Chương 2: Thanh mai trúc mã (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Trà nhắm mắt lại nằm sấp trên người Lâm Trầm liếm hàm răng hắn, thấy đến bây giờ hắn vẫn còn trong tình trạng ngây ngốc, câu đầu lưỡi cứng đờ kia ngậm vào liếm, mút ra một chuỗi tiếng nước mờ ám.

Nghe âm thanh này, Lâm Trầm rốt cuộc phản ứng lại, tê dại da đầu đẩy Khương Trà miệng đầy mùi rượu đẩy qua một bên, thậm chí không dám quay đầu lại xem phản ứng Khương Trà, bò dậy từ trên giường sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa lại.

Nhịp tim đập nhanh như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Tay Lâm Trầm nắm chốt cửa đứng thật lâu mới bình tĩnh được, ánh mắt hơi mang hoảng loạn nhìn xuống dưới bụng, hiện tại nơi đó rất bình thường, nhưng mới lúc nãy bị Trà Trà đè trên người hôn môi, rõ ràng nổi lên một chút phản ứng.

Cứ việc chỉ có một chút xíu, cũng không có cách nào thay đổi sự thật hắn có phản ứng.

Nghĩ đến bản thân không chỉ bị Khương Trà hôn, còn nổi lên phản ứng, ý nghĩ phản bội Ngô Chúc điên cuồng dâng lên, cảm xúc ảo não tự trách làm lòng Lâm Trầm càng rối loạn.

Sớm biết như vậy không nên uống rượu!

Nghe được bên ngoài tiếng bước chân dần dần đi xa, Khương Trà kéo chăn trở mình, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Nhưng rất nhanh cậu lại đá chăn ra, để bản thân nằm lạnh lẽo.

Ngày hôm sau tỉnh lại quả nhiên đầu óc đau nhức hơn nữa mũi tắt nghẽn, cổ họng đau rát, Khương Trà híp mắt ngồi dậy từ trên giường, giơ tay sờ sờ trán thử nhiệt độ, có thể cảm giác được nóng lên, nhưng cụ thể là nông bao nhiêu cậu không xác định được, tay cậu cũng khá nóng.

Hiệu quả của việc ngủ không đắp chăn so với cậu mong muốn còn tốt hơn.

Khương Trà đứng dậy xuống giường từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lâm Trầm ngủ trên sô pha, tay buông xuống trên mặt đất còn nắm chặt vỏ chai rượu rỗng, cậu về phòng lấy chăn đắp lên người Lâm Trầm, cố nén cảm giác không khoẻ ra cửa mua bữa sáng đặt trên bàn, tìm thấy giấy bút để lại lời nhắn, chân tay nhẹ nhàng rời đi.

Lái xe tới trường học, cậu do dự vài giây giữa việc trở về ký túc xá ngủ hay là vào phòng học ngủ, vẫn là quyết định trở về ký túc xá ngủ.

Mơ mơ màng màng ngủ trong kí túc xá cả ngày, các bạn cùng phòng tan học lục tục trở về, thấy Khương Trà còn đang ngủ, cảm thấy kinh ngạc đồng thời thả nhẹ âm thanh, cho đến lúc điện thoại Khương Trà vang lên hai lần vẫn chưa đánh thức được người, lại vang lên lần thứ ba, rốt cuộc có người đứng dậy đi qua đi lại.

"Mau tỉnh, có ai gọi cho cậu kìa."

"Khương Trà?" Thấy Khương Trà một chút phản ứng cũng không có, bạn cùng phòng duỗi tay muốn lay cậu dậy, lại bị độ ấm khi đụng vào làm kinh ngạc, lại lần nữa duỗi tay xác nhận, sau khi phát hiện Khương Trà phát sốt, vội vàng kêu hai người khác, cùng nhau chuẩn bị đem Khương Trà vào bệnh viện.

Khi chuẩn bị rời kí túc xá, thấy di động Khương Trà lại vang lên, một người bạn cùng phòng trong đó bắt máy, "Alo? Khương Trà phát sốt, hiện tại chúng tôi đến phòng ký túc xá, được, xin chào."

Chờ Khương Trà mơ mơ màng màng mở mắt, cậu đã nằm trên giường bệnh phòng y tế, trên mu bàn tay cắm kim bình truyền dịch.

Toàn bộ phòmg y tế đều im ắng, không nhìn thấy những người khác.

Lâm Trầm cùng Ngô Chúc cũng chưa phát hiện cậu phát sốt?

Khương Trà nâng tay dụi mắt, nếu như vậy thì giả đáng thương cũng vô dụng, nháy mắt cảm thấy cổ họng càng đau.

Một lát sau, cậu lại buông tay ngồi dậy, nhìn cánh tay bị truyền dịch, nghĩ cũng không thể lãng phí cơ hội phát sốt, Lâm Trầm cùng Ngô Chúc không phát hiện không quan trọng, cậu bây giờ lập tức chụp tấm ảnh nằm phòng y tế truyền nước, bọn họ liền có thể phát hiện.

Lúc Khương Trà nơi nơi tìm di động, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng mở ra, Ngô Chúc xách đồ xuất hiện ở cửa, thời điểm cùng ánh mắt Khương Trà đối diện, anh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

"Tỉnh?"

"Tiểu Chúc?!" Khương Trà cũng nhẹ nhàng thở ra, "Sao anh lại tới đây?"

Ngô Chúc bước thật nhanh tới mép giường, đem đồ vật trong tay đặt lên tủ đầu giường, cầm áo khoác đặt bên cạnh đắp thêm cho Khương Trà, giải thích nói, "Buổi chiều anh gọi điện thoại cho em, bạn cùng phòng của em nhận, nói em phát sốt nên anh chạy tới."

Đặt tay lên trán Khương Trà, phát hiện vẫn rất nóng, cau mày, "Em ăn một chút đi."

"Được."

Thấy đồ ăn cũng chỉ có một phần, Khương Trà không chịu cầm muỗng, vừa định mở miệng nói gì đó, nhìn thấy ý định của cậu, Ngô Chúc mở miệng trước tiên, "Đặc biệt mua cho em, ăn đi."

Khương Trà lúc này mới chịu cầm muỗng múc cháo, cổ họng nhiễm trùng lợi hại, động tác nuốt làm cậu đau không muốn ăn tiếp, suy yếu đặt muỗng lên nắp cháo, "Không đói bụng." Nói xong lấy áo khoác trên người ra nằm xuống giường.

Ngô Chúc đành phải dọn dẹp sạch sẽ đặt trên tủ đầu giường, nhìn khuôn mặt nhỏ Khương Trà đỏ bừng, nhíu mày nói, "Tối hôm qua đi chơi ở đâu?"

"Ở, ở nhà anh Trầm."

Thấy ánh mắt Khương Trà né tránh, Ngô Chúc nhíu mày, "Cậu ta mang em đi uống rượu?"

"Không, không có." Dưới ánh mắt nghiêm túc của Ngô Chúc, Khương Trà vươn tay ra khỏi chăn, ngón tay móc vào ngón út anh, "Có lên uống một chút, chỉ có một chút."

Ngô Chúc lập tức đem tay Khương Trà nhét lại vào chăn, biết Khương Trà tối hôm qua do cùng Lâm Trầm uống rượu mới sốt thành như vậy, lửa giận liền bốc lên, "Anh đi gọi điện thoại."

"Tiểu Chúc, không liên quan đến anh Trầm, anh đừng mắng anh ấy."

Ngoài miệng Ngô Chúc đồng ý không mắng Lâm Trầm, nhưng khi Lâm Trầm vừa bắt máy, lời nói mắng chửi vẫn tuôn ra, "Tôi mẹ nó chỉ là cùng người khác tới quán bar chơi một chút thôi sao? Cậu tức giận với tôi thì thôi đi, còn dám mang Trà Trà đi uống rượu, nếu không phải hôm nay tôi gọi điện thoại mãi không được, điện thoại bị bạn cùng phòng em ấy bắt máy, hôm nay em ấy liền bị bệnh chết."

Đầu dây bên kia, giọng nói mang theo tức giận của Lâm Trầm đột nhiên im bặt, "..... Trà Trà phát sốt?"

"Mẹ nó, em ấy đều mau bệnh chết! Ngu ngốc, nếu cậu còn dám mang Trà Trà đi uống rượu, tôi mẹ nó sẽ đánh chết cậu."

Mắng Lâm Trầm xong, Ngô Chúc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp tắt máy, đặt điện thoại ở chế độ im lặng, tâm trạng vui vẻ trở về phòng y tế.

Nhìn vẻ mặt Khương Trà khiếp sợ, biết cuộc gọi vừa rồi đã bị cậu nghe được, im lặng hai giây nói, "Cậu ta nên bị mắng."

"Khương Trà nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói, "Em muốn uống nước."

Ngô Chúc đặt điện thoại xuống, rót ly nước cho Khương Trà, nhìn bộ dáng cậu ốm yếu liền bực bội, "Sau này không được uống rượu." Ngoài miệng nói hung dữ, động tác nâng người dậy uống nước lại rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro