Chap 7: Bá đạo tổng tài muốn cưng chiều ta (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nhiếp Lăng Vũ thốt ra những lời này, quản gia đang đứng ở ngoài cửa đã sửng sốt đến trợn mắt há hốc mồm.

Ông ta không hề nghe lầm đi?

Nhiếp thiếu gia lại đương nhiên nói ra là: “Thân thể em là của một mình anh, không được phép cho người khác xem.”

Chuyện này là thế nào?

Quản gia còn nhớ rõ mỗi lần Nhiếp thiếu gia nhìn Bạch Ngọc đều là ánh mắt dị thường lạnh băng, ngay cả khi nói chuyện với cậu đều đặc biệt ra vẻ âm trầm.

Cũng chính vì thái độ đó của Nhiếp Lăng Vũ, cho nên tất cả người hầu đối xử với Bạch Ngọc đều là quát mắng. Mười phần xem thường cậu.

Nhưng mà tại sao lúc này Nhiếp Lăng Vũ lại nói ra những lời như vậy?

Nếu ông ta đoán không sai thì...

Lời này rõ ràng nghe kiểu gì cũng cảm thấy là hắn đang ghen a!!!

Ngay cả Bạch Ngọc cũng không nghĩ đến Nhiếp Lăng Vũ sẽ tùy hứng mà nói ra những lời này nha.

Cậu nâng mắt lên nhìn thoáng qua Nhiếp Lăng Vũ, Nhiếp Lăng Vũ đem cậu gắt gao mà ôm ở trong lòng hắn, đem chăn quấn đến kín kẽ từng tấc lên người cậu.

Ngoài đầu ra thì da thịt cậu một chút cũng không hề lộ ra đó.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng giương miệng lên, gương mặt vốn trắng nõn thế nhưng lại có chút ửng đỏ.

Sâu trong nội tâm giống như bị lông chim mềm mại gải vào……

Rõ ràng chính là cậu đang công lược* Nhiếp Lăng Vũ, nhưng tại sao lại giống như là bị Nhiếp Lăng Vũ công lược lại a?

*: Editor hiểu nhưng mà không biết giải nghĩa làm sao cho trọn ý🥲

Ánh mắt Nhiếp Lăng Vũ nhìn Bạch Ngọc thật nghiêm túc, lông mày cũng là đang nhíu chặt lại.

Bộ dạng của hắn lúc này nhìn qua là có chút tức giận.

Là tại vì Bạch Ngọc tự tiện đem thân thể cậu lộ ra cho người khác nhìn mà tức giận! Hơn nữa là rất tức giận khi cậu làm thế a!

Bạch Ngọc nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng mà giải thích với hắn:

“ Bạch Lâm chính là em trai ruột thịt của em, nó không phải người ngoài. Hơn nữa em là con trai. Con trai lộ thân thể ra ngoài chẳng phải rất bình thường sao……”

Nhiếp Lăng Vũ mày nhíu càng chặt, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc trở nên lạnh lùng vô cùng.

Hắn quay đầu qua nói với Bạch Lâm: “Ngươi  đi ra ngoài! Thuận tiện đem cửa đóng lại.”

Giọng nói Nhiếp Lăng Vũ lộ ra khí tức lãnh lệ. Khiến cho Bạch Lâm căn bản không dám nói ra một câu phản bác nào.

Bất quá thái độ của Nhiếp Lăng Vũ đối với Bạch Ngọc vẫn là làm hắn trở nên có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Truyện được edit & beta tại wt: MiuEdit04

Bạch Lâm biết tính chiếm hữu của Nhiếp Lăng Vũ đối với Bạch Ngọc rất cao, nhưng mà anh trai ngu xuẩn của hắn mỗi lần đều có thể làm Nhiếp Lăng Vũ tức chết, khiến sự việc lúc nào cũng ở trong không khí căng thẳng.

Hiện tại đương nhiên cũng giống như mọi khi.

Xem ra đã lo lắng vô ích.

Quản gia cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta quả thật đã cho rằng thái độ của Nhiếp thiếu gia đối với Bạch Ngọc bắt đầu thay đổi?

Lúc này xem ra, nên trút giận thì vẫn sẽ trút giận.

Cửa cũng bị gắt gao mà đóng lại.

Nhiếp Lăng Vũ híp mắt nhìn người trước mặt, từng bước một mà hướng về phía cậu.

Ngay cả lời nói ra cũng mang theo hơi thở cảnh cáo.

“ Anh đã nói, thân thể của em không được cho phép cho người khác xem. Em đã biết rõ chưa?”

Nhiếp Lăng Vũ dùng thái độ đáng tin mà nói một cách chân thật: “ Hay là em muốn anh dùng xích sắt trói em lại, giam giữ ở bên cạnh anh sao?”

Đôi mắt Nhiếp Lăng Vũ mị xuống.

Bạch Ngọc chính là người của hắn, trừ hắn ra thì không người nào có thể có được!

Nếu có thể, hắn thật sự hận không thể đem Bạch Ngọc gắt gao mà cột chặt vào bên người mình. Nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc bị người khác nhìn thấy, hắn lập tức ghen đến phát điên.

Bạch Ngọc bất đắc dĩ mà lắc đầu, đại Boss thế nhưng lại không hiểu rõ tình cảm của chính mình, cũng khó mà trách được nguyên chủ lại sợ hắn như thế.

Rõ ràng hắn thích nguyên chủ như thế, lại đem nguyên chủ bức cho hận đến mức không thể thoát khỏi hắn.

Nguyên chủ dù sao cũng là một đóa tiểu bạch hoa trong trắng không chịu nổi sương gió, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà cậu không giống nguyên chủ nha.

Nếu nói cậu là hoa, thì cũng là một đóa hoa yêu!

Bạch Ngọc lại kéo rớt chăn dính trên người mình, để cho thân thể bóng loáng trắng nõn hiện ra.

Cậu nhìn Nhiếp Lăng Vũ đang nhìn cậu với ánh mắt sững sờ, lại động thủ kéo cà vạt của Nhiếp Lăng Vũ, sau đó đem đầu của hắn kéo về phía mình.

Đôi môi mềm mại của cậu nháy mắt đụng vào môi Nhiếp Lăng Vũ.

Giọng nói Bạch Ngọc thanh ngọt mang theo chút nhu tình ấm áp vang lên:

“ Lần sau anh lại dùng khẩu khí này nói chuyện với em thì em sẽ không bao giờ chủ động hôn anh nữa!”

Nhiếp Lăng Vũ căn bản không hề nghĩ đến Bạch Ngọc sẽ chủ động hôn môi chính mình, hắn trong nháy mắt ngây người tại chỗ, sau đó hắn đột nhiên đè Bạch Ngọc xuống giường, dùng sức mà duy trì nụ hôn này.

Hương vị ngọt ngào của thiếu niên thực sự làm hắn phát cuồng!

Qua một lúc, Nhiếp Lăng Vũ buông Bạch Ngọc ra, con ngươi sâu không thấy đáy mà nhìn người trước mặt.

Một lúc sau, vẫn nói ra một câu:

“Dù sao cũng không thể cho người khác nhìn thấy.”

Khoé miệng Bạch Ngọc hơi gợi lên, dùng tay ôm cổ Nhiếp Lăng Vũ, sau đó lại đem môi mình dán lên môi hắn.

“ Tốt, em đã biết…… Liền chỉ cho một mình anh xem thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro