Chương 51: Trong nhà vẫn luôn có người lo lắng cho thúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ quy mô chiến tranh rất lớn, hai bên đều điều động đại quân thủ vệ biên giới, nguyên nhân gây ra chiến tranh là bởi vì Ngũ hoàng tử của Trần quốc trong lúc đi săn thú, bị người của Ngụy quốc ám sát.

Khi nghe thám báo đem thi thể trở về, đại tướng quân Tôn Khuê lập tức phun ra một búng máu.

Ngũ hoàng tử chính là nhi tử của muội muội đang làm quý phi của ông. Ngũ hoàng tử không còn, Tôn gia bọn họ về sau biết trông cậy vào ai? Vì thế lập tức tỏ vẻ quyết tâm muốn huyết tẩy Ngụy quốc, vì Ngũ hoàng tử báo thù.

Hoàng đế Trần quốc là một kẻ yếu đuối, tuy rằng nhi tử bị địch quốc giết, nhưng ông cho rằng mình vẫn còn những đứa con khác.

Vì thế kêu sứ thần đi tới Ngụy quốc nói lý lẽ, yêu cầu bọn họ đền bù.

Kết quả Ngụy quốc không thừa nhận. Còn nói muốn đánh thì đánh, không cần phải kiếm cớ.

Vì vậy Tô Khuê giận dữ, trực tiếp đem binh tới đánh Ngụy quốc.

Đã đánh liên tục vài tháng.

Hai bên cũng dần tinh bì lực tẫn. Đặc biệt đã sắp vào Đông, mùa Đông có tuyết rơi, lúc đó quả thật không đánh nổi nữa.

Tô Thừa Nghĩa mặt một thân áo giáp đen, người dính đầy máu đứng ở chỗ cao trong doanh trại, nhìn về phương xa.

Phía sau cậu là ba huynh đệ Long Hổ Báo.

Ba huynh đệ sau khi đi theo Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Nghĩa cũng không quên đề bạt bọn họ, bây giờ kẻ kém cỏi nhất cũng đã là bách phu trưởng.

Trương Long cung kính nhìn Tô Thừa Nghĩa, "Đại ca, lần này cũng không phân nổi thắng bại, ta thấy thân thể đại tướng quân cũng không còn như trước, chắc chắn sẽ ra lệnh thu binh. Sang năm cũng không biết có thể tiếp tục lại đánh không."

Tô Thừa Nghĩa nói, "Chúng ta dù sao cũng là người của Ngụy quốc, ở nơi này, cho dù có bao nhiêu nỗ lực, người khác cũng sẽ coi nhẹ chúng ta vài phần. Nếu không có cơ hội lập công, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị những người ở Trần quốc xa lánh."

Tô Thừa Nghĩa hiện giờ đã là thiên tướng. Nhưng dựa theo công lao của cậu, lý ra đã trở thành tam phẩm tướng quân. Nhưng bởi vì mẫu quốc không phải Trần quốc, nên vẫn luôn bị phía trên kiềm hãm.

Ba huynh đệ Long Hổ Báo vẫn luôn rất bất bình về chuyện này. Bọn họ với Tô Thừa Nghĩa chính là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Chỉ có Tô Thừa Nghĩa sống tốt, bọn họ mới có thể sống tốt.

Trương Long sốt ruột nói, "Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ, đại tướng quân nếu không tiếp tục đánh, chúng ta cũng không còn cách nào khác."

"Muốn chiến tranh, vẫn sẽ có cách."

Vương Hổ là kẻ cơ linh nhất, lập tức hỏi, "Đại ca, có phải huynh có biện pháp?"

Tô Thừa Nghĩa cũng không nói toạc ra, nhìn bọn họ nói, "Nếu ta chết trận, có phải các ngươi sẽ vì ta báo thù đúng không."

"Chuyện đó đương nhiên, huynh chính là đại ca của chúng ta nha." Trương Long lập tức nói.

Vương Hổ và Lý Báo cũng bày tỏ cùng thái độ.

Tô Thừa Nghĩa cười không nói lời nào, xoay người rời đi.

Ba huynh đệ gãi đầu nhìn theo bóng cậu. Trương Long hỏi, "Đại ca là có ý gì vậy?"

Lý Báo đẩy Vương Hổ, "Lão tam, ngươi nói đi."

Vương Hổ xoa đầu nói, "Ý của đại ca là, nếu tôn tướng quân chết trận...."

Trương Long và Lý Báo hoảng hốt trợn mắt nhìn.

Quyết chiến ba ngày sau.

Tôn Khuê một lòng muốn thay hoàng tử báo thù, cũng muốn rửa sạch nổi nhục của bản thân.

Cháu ngoại trai chết ngay trên địa bàn của mình, đối với một võ tướng như ông chính là một sự sỉ nhục.

Đây là trận chiến cuối cùng trước khi mùa đông kết thúc, cần phải dồn hết sức để thắng lợi. Nếu không với thái độ hiện giờ của hoàng thượng, sang năm sẽ không có cơ hội đánh tiếp.

Dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh hai bên, kèn hiệu xung phong nổi lên, cờ bay phần phật, hai bên binh lính đồng loạt xông lên.

Tô Thừa Nghĩa dẫn theo nhân mã, tựa như lưỡi đao, cắm vào đội ngũ của Ngụy Quốc. Lập tức phá hỏng trận thế của Ngụy quốc.

Sĩ khí Trần quốc lập tức dâng cao.

"Tên Tô Sầu này thật ra không tồi." Tôn Khuê ngồi trên lưng ngựa nhìn biểu hiện của Tô Thừa Nghĩa, trong lòng mười phần hài lòng. Chỉ tiếc cậu xuất thân từ Ngụy quốc, vẫn phải cẩn thận đề phòng, không thể cho quá nhiều quyền bính.

Trong lúc binh lính của Trần quốc vẫn còn phấn chấn, đại quân của Ngụy quốc lại từ khung cảnh tán loạn biến ảo trận thế, vây kín quân Trần quốc.

Tô Thừa Nghĩa nghe tiếng kèn quen thuộc, nhìn cờ xí bên phía Ngụy quốc biến ảo vị trí, trong lòng cười lạnh.

Binh pháp Ngụy quốc đang dùng, vẫn là loại binh pháp do phụ huynh cậu nghiên cứu ra.

Đại quân nếu gặp thế bất lợi, có thể lợi dụng trận pháp này tìm cơ hội thở dốc, nếu vận dụng một cách thích hợp, còn có khả năng xoay chuyển chiến cuộc.

Nhưng mà vị tướng dẫn binh bây giờ vẫn chưa quá quen thuộc, vận dụng trận pháp vẫn còn chưa thành thục.

Nếu là người khác, gặp trận thế này rất khó để phá. Nhưng Tô Thừa Nghĩa là người vô cũng hiểu rõ trận pháp này, vì thế cố ý tạo ra chỗ sơ hở, khiến cho bên Ngụy quốc vây kín thành công.

Ngụy quốc đem binh lính Trần quốc tách thành hai nữa. Bên phía Trần quốc có xu hướng suy tàn.

Tô Khuê lập tức ra lệnh cho binh lính lui lại, nhưng tiếng kèn vừa cất lên, quân địch đã bao vây tứ phía.

Ngay lúc này, ngựa của Tô Khuê bị một mũi tên bắn trúng, con ngựa ăn đau, liền hất Tôn tướng quân xuống đất. Đại tướng phía địch thấy vậy, lập tức thúc ngựa giết tới.

Hộ vệ bên cạnh Tôn Khuê gắt gao bảo vệ người, lại bị đối phương từng đao từng đao chém ngã.

"Đại tướng quân đi mau." Một tên hộ vệ la lớn.

Tôn Khuê lập tức xoay người khập khiễng chạy. Vừa chạy vừa phải chém những lính Ngụy quốc tấn công.

Nhưng rất nhanh, ông đã bị đuổi kịp.

Binh lính Trần quốc hoàn toàn không phải là đối thủ của đại tướng Ngụy quốc, Tôn Khuê mắt thấy không thể chạy được nữa, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên bên cạnh ông vươn tới một thanh trường thương ngăn cản đại đao của đại tướng Ngụy quốc, sau đó hai bên bắt đầu giao chiến.

Tô Thừa Nghĩa tuy võ nghệ không tồi, nhưng lại phải bảo vệ Tôn Khuê đang bị thương ở chân, sơ hở khắp nơi.

Tôn Khuê lập tức khập khiễng xoay người chạy. Vừa chạy còn vừa chém giết bên người Ngụy quốc binh lính.

Đối phương nhìn ra điểm yếu của cậu, vẫn xuống tay ở phía Tôn Khuê.

Tô Thừa Nghĩa không kịp cản lại, mắt thấy đại đao của đối phương muốn chém Tôn Khuê, cậu lập tức đưa người ra chắn, trên vai liền bị chém một đao. Sau đó nhịn đau một tay bắt lấy lưỡi đao, một tay nhanh chóng đem trường thương đâm qua, một kích đâm chết đối thủ.

......

Trận chiến này chấm dưới dưới sự thắng thảm của Trần quốc. Đại tướng Tôn Khuê cũng bị thương. Mọi người trong lòng nghẹn một cổ giận.

Ba huynh đệ Long Hổ Báo cũng vậy. Bọn họ hôm đó nhân lúc tình thế hỗn loạn, dùng nỏ cung của Ngụy quốc, muốn cho đại tướng bên mình bị thương một chút, kết quả nhắm không chuẩn, dẫn đến tình huống như vậy.

Cũng may đại tướng bên Ngụy quốc nhanh chóng tiến lên.

Nhưng không ngờ cuối cùng đại ca của bọn họ cũng tiến lên, liều mạng che chở Tôn tướng quân. Cuối cùng còn khiến đại ca bị trọng thương.

Trương Long và Lý Báo liền tỏ thái độ ghét bỏ Vương Hổ, không hiểu nhưng lại tỏ ra hiểu, hiểu lầm ý của đại ca.

Ba người bọn họ còn tính tìm Tô Thừa Nghĩa nhận sai, liền nghe bên ngoài có thông báo đại tướng quân tới.

Sau đó liền nhìn thấy Tôn Khuê được người hầu nâng vào trong doanh trướng của Tô Thừa Ngĩa.

Tôn Khuê chỉ bị thương ở chân, những vết thương khác cũng không đáng kể. Sau khi băng bó tốt, ông liền nhớ tới Tô Thừa Nghĩa vừa cứu mình một mạng, vì thể tự mình tới hỏi thăm.

Mới vừa vào cửa, liền thấy Tô Thừa Nghĩa đang đổi thuốc, vết thương sâu đến độ thấy được xương, Tôn Khuê xem mà sắc mặt trắng bệch.

Ông tuy rằng đã là tướng quân nhiều năm, nhưng cũng ít tự mình ra trận. Rốt cuộc quốc vương của Trần quốc là người yếu đuối, rất ít khai chiến. Hơn nữa ông còn thuộc loại người dựa vào gia tộc thượng vị, càng hiếm khi chịu loại vết thương này.

Cho nên khi thấy vết thương trên người Tô Thừa Nghĩa, trộm nghĩ nếu không phải được cậu chắn, chắc nó bây giờ đang ở trên người mình, trong lòng càng thêm cảm kích cậu.

Nhìn thấy Tô Thừa Nghĩa đang muốn xuống giường hành lễ, ông lập tức ngăn lại, "Ngươi hôm nay vì cứu bổn tướng mà bị thương, không cần đa lễ, cứ nằm trên giường dưỡng thương đi."

Tô Thừa Nghĩa vẫn kiên trì ngồi dậy, "Mạt tướng nhận đại ân của tướng quân, cam nguyện vì tướng quân đầu rơi máu chảy, đến chết mới thôi. Không dám vì chuyện này mà quên lễ."

Nhìn thấy biểu hiện của Tô Thừa Nghĩa, Tôn Khuê càng thêm động lòng.

Ông trước nay đều rất thưởng thức vẻ anh dũng của người này, nhưng vì cậu là người Ngụy quốc, mà vẫn luôn phòng bị.

Hiện giờ cậu lại lấy tính mạng ra cứu ông, ông không thể không cảm động.

Hơn nữa biểu hiện lại vô cũng cung kính, làm ông cảm thấy rất thỏa mãn.

Trở lại doanh trại của đại tướng, Tôn Khuê liền viết báo cáo chiến công lần này, ghi nhận chiến công thủ hộ của Tô Thừa Nghĩa.

Vì thế đợi lúc Tô Thừa Nghĩa có thể xuống giường, có thể về nhà thăm chất nữ, lệnh phong thưởng của kinh thành cũng đến, Tô Thừa Nghĩa trở thành hậu tướng quân. Có thể đơn độc chỉ huy một quân. Tô Nguyên Nguyên cũng chính thức dọn vào phủ tướng quân ở.

Nhưng nàng không cao hứng nổi. Chiến tranh tuy rằng đã kết thúc, nhưng thúc thúc của nàng vẫn chưa trở về nhà.

Tuy rằng những người khác không nói cho nàng biết, nhưng nàng cũng đã từ chỗ 888 biết được chân tướng.

Thúc thúc của nàng bị thương nặng, ở trong doanh trại dưỡng thương. Sợ làm nàng sợ, không dám trở về.

Tô Nguyên Nguyên ở nhà cồn cào ruột gan, vậy nên khi Tô Thừa Nghĩa trở về, nàng mang theo một đôi mắt ngập nước nhào qua ôm đùi cậu. "Thúc thúc, thúc có phải rất đau hay không."

Nàng tuy mới hai tuổi, nhưng từ nhỏ đã tỏ ra thông minh, so với những đứa trẻ khác trưởng thành sớm, nên Tô Thừa Nghĩa thấy nàng hiểu chuyện như vậy cũng không hoài nghi, ngược lại chỉ có đau lòng. Đau lòng nàng vì thân thế thê thảm nên mới buộc phải trưởng thành sớm.

Nhìn đến dáng vẻ đáng thương của tiểu chất nữ. Tô Thừa Nghĩa rất muốn giống như trước đây, đem nàng nâng lên chơi đùa, nhưng bây giờ trên người cậu đang có vết thương, không có cách nào làm như vậy. Chỉ có thể duỗi tay xoa xoa đầu nàng, "Không đau, thúc thúc không đau, vẫn còn rất khỏe mạnh đây. Nguyên Nguyên ở nhà có ngoan không, có ăn cơm đàng hoàng không. Có ai khi dễ cháu không?"

Bọn hạ nhân bên cạnh nghe vậy lập tức khẩn trương.

"Đều rất tốt, không ai khi dễ cháu. Thúc thúc có phải bị thương hay không, cháu giúp thúc hô hô. Hô hô sẽ không đau nữa."

*Hô hô là chỉ hành động thổi vết thương mà người lớn hay làm cho con nít á.

Tô Nguyên Nguyên vậy mà không bị đánh trống lảng sang chuyện khác. Tô Thừa Nghĩa bất đắc dĩ cười cười. Nha đầu này vẫn luôn cơ linh như vậy, muốn có lệ cho qua cũng không được, chỉ đành tìm một vết thương nhìn tương đối nhỏ cho nàng hô hô.

Tô Nguyên Nguyên biết cậu gạt người, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, rốt cuộc nàng cũng không phải đại phu, không thể chỉ cần thổi thổi sẽ khỏi. Chỉ có thể cho cậu một chút an ủi, cho cậu biết, trong nhà vẫn luôn có người lo lắng cho cậu. Lần sau đừng đối với bản thân tàn nhẫn như vậy.

"Thúc thúc, sau này thúc đừng bị thương nữa được không? Sẽ đau lắm."

Tô Thừa Nghĩa nghe vậy trong lòng vô cùng ấm áp, đem mặt mình dán qua mặt nàng, dùng râu xồm trên mặt cọ cọ mặt nàng, "Thúc thúc thật sự không đau, chỉ cần Nguyên Nguyên nhà chúng ta ăn cơm cho giỏi. Lớn lên thật mau, thúc thúc sẽ vui vẻ. Nguyên Nguyên thích ngôi nhà này không, sau này chúng ta sẽ ở nơi này."

Tô Nguyên Nguyên bị cọ có chút không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để cậu cọ. Ai mượn thúc thúc của nàng vì muốn tỏ ra già dặn một chút mà cố ý để râu đâu.

Nàng gật đầu, "Thích, thúc thúc ở nơi nào, cháu liền thích ở nơi đó. Đây là nhà của chúng ta."

"Thật là một đứa trẻ ngoan." Tô Thừa Nghĩa cười xoa nắn gương mặt nàng. Trong lòng lại nghĩ, nếu Tô gia không xảy ra chuyện, Nguyên Nguyên chắc chắn sẽ là hòn ngọc quý trên tay, được cả nhà phủng trong lòng bàn tay yêu thương.

Trong lòng cậu chua xót vô cùng, lại tiếp tục dán mặt lại gần Tô Nguyên Nguyên. Trong lòng thề, muốn cho Nguyên Nguyên có một cuộc đời hạnh phúc, muốn thay tất cả mọi người tới yêu thương nàng.

Tô Thừa Nghĩa tuy rằng đã có thể đi lại, nhưng mỗi ngày vẫn yêu cầu đổi dược. Buổi tối Tô Nguyên Nguyên trộm lẻn vào phòng Tô Thừa Nghĩa, thấy được vết thương thật sự của cậu.

Nhìn thấy xong, đau lòng nước mắt giàn dụa.

"888, tui quyết định rồi, tui muốn học y. Muốn trở thành một đại phu."

".... Thỉnh ký chủ suy xét rõ ràng."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Tui không sợ khổ, không sợ mệt, tui muốn học y, tui muốn cứu người!" Nàng không muốn chỉ làm mốt người vô dụng trơ mắt nhìn.

888 liền gửi một cái icon vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi chỉ lo lắng ký chủ sẽ chữa chết người khác."

Tô Nguyên Nguyên:"..... Sẽ không, cùng lắm thì tui sẽ tập trị cho mình trước."

888: "......"

Nhưng mà dù sao nàng vẫn còn nhỏ, chưa thể học y, chỉ có thể tận lực chiếu cố cho Tô Thừa nghãi.

Tô Nguyên Nguyên tự phân nhiệm vụ cho mình mỗi ngày nhìn chằm chằm thúc thúc đổi thuốc.

Trông chừng thúc thúc, không cho thúc thúc đi luyện võ, bắt thúc thúc phải ở nhà tĩnh dưỡng.

Mùa đông thời tiết rất lạnh, vết thương trên người Tô Thừa Nghĩa đau nhức lợi hại. Tô Nguyên Nguyên cũng chỉ có thể ghé vào giường, nhẹ nhàng giúp cậu hô hô.

Nhìn miệng vết thương vô cùng dữ tợn, Tô Nguyên Nguyên đau lòng vô cùng.

Cũng may đại tướng quân Tôn Khuê nghe được tin, tự mình dẫn theo ngự y đến từ kinh thành tới thăm.

Tô Nguyên Nguyên lần đầu tiên thấy được vị đại tướng quân này. Ông khoảng hơn bốn mươi tuổi. Dáng người cường tráng, nhưng có điều.... bụng của đại tướng quân này hơi lớn....

Tôn Khuê cũng chú ý tới đứa trẻ Tô Nguyên Nguyên này.

Ban đầu chỉ tưởng là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cũng không để ý lắm. Lại thấy nàng luôn nhìn chằm chằm mình, cũng không hề sợ hãi. Nhân lúc ngự y giúp Tô Thừa Nghĩa khám vết thương, liền chọc nàng một chút.

"Tiểu oa nhi, cháu không sợ ta à?"

"Không sợ, ngài là người tốt." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.

Sau khi tới thế giới này, nàng đối với tiêu chuẩn người tốt ngày càng hạ thấp. Chỉ cần không hại bọn họ chính là người tốt.

Tôn Khuê lập tức cảm thấy hiếm lạ, nở nụ cười hỏi tiếp, "Sao ta lại là người tốt nha, cháu biết ta à?"

Tô Nguyên Nguyên gật gật đầu, "Ngài cho chúng ta cơm ăn, cho chúng ta phòng ở." Bổng lộc ở biên cương đều do vị này an bài, nói như vậy chắc cũng đúng đi.

Lời này có chút làm dao động Tôn Khuê, sau đó nhìn về Tô Thừa Nghĩa đang nằm trên giường.

Ông cảm thấy, một đứa trẻ nhỏ như vậy chắc chắn không thể tự mình nói như vậy, càng không hiểu những việc đó. Chỉ có thể là do Tô Sầu thường xuyên ở nhà dạy dỗ, mới hiểu được những chuyện như vậy.

Xem ra trong lòng Tô Thừa Nghĩa, thật sự coi ông là đại ân nhân. Nếu không sẽ không dạy một đứa trẻ những điều đó.

Vì thế sau khi trở về, Tôn Khuê lại tặng tới một ít dược phẩm quý hiếm. Còn cho lưu lại vị ngự y kia ở phủ Tô Thừ Nghĩa mấy ngày, vì để chẩn trị cho Tô Thừa Nghĩa.

Tô Thừa Nghĩa thân thể tốt, qua năm mới, cũng dần bình phục lên.

Sau khi bình phục, Tôn Khuê thường xuyên gọi cậu qua phủ để nghị luận chuyện trong quân. Tất nhiên là vô cùng coi trọng cậu.

Qua năm hoàng đế Trần quốc tựa như đã quên mất mình đứa con trai bị giết của mình, không hề có ý định tiếp túc đánh giặc.

Thân thể đại tướng quân Tôn Khuê cũng có chút không tốt, muốn về kinh đô tu dưỡng. Ông tìm Tô Thừa Nghĩa để thương lượng việc bày bố phòng binh.

Tô Thừa Nghĩa nghe nói Tôn Khuê chuẩn bị về thù đô, liền nói, "Mạt tướng tất nhiên sẵn lòng vì tướng quân bảo vệ biên cương, nhưng có điều mạt tướng sợ tướng quân quay trở lại thủ đô sẽ rơi vào thế khó xử."

Tôn Khuê nhíu mày hỏi, "Lời này là có ý gì?"

"Hiện giờ Ngũ hoàng tử gặp nạn, vài vị hoàng tử khác cũng dần trưởng thành, chỉ sợ vị trí của tướng quân trong lòng bệ hạ xưa không bằng nay."

"Lớn mật." Tôn Khuê trừng mắt nói.

Tô Thừa Nghĩa lập tức lui về sau một bước khom lưng nói, "Mạt tướng tuy lời nói có chút khó nghe, nhưng chỉ một lòng muốn báo đáp ơn tri ngộ của tướng quân. Mới cả gan nói ra lời từ đáy lòng này."

Tôn Khuê lần này trở về, kỳ thật cũng muốn nhìn xem tình hình như thế nào. Gia tộc đã chuẩn bị đưa thêm một nữ tử tiến cung, chỉ đợi lại sinh ra một hoàng tử, Tôn gia bọn họ vẫn có cơ hội. Nhưng những lời Tô Sầu vừa nói thật ra rất có đạo lý. Hiện giờ hoàng tử vẫn chưa ra đời, ông vẫn nên nắm chặt quyền lực ở trong tay, sau này mới có thể khiến nó trở thành ưu thế trong cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Muốn lưu lại, tất nhiên là phải có lý do.

Không cần Tô Thừa Nghãi nhắc nhở, Tô Thừa Nghĩa cũng hiều những đạo lý này, cố ý cho Tô Thừa Nghĩa đi khiêu khích người ở Ngụy quốc, cùng bọn họ khơi mào phân tranh.

Vì thế vừa qua năm mới chưa bao lâu, biên giới lại nảy ra chiến hỏa.

............

Mãi cho đến hai năm sau, Tôn mỹ nhân mới tiến cung của Tôn gia sinh hạ Bát hoàng tử, chiến tranh ở biên giới mới kết thúc.

Lúc này Tô Thừa Nghĩa đã từ hữu tướng quân, thăng cấp trở thành Phiêu Kỵ tướng quân, chỉ ở dưới Tô Khuê.

Mấy năm nay thân thể Tôn Khuê một ngày không bằng một ngày. Trong quân có rất nhiều chuyện đều do Tô Thừa Nghĩa xử trí, nhân cơ hội này, Tô Thừa Nghĩa đã xếp vào không ít thân tính của mình. Quyền bính ở trong quân càng ngày càng lớn.

Cũng vì nguyên nhân này, hoàng đế Trần quốc cũng thấy được vị rường cột nước nhà Tô Thừa Nghĩa này.

Vì thế ban một cái chiếu thư, triệu Tô Thừa Nghĩa về kinh thành.

Trên đường về kinh thành, Tô Nguyên Nguyên ngồi trong xe ngựa, nghiêm túc đọc sách.

Nàng đã tới tuổi học vỡ lòng được một năm, có thể quang minh chính đại yêu cầu đọc sách.

Từ sau khi đọc được sách, nàng kêu thúc thúc mua một đống y thư trở về, còn tìm cho nàng một vị đại phu về làm thầy.

Chỉ tiếc nàng vừa chuẩn bị bắt đầu học, đã phải quay về kinh đô.

Tô Nguyên Nguyên đành phải dựa theo lời lão đại phu, tự nhớ trước một ít kiến thức y học cơ bản trong sách.

Nhưng mà trí nhớ của nàng thật sự quá kém, cả buổi mới nhớ được một đoạn.

Nàng buồn bực gãi đầu. Trong lòng trách móc 888 không cho nàng một bộ não tốt.

888 gửi tới một icon ủy khuất, "Ký chủ, thân thể này bất cứ chỉ tiêu nào cũng được điều chỉnh dựa trên tình trạng thân thể thật sự của cô."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy càng thêm buồn bực.

Tô Thừa Nghĩa cũng ở bên cạnh đọc sách, sách cậu xem là binh thư. Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên xem sách đến mức vò đầu, cười nói, "Nguyên Nguyên nghỉ ngơi đi, cũng không cần vội học."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Cháu muốn học sớm một chút, học xong những bản lĩnh đó, sau này có thể trị thương cho thúc thúc."

Tô Thừa Nghĩa một tay bế nàng, đem đặt vào trong lòng.

Một đứa trẻ nho nhỏ, trắng trẻo lại mềm mại, ngọc tuyết đáng yêu một đoàn.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại biết lo lắng cho hắn, "Thúc thúc không bị thương, thúc thúc rất lâu nữa cũng không cần đánh giặc, Nguyên Nguyên có vui không?"

Tô Nguyên Nguyên trong lòng vui muốn chết. Nàng một chút cũng không muốn đánh giặc. Không chỉ là bởi vì Tô Thừa Nghĩa sẽ bị thương, còn bởi vì đánh giặc sẽ khiến rất nhiều người chết. Tuy rằng đây là một thế giới tranh bá, chiến tranh là không thể tránh khỏi, nhưng nàng vẫn hy vọng, thương vong ít một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro