hài tử đi đào vong, cũng không có cách nào khác.

Tô Thừa Nghĩa đột nhiên phát hiện, quyền thế của bản thân vẫn còn quá nhỏ.

Chỉ nắm quân quyền thôi là chưa đủ. Hoàng thất vi tôn, chỉ cần hoàng thất xảy ra biến cố, tất cả những trả giá của mình đều như muối bỏ biển, ngay cả Tô Nguyên Nguyên cũng không bảo vệ được.

Bây giờ cậu có thể bảo vệ Nguyên Nguyên, nhưng sau này thì sao?

Mấy năm qua trong đầu Tô Thừa Nghĩa chỉ một lòng muốn báo thù, nhưng bây giờ cậu đã có ý khác.

Không chỉ báo thù, mà còn phải có quyền lực tối cao.

Từ sau chuyện đó, Tô Nguyên Nguyên thật sự không ra cửa. Mỗi ngày đều ở nhà chăm chỉ học y thuật. Thậm chí nàng còn nghĩ, sau này học y thuật giỏi rồi, sẽ học thêm hạ độc, nếu gặp phải loại biến thái như thế này, nàng nhất định sẽ cho hắn một bao bột ngứa, ngứa chết hắn!

Tô Nguyên Nguyên ở nhà an tĩnh học hành, hôn kỳ của công chúa và Tô Thừa Nghĩa cũng được định ra tới. Là vào lúc cuối năm.

Từ giờ tới đó còn mấy thàng, vừa đủ thời gian để chuẩn bị. Trong phủ tướng quân cũng bắt đầu bận rộn lên.

Thúc thúc của nàng vì để tỏ ra là bản thân cũng yêu thích công chúa, tiến hành xây dựng rầm rộ trong phủ.

Nghe nói nơi công chúa trụ trong cung có một hồ hoa sen, thúc thúc của nàng cho người đào một hồ nước trong sân, còn đem hoa sen về trồng.

Lại nghe nói công chúa thích chim bói cá, thúc thúc nàng liền tìm người đi kiếm loài chim này đem về trong phủ dưỡng.

Lại nghe nói......

Dù sao không thiếu tiêu tiền.

Tô Nguyên Nguyên tuy rằng biết là giả, nhưng nhìn nỗ lực của thúc thúc mình, nàng nhiều lúc còn cho rằng thúc thúc nàng rễ đậm tình sâu với vị công chúa đó.

"Thúc thúc, nếu công chúa trở thành thẩm thẩm, thúc sẽ đối xử tốt với tỷ ấy sao?"

"Đương nhiên, Tô gia nhà chúng ta, chỉ có thể có một vị thê tử." Tô Thừa Nghĩa trả lời. Cho dù thành hôn vì nguyên nhân gì, thích hay không thích, vẫn phải kính trọng thê tử.

Đương nhiên, tiền đề là vị thể tử này có thể đối xử tốt với chất nữ của hắn.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thúc thúc của mình, lại nghĩ tới vị nam chính trong nguyên cốt truyện, lúc quen biết với Linh Lung công chúa, đã sớm cưới nữ nhi nhà thừa tướng.

Lại còn dây dưa với vài vị hồng phấn tri kỷ, cho nên nói, vị công chúa này cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân trong hậu cung của hắn. Kết thúc khi nam chính trở thành chủ nhân của thiên hạ, vị công chúa này cũng không trở thành hoàng hậu, chỉ là một phi tử mà thôi.

Tô Nguyên Nguyên cảm khái, tình yêu quả là thứ làm con người ta mê mụi.

Trong lúc toàn kinh thành đều biết Phiêu Kị tướng quân một lòng say mê Linh Lung công chúa, vị công chúa này lại đang ở trong cúng nháo tuyệt thực.

Linh Lung công chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Trần quốc, cũng là đứa con được sủng ái nhất.

Rốt cuộc nàng là một vị công chúa không có huynh đệ ruột, sẽ không tham gia tranh đấu, nhìn qua rất vô hại.

Cho nên hoàng đế Trần quốc cũng rất cẩn thận trong việc chọn vị hôn phu cho nàng, mãi đến 18 tuổi vẫn chưa có hôn phối. Bây giờ ông nhìn trúng Tô Thừa Nghĩa, ông cảm thấy nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả, Tô Thừa Nghĩa tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là một vị hôn phu khó tìm, quan trọng nhất là nếu hai người thành thân, thì chính là một muỗi tên trúng mấy con nhạn. Việc hôn sự thành, cũng không uổng công ông sủng ái nữ nhi mấy năm qua.

Nhưng mà công chúa Linh Lung lại không muốn hy sinh bản thân để hồi báo sự sủng ái của hoàng đế Trần quốc.

Nàng nghe người ta nói qua vị tướng quân này, giết người như ma. Mặt đầy râu xồm, xấu vô cùng.

Hơn nữa nàng lại chán ghét loại hôn nhân chính trị này. Nàng muốn tìm một người cũng yêu nàng, yêu nhau đến khi bạc đầu. Mà không phải một người tùy tiện để đính hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro