Chap 6: Bá đạo tổng tài muốn cưng chiều ta (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu mơ hồ bây giờ đã vội muốn chết rồi, khi Bạch Lâm vừa mới nói ra Bạch Ngọc thật  chán ghét Nhiếp Lăng Vũ thì, độ hảo cảm Nhiếp Lăng Vũ điên cuồng hạ xuống

[ mục tiêu nhân vật hảo cảm độ -5 ]

[ mục tiêu nhân vật hảo cảm độ -5 ]

[ mục tiêu nhân vật hảo cảm độ -5 ]

[ mục tiêu nhân vật hảo cảm độ -5 ]

Tiểu mơ hồ thông báo mà lòng đau như cắt, bọn họ làm tăng điểm độ hảo cảm dễ dàng lắm sao? Người này cư nhiên lại cứ thế mà nói những lời đáng ghét như thế?

Nhưng mà,chính lúc Bạch Ngọc che mặt e thẹn nói một câu: “ Anh Lăng Vũ lớn lên tốt như vậy, ta sao có thể rời bỏ hắn a” độ hảo cảm Nhiếp Lăng Vũ thế nhưng nháy mắt tăng một mạch lên 30!

Tiểu mơ hồ sốc rồi nha! Cư nhiên so với lúc nãy tăng nhiều hơn 10 điểm???

[ Nhưng lời này đặc thù chỗ nào a? Cư nhiên hiệu quả cao như vậy! ]

Bạch Ngọc ở trong lòng dào dạt đắc mà nói Tiểu mơ hồ: “Ngươi không hiểu, nam nhân mà chả thích được người khác khen như thế? Đây chính là việc liên quan đến tôn nghiêm nha!”

Tiểu mơ hồ vẻ mặt ngốc lăng, cuối cùng cũng hiểu ra: [ Cho nên tôn nghiêm của con người các ngươi chính là so cái này? ]

Bạch Ngọc: “Ngươi lăn!”

Bên này Bạch Ngọc còn nói chuyện ở trong lòng với Tiểu mơ hồ thì bên kia sắc mặt Bạch Lâm đã trở nên rất khó coi.

Hắn không thể tin được mà nhìn Bạch Ngọc, ngay cả thanh âm đều có chút run rẩy.

“ Anh trai, anh nói cái gì? Anh cùng anh Lăng Vũ...... Lên giường?”

Bạch Lâm vẫn luôn rất thích Nhiếp Lăng Vũ, hắn trong tối ngoài sáng đã câu dẫn Nhiếp Lăng Vũ không biết bao nhiêu lần, nhưng mà Nhiếp Lăng Vũ trước nay đều không đoái hoài gì tới hắn, trong ánh mắt trước giờ đều chỉ có anh trai ngu xuẩn kia của hắn!

Truyện được edit & beta tại wt: MiuEdit04

Hiện giờ anh trai hắn cư nhiên đã cùng Nhiếp Lăng Vũ lăn giường.

Trong lòng Bạch Lâm vô cùng ghen ghét! Ngay cả sắc mặt trong nháy mắt liền âm trầm!

Bạch Ngọc như cũ vẫn là một dáng vẻ e thẹn đó

“ Đương nhiên...... Em không biết Lăng Vũ hắn kỹ thuật có bao nhiêu lợi hại đâu......”

Bạch Ngọc dùng tay che kín mặt mình, con ngươi màu hổ phách hơi hơi tỏa sáng, bộ dạng trông giống như nai con không rành thế sự, nhìn qua thật ngoan ngoãn đáng yêu.

Vẻ mặt của cậu như là muốn khoe ra lại như thế mà thẹn thùng.

Hoàn toàn làm lơ ánh mắt ghen ghét hận thù của Bạch Lâm.

“ Eo anh đau như thể bị chặt đứt.”

Tuy rằng Bạch Ngọc nói ra lời nói như vậy, nhưng mà bộ dáng của cậu cùng với Thiên Sơn thượng tuyết liên giống nhau như đúc, thuần khiết không chút tì vết.

Căn bản như không biết lời nói của mình đã làm em trai ruột thịt của cậu tức đến sắp chết!

Bạch Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Bạch Ngọc, thật sự hận không thể một phát bóp chết cậu!

______

Đứng ở ngoài cửa có Nhiếp Lăng Vũ và bên cạnh hắn là quản gia.

Quản gia có chút xấu hổ mà nhìn trong phòng của Bạch Ngọc, không nghĩ tới kẻ này Bạch Ngọc ngày thường buồn không buồn hé răng, vừa mở miệng nói lại nói ra lời nói bạo dạn đến như vậy.

Bất quá lúc trước tuy rằng trong lòng Nhiếp Lăng Vũ thật thích Bạch Ngọc, nhưng mà bởi vì Bạch Ngọc đối với Nhiếp Lăng Vũ thái độ dị thường chán ghét, cũng khiến cho Nhiếp Lăng Vũ mỗi lần nhìn thấy Bạch Ngọc, sắc mặt đều đặc biệt âm trầm.

Ngay cả bình thường ánh mắt nhìn cậu cũng là lạnh lẽo vô cùng.

Cho nên ngoài Bạch Lâm ra, những người khác trong nhà căn bản là không biết Nhiếp Lăng Vũ thích Bạch Ngọc.

Quản gia chỉ cho rằng Nhiếp Lăng Vũ nhất thời vui vẻ liền lên giường với Bạch Ngọc, chuyện này đối với Nhiếp Lăng Vũ người có tiền có quyền mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một trong những chuyện nhỏ không đáng kể

Nhưng mà Bạch Ngọc lại đem chuyện này khoe ra vì mục đích riêng, không thể nghi ngờ chính là phạm vào điều tối kỵ của những kẻ có tiền!

Quản gia có chút lo lắng mà nhìn Bạch Ngọc, lại cẩn thận mà liếc mắt nhìn Nhiếp Lăng Vũ một cái, Nhiếp Lăng Vũ cư nhiên trên mặt không có một tia cảm xúc, làm người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, Bạch Ngọc đã đem chăn ở  trên người kéo ra trước mặt Bạch Lâm.

Trên vai cậu hiện ra một dấu màu đỏ chói mắt, trông giống như dấu hôn...

Phảng phất như không thấy biểu cảm sắp phát điên của Bạch Lâm, Bạch Ngọc tiếp tục đối với hắn nói: “ Em xem, đây Lăng Vũ lưu lại.”

Tiểu mơ hồ chậc chậc chậc mà nhìn Bạch Ngọc, [ Ký chủ, ngươi cũng thật ác nha. Cái dấu hôn giả này đều bị ngươi chơi muốn nở hoa. Ngươi xem, hắn sắp bị ngươi tức chết rồi. ]

Bạch Ngọc đắc ý giương miệng mình, “ Ai bảo hắn muốn hại ta, xứng đáng! Tức chết hắn mới tốt.”

Mà giờ phút này quản gia đứng ở bên người Nhiếp Lăng Vũ, nghiễm nhiên đã thấy sắc mặt Nhiếp Lăng Vũ nháy mắt trầm xuống!

Quản gia trong lòng kêu lên một tiếng. Nghĩ thầm Bạch Ngọc này đầu óc của hắn là giống với đứa trẻ mới ra đời à. Như thế nào lại có thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà lấy chuyện này ra khoe a?

Còn đúng lúc vừa vặn bị Nhiếp Lăng Vũ bắt được! Xem ra hôm nay hắn chính là bị xui xẻo!

Quản gia còn ở bên kia cảm thán trong lòng mấy câu, lại thấy Nhiếp Lăng Vũ khuôn mặt lạnh băng, cất bước tiến vào phòng Bạch Ngọc.

Bằng mắt thường đều có thể thấy được sắc mặc Nhiếp Lăng Vũ thập phần khó coi, hắn giơ tay một cái đã bắt được cánh tay Bạch Ngọc, sau đó đem chăm xốc lên gắn lại lên người cậu.

Cảm giác được hơi thở âm lãnh của Nhiếp Lăng Vũ, trức giác Bạch Ngọc lập tức phát hiện hắn không cao hứng. Hơn nữa dường như rất là không cao hứng!

Bạch Ngọc nâng lên đôi mắt khó hiểu mà nhìn Nhiếp Lăng Vũ.

“Lăng Vũ, anh làm sao vậy? Em làm sai cái gì chọc anh tức giận sao?”

Quản gia sớm đã hết chỗ nói, trong lòng nghĩ cậu cư nhiên không biết xấu hổ mà hỏi hắn vì sao tức giận? Ngươi là muốn chịu khổ!

Nhưng mà giây tiếp theo lại thấy Nhiếp Lăng Vũ ôm Bạch Ngọc vào lồng ngực chính mình.

Cất giọng giận dỗi mà nói với cậu:

“Thân thể em là của một mình anh, không được phép cho người khác xem!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro