Chương 6: Không phải tui đã né được cốt truyện rồi sao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bé?!"

Hoắc Cần chấn động nhìn chằm chằm thân ảnh bé xíu trước mặt, cả người đều ngây ngẩn.

Tô Nguyên Nguyên giọng run rẩy nói, "Ca ca, muội lạnh quá."

Hoắc Cần chạy nhanh tới, nhưng rõ ràng là bước đi bước ngắn bước dài, chắc chắn là chân đã bị thương. "Sao em lại ra đây? Trời đã tối rồi, lại lạnh như vậy, sao không ở trong nhà?"

"Ta nhớ ca ca, ca ca ở bên ngoài cũng sẽ bị đông lạnh" Tô Nguyên Nguyên ủy khuất nói.

"Bé nhà ta thật ngốc." Hoắc Cần đỏ hoe đôi mắt, ôm chặt nàng vào lòng. May mắn, may mắn hắn đã quay lại. Nếu không, không biết Bé sẽ ở ngoài đây bị đông lạnh thêm bao lâu nữa.

Tô Nguyên Nguyên thành thật để hắn ôm, sau đó hỏi, "Chân của ca bị sao vậy ạ?"

"Không có chuyện gì, chỉ là bị té một cái thôi." Hoắc Cần chuẩn bị bế nàng về nhà, Tô Nguyên Nguyên nhanh chân né được, duỗi tay nắm lấy tay Hoắc Cần, "Ca ca bị té đau, ta dắt ca ca về nhà."

Cảm giác tay mình được một bàn tay nhỏ bé khác cầm, đôi tay này bé như vậy, cũng rất lạnh. Cũng không biết đã phải hứng bao nhiêu gió lạnh.

Hoắc Cần đau lòng không thôi, nắm chặt đôi tay nhỏ, "Chúng ta cùng nhau về nhà."

Trên đường trở về, Tô Nguyên Nguyên liền hỏi 888, "Tiểu vai ác sao lại bị thương vậy, chắc chắn là không phải bị ngã."

888 lười biếng nói, "Rõ ràng là ẩu đả đánh nhau."

"Ta biết ngay mà." Tô Nguyên Nguyên tức điên. Nàng dùng hết cách cũng không giữ được tên nhóc này ở nhà. Tiểu vai ác sao lại không biết nghe lời gì hết.

"Ai ya."

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu.

Tô Nguyên Nguyên hoảng sợ. Ai vậy trời, tối thế này rồi mà la hét gì nữa chứ.

Người kia liền tiến về hướng bọn họ, còn nhỏ giọng hỏi "Sao hai người còn ở bên ngoài?"

Khi người này đến gần, Tô Nguyên Nguyên mới nhìn rõ nàng. Nhìn dáng vóc chắc cỡ 13,14 tuổi, trời cũng quá tối nên cũng không thấy rõ mặt, nhưng nghe âm thanh cũng xác định đây là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp.

Chuông cảnh báo trong lòng Tô Nguyên Nguyên lập tức reo vang, đây.... không phải là nữ chính khi còn nhỏ sao.

Cô nương này nhìn hai anh em bọn họ một lúc, cũng nhận ra hai người họ là ai. Dù sao cũng cùng thôn, Hoắc Cần lại nổi tiếng như vậy, nàng chỉ cần nhìn qua cũng biết chính là cái người nổi tiếng tàn nhẫn kia. Nàng có chút khẩn trương nhìn hai người.

Hoắc Cần không quan tâm nàng, dắt Tô Nguyên Nguyên đi về hướng nhà họ.

Nhìn thấy dáng đi khập khiễng của hắn, tiểu cô nương hơi do dự, nhưng cũng tiến lên hỏi, "Hình như, anh, anh bị thương rồi."

Đáng tiếc Hoắc Cần không để ý nàng, chỉ lo nhanh chóng về nhà. Tiểu cô nương thấy vậy, do dự một chút nhưng cũng không đi theo sau.

Tô Nguyên Nguyên liền nhẹ nhàng thở ra, không liên quan tới nữ chủ vẫn là lựa chọn sáng suốt.

Vừa về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên lại đụng phải đám người đang đi tìm nàng. Lúc nãy nàng ở ké nhà bí thư thôn, mọi người đều bận, không ai để ý nàng. Đến lúc bí thư thôn từ bên ngoài trở vệ, thuận miệng hỏi một câu, mới nhận ra đứa trẻ này đi đâu mất rồi.

Con nít ở nông thôn, đều là nuôi thả, đi ra ngoài chơi cũng không có gì nguy hiểm, nhưng mà thấy trời tối rồi nên cũng hơi lo, đành huy động lực lượng trong nhà đi tìm.

Cháu gái của bí thư thôn là Lý Miên Hoa tìm đến nhà Hoắc Cần.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy nàng, liền chột dạ cùng nàng chào hỏi, "Miên Hoa tỷ tỷ."

Lý Miên Hoa không vui nói, "Sao em lại chạy lung tung như vậy, làm cho nhà chị phải mắc công đi tìm?"

"Thực xin lỗi, em lo lắng cho ca ca nên......" Tô Nguyên Nguyên ngượng ngùng nói. Tuy rằng đối phương chỉ là một tiểu cô nương, nhưng mà người ta nói cũng không sai, cho nên nàng đành thành thật nhận lỗi.

Lý Miên Hoa hừ một tiếng, còn chuẩn bị chỉ trích thêm, Hoắc Cần liền cau mày nhìn nàng, Lý Miên Hoa liền sợ hãi chạy đi.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên liền ngồi xổm xuống kiểm tra chân Hoắc Cần.

Hoắc Cần ngồi ở trên giường, xoa xoa đầu nàng, duỗi tay nắm lấy tay nàng, ra sức hà hời, "Không có việc gì, ca ca không đau."

"Nói dối, ca ca lừa muội!" Tô Nguyên Nguyên cả giận nói. Sau đó ủy khuất dụi mắt, "Mẹ em nói người nói dối đều là người xấu."

Hoắc Cần bất đắc dĩ lau mắt nàng, "Được rồi, ca ca nói dối. Ca ca sai rồi. Rất đau, Bé thổi thổi cho anh đi."

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới thật cẩn thận kéo ống quần hắn lên.

Nhìn thấy cẳng chân có mấy chỗ bị sưng lên, còn xanh xanh tím tím, sợ đến run run. Mẹ ơi, như này chắc phải rất đau đó.

Vừa nhìn liền biết không phải bị té ngã, chắc chắn là bị cái gì đập vào chân.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Cần. Hoắc Cần nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của nàng, hơi chột dạ nhìn nên đảo mắt nhìn về phía trần nhà.

Hắn đương nhiên không thể nói thật với Bé. Bé nói, không thể đi đánh nhau. Nhưng hắn hôm nay thật sự là cùng người ta đánh nhau.

Hôm nay Trương Đại Bưu kêu hắn đi, chính để đánh nhau với người khác. Chiếm được quyền quản lý khu phố này.

Kỳ thật hôm nay hắn cũng không tính đi. Hắn biết đi chắc chắn sẽ có chuyện. Nếu là trước đây thì hắn cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại có Bé, hắn lại trở nên tiếc mạng của mình. Nếu hắn bị thương, ai sẽ lo cho Bé đây. Nếu hắn bị người ta đánh chết, Bé sẽ không còn người thân nữa, Bé nhỏ như vậy biết phải làm sao.

Nhưng hắn cũng biết không thể không đi. Trương Đại Bưu là giang hồ ở trên huyện thành, loại người này, tầm hình hạn hẹp, hắn đi theo Trương Đại Bưu trở thành lưu manh, cũng chỉ biết nghe lời anh ta, nếu không về sau cũng không yên ổn. Giao du với những người này, hắn liền hiểu rõ thủ đoạn của bọn bọ. Cho nên tuy Bé có khóc nháo, hắn cũng đành cắn răng mà đi.

Nhưng dù sao nghĩ tới Bé, hắn cũng không liều mạng như trước nữa. Nếu như là lúc trước, hắn nhất định sẽ xông lên trước cùng người ta liều mạng. Lần này tuy cũng xông lên trước, nhưng hắn không liều mạng nữa, bị người ta đánh vài cái, liền vờ ngã ra một bên. Khúc sau cũng không tham gia nữa.

Hắn ở một bên nhìn đám người đánh nhau, trong lòng chợt dao động, hắn không muốn sống như vậy nữa. Hắn cần phải sống tốt, tay chân cũng phải lành lặn, càng không thể chết.

Tô Nguyên Nguyên đau lòng nhìn chân hắn, nói, "Ca ca, anh đừng té nữa. Đau."

Hoắc Cần cười đáp ứng nàng, "Ừ, ca ca bảo đảm không té ngã nữa."

Tô Nguyên Nguyên liền cao hứng. Chuyện lần này rốt cuộc cũng qua. Tuy rắng có bị thương, nhưng cốt truyện cũng được sửa lại, không có cùng nữ chính dây dưa nha.

Nàng đang vui vẻ thì nghe tiếng gõ cửa. Huynh muội hai người sửng sốt, Hoắc Cần liền đứng lên khập khiễng đi về phía cửa. "Ai?"

"Là, là em." Bên ngoài truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Hoắc Cần mở cửa ra liền nhìn thấy vị cô nương hắn gặp trên đường lúc nãy.

Hắn cùng trong thôn người không thân, cho nên cũng không biết hết mọi người , "Cô là......"

"Em Lý Thanh Diệp, ba của em là thợ mộc trong thôn, nhà của em ở khu phía đông......" Lý Thanh Diệp khẩn trương giới thiệu bản thân, sau đó đem thuốc mỡ đưa qua, "Ông ngoại của em lúc trước là đại phu, thuốc mỡ của ông dùng rất tốt, anh dùng thử xem sao."

Dưới ánh đèn, Tô Nguyên Nguyên rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt Lý Thanh Diệp. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra nét thanh tú, chính là cái vẻ đẹp nhẹ nhàng của con gái Giang Nam. Tóc nàng thắc bím hai bên trông cũng đặc biệt, áo bông trên người cũng đẹp hơn người khác.

Nhưng mà những chuyện này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là Tô Nguyên Nguyên bị tình huống này làm cho sốc rồi. Đây là chuyện gì, không phải nàng đã né được cốt truyện rồi sao, sao lại còn xảy ra chuyện này nữa.

Đêm hôm khuya khắc, thiếu nam thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, đây còn không phải là khung cảnh bồi dưỡng tình cảm tốt nhất sao.

Quả nhiên, anh trai của nàng thần sắc cũng thả lỏng ra.

Tô Nguyên Nguyên thấy có hơi buồn bực, đang tính nghĩ cách thì nghe Hoắc Cần lãnh đạm cự tuyệt, "Không cần, tôi không cần những thứ này. Cô cầm lấy đi."

"Anh bị thương, em có thấy. Anh...... Anh cũng đừng khách khí. Thứ này không có giá trị lớn."

Nói xong, liền đem đồ vật đặt vào tay Hoắc Cần, sau đó xoay người chạy đi.

Hoắc Cần nhìn thuốc mỡ trong tay, cau mày đóng cửa lại.

Lúc quay đầu lại, liền thấy muội muội đang nhìn chằm chằm mình. "Bé, làm gì nhìn chằm chằm ca ca như vậy?"

Tô Nguyên Nguyên mếu máo, thử hỏi, "Ca, vị tỷ tỷ kia thật xinh đẹp phải không?"

Hoắc Cần có chút ghen tị, cảm thấy bé gái thường thích chị gái hơn, bây giờ mới gặp người ta một lần, đã khen người ta. Nha đầu kia đẹp chỗ nào, người khô khô gầy gầy, một chút cũng không đáng yêu bằng muội muội của mình.

Trong lòng tuy rằng không ủng hộ, nhưng ngoài miệng phải miễn cưỡng hùa theo, "Ừ, Bé nói đẹp thì chính là đẹp."

Tô Nguyên Nguyên trong lòng căng thẳng, mặt không vui nói, "Tỷ tỷ không đẹp!"

Hoắc Cần sửng sốt, sau đó gật đầu cười nói, "Đúng đúng đúng, Bé nói không đẹp thì chính là không đẹp"

Tô Nguyên Nguyên: "......" Cho nên thiếu niên, cậu rốt cuộc là thấy đẹp hay không đẹp vậy?

Tuy rằng không muốn nữ chính cùng ca ca tiếp xúc, nhưng thuốc mỡ thì vẫn phải dùng. Tô Nguyên Nguyên lo lắng thuốc mỡ này không tốt, để cho 888 kiểm tra thử.

888 nói, "Theo lý thuyết mà nói, đồ nữ chủ chắc chắn sẽ hữu dụng."

Tô Nguyên Nguyên tỏ vẻ trải đời, "Đây là do hào quang của nữ chính chứ gì, 888, ta đây có hào quang gì không a?"

"Có nha, hào quang của người qua đường."

"......"

Hoắc Cần không thích dùng đồ của người lạ, nhưng không nỡ từ chối yêu cầu của muội muội, vì thế thoa một chút.

Tuy rắng dùng thuốc mỡ của người ta, nhưng Tô Nguyên Nguyên tuyệt đối không muốn vì chút thuốc mỡ này mà ca ca của mình phải thiếu nhân tình của người ta, vì thế dự định sẽ kiếm gì trả lại, càng sớm càng tốt.

"Mẹ em nói nhận sự giúp của người khác phải biết trả ơn. Ca ca, chúng ta cũng đưa tỷ tỷ đồ vật."

Hoắc Cần cảm thấy trên đùi quả nhiên mát lạnh thoải mái hơn nhiều. Nghe Tô Nguyên Nguyên giọng điệu như người lớn, thập phần đồng ý nói, "Ân, Bé nói trả, chúng ta liền trả."

Miễn cho Bé luôn nhớ thương vị tỷ tỷ kia. Phi, tỷ tỷ gì chứ, cũng không phải ruột thịt, hắn mới là anh trai ruột nha!

Bôi thuốc xong, Hoắc Cần liền nhanh chong mang sủi cảo ra, "Bé, hôm nay trừ tịch, chúng ta nấu sủi cảo ăn. Anh l gói cho bé một cái sủi cảo nhân kẹo mạch nha được không?"

"...... Vâng ạ."

......

Trong nhà Lý thợ mộc, cả nhà quây quần bên nhau ăn sủi cảo rất nào nhiệt.

Đời này của Lý gia có tổng cộng hai đứa con trai và hai đứa con gái. Con cả và con út đều là con trai. Hai đứa giữa thì là con gái.

Bởi vì Lý thợ mộc tay nghề cũng tốt, nên trong nhà sống cũng không tệ lắm. Mấy đứa trẻ đều có thể đi học.

Đặc biệt là Lý Thanh Diệp, thành tích không tồi, đã lên tới sơ trung.

Nhìn thấy nàng từ bên ngoài trở về, Lý thợ mộc còn cố ý hỏi có chuyện gì, nàng cũng thành thật nói.

Lý thợ mộc cả giận nói, "Quản nhà bọn họ làm gì, tiểu tử nhà Hoắc gia chính là kẻ lưu manh. Ngay cả cán bộ trong thôn cũng dám đánh."

Mẹ Lý cũng nói, "Đúng vậy, về sau đừng có giao du với bọn họ, bọn họ có nguồn gốc địa chủ, ai biết sau sẽ thành người như thế nào."

Lý Thanh Diệp nhấp môi gật đầu, trong lòng lại nhớ tới đôi anh em kia. Cảm thấy bọn họ đáng thương.

Nàng tuy rằng cũng không phải sống rất tốt, nhưng ít ra vẫn còn cha mẹ. Hai anh em kia bố mẹ đều mất hết, không có nơi nương tựa.

Nàng hạ quyết tâm, về sau nếu có chuyện cần giúp đỡ, nàng cũng sẽ giúp một chút. Nếu chỉ có một mình Hoắc Cần, nàng cũng không dám làm gì, nhưng mà nhà bọn họ còn có một bé gái, cũng không đáng sợ đến vậy.

Tô Nguyên Nguyên thật ra không muốn cùng Lý Thanh Diệp tiếp xúc tý nào.

Mùng 1 năm mới, nàng từ trong ổ chăn ấm áp bò ra.

Anh nàng thì lại muốn lười nhác ngủ tiếp, kéo nàng vào lại chăn, "Mùng 1 năm mới, nhà ta cũng không cần đi chúc Tết, ngủ tiếp đi."

"Ca, không được, chúng ta đi đến nhà bác bí thư chúc tết. Bác ấy là người tốt."

Có phải là người tốt hay không không quan trọng. Quan trọng là có đùi cần phải ôm nha.

"Không cần đi." Hoắc Cần không vui, bởi vì những chuyện trải qua khi còn nhỏ, hắn không muốn cùng người trong thôn tiếp xúc.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì còn có Bé, hắn còn chuẩn bị đi ra ngoài làm lưu manh.

Nhưng bởi vì có Bé hắn không thể làm vậy. Hắn không thể để Bé đi theo hắn lưu lạc đầu đường xó chợ.

"Muốn đi muốn đi." Tô Nguyên Nguyên lại chơi làm nũng.

Thấy Hoắc Cần giả bộ ngủ, nàng liền vươn tay nhỏ chọc chọc mũi của Hoắc Cần, thấy hắn không phản ứng, lại sờ sờ đôi mắt. Sau đó nhéo má. Thấy hắn vẫn tiếp tục giả ngủ như thật, liền đổi qua chơi cù léc.

Hoắc Cần không giả vờ nổi nữa, vừa cười vừa bắt tay nàng lại, ôm nàng hôn một cái, "Được rồi, nghe lời Bé nhà chúng ta."

Mặt bị hôn một cái, Tô Nguyên Nguyên lập tức đỏ mặt. Nhưng rồi ngẫm lại, tiểu tử này mới mười mấy tuổi, cứ coi như là bị em trai hôn một cái vậy.

Anh em hai người thức dậy liền nấu bánh trôi ăn. Trước kia Hoắc Cần đều không chuẩn bị, năm nay bởi vì có Tô Nguyên Nguyên, hắn lại chuẩn bị đầy đủ hết, đều bắt chước bà nội Hoắc trước kia làm.

Ăn xong, Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên đã mặc xong áo bông mới, đi chúc tết nhà bí thư thôn.

Trên đường gặp không ít người cũng đi ra ngoài chúc tết, ai cũng tò mò nhìn hai anh em bọn họ.

Rốt cuộc mấy năm nay, ngày mùng 1 đều không thấy Hoắc Cần đâu, hôm nay thế nhưng còn ôm theo hài tử đi ra ngoài.

Hoắc Cần không để ý đến bọn họ, nhưng Tô Nguyên Nguyên lại vẫy vẫy tay nhỏ, chào hỏi chúc tết, "Con chào chú năm mới, chúc chú năm mới vui vẻ."

Nhìn thấy tiểu bằng hữu chủ động chào hỏi, mấy vị trưởng bối cũng đáp lại vài câu, vì thế dọc đường đi vô cùng náo nhiệt.

Nhiều người cũng thay đổi suy nghĩ đối với Hoắc Cần, thấy đứa nhóc này cũng không quái dị như vậy.

Tô Nguyên Nguyên cùng Hoắc Cần đến nhà bí thư thôn chúc tết, bí thư thôn thấy vậy rất cao hứng. Tô Nguyên Nguyên cũng thành tâm thành ý xin lỗi chuyện hôm qua.

Bí thư thôn thật ra không để bụng. Hài tử thích chạy đi chơi là chuyện bình thường. Còn cổ vũ Hoắc Cần, "Mai sau cháu cũng nên thành thật mà sống. Hiện tại chính sách cũng sửa đổi tốt rồi, ráng mà làm việc, nuôi em cháu cho tốt."

Hoắc Cần không tính trồng trọt, nhưng hắn muốn nuôi muội muội cho tốt, nên thành thật gật đầu đồng ý.

Bí thư thôn thấy vật liền cảm thấy bản thân rất có thành tựu. Thành phần bất hảo trong thôn cũng được ông uốn nắn thành người tốt.

Hoàn thành nhiệm vụ xong, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy thật cao hứng.

Cuộc sống của bọn họ trong thôn cũng sẽ dần giống mọi người. Có cuộc sống bình thường, tâm lý của anh trai nàng cũng sẽ khỏe mạnh trưởng thành.

Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ tới chuyện còn nợ ân tình. Này ân tình phải mau chóng trả, chứ không anh trai nàng lại mãi nhớ thương đến nó thì biết làm sao. Trong cốt truyện tuy không nói rõ Hoắc Cần yêu Lý Thanh Diệp nhiều cỡ nào, nhưng mà người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh ấy, được anh ấy che chở, ít nhất cũng có vị trí đặc biệt trong lòng anh trai. Vầng hào quang nữ chính quả thật đáng sợ.

Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên liền đem số kẹo mạch nha mình chưa ăn hết gói lại "Chúng ta cầm đi cảm ơn vị tỷ tỷ kia."

Hoắc Cần đã sớm đã quên chuyện này, nghe nàng nhắc, liền gật đầu, "Được."

Kẹo mạch nha ăn nhiều cũng không tốt, hắn dự định sẽ mua kẹo đường phèn cho Bé, cái đó ăn không dính răng.

Hoắc Cần bế Tô Nguyên Nguyên tới nhà Lý Thanh Diệp, vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh Diệp ở cửa quét rác, nàng thấy hai anh em nhà bọn họ, cũng rất tò mò.

Tô Nguyên Nguyên thấy nàng khẩn trương, từ trên tay Hoắc Cần trượt xuống , chân nhỏ chạy đến, dúi kẹo mạch nha vào ngực nàng , "Tỷ tỷ, ca ca em cho chị. Cảm ơn thuốc của chị."

Cô nương, nhân tình trả cho cô, hai ta không nợ gì cô. Về sau đường rộng thênh thang, mỗi người một phương mà đi nhé.

Lý Thanh Diệp đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến lại nhìn qua Hoắc Cần đứng im lặng bên cạnh, sau đó mặt liền đỏ lên.

Tô Nguyên Nguyên: "......" Cảnh báo cảnh bảo, sao cô tự nhiên lại đỏ mặt?

--------------

Truyện này buff các nhân vật chính rất kinh, chính là cái kiểu họ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió á, nên có mấy chỗ vô lý thì các bác đừng thắc mắc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro