Chương 33: Thứ nữ nghịch tập (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Vân Khinh Mạch
Editor: Bánh Flan Bling Bling (@Truc2101)

"Vả miệng cho bổn phu nhân! Vả miệng thật mạnh vào!" Mộ phu nhân thần sắc lạnh băng, giọng điệu âm ngoan.

Được mệnh lệnh hai bà tử nhanh chóng giơ đôi tay rắn chắc của hai bà lên, mỗi người một bên, vả thẳng vào mặt Mộ Bội Nhi.

Nháy mắt, tiếng tát tay "Bang bang bang" không ngừng vang lên ở trong viện.

Gương mặt Mộ Bội Nhi mắt thường cũng có thể thấy tốc độ sưng lên nhanh chóng.

Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, thanh âm tát tay như cũ không dứt bên tai, mà Mộ Bội Nhi lúc này mặt mũi đổ máu, tóc tai hỗn loạn, cả khuôn mặt đều sưng húp không khác gì đầu heo, khiến người nhìn không nhận ra dung nhan ban đầu.

Thấy vậy, Mộ Vãn Ca nhẹ giọng tới gần Mộ phu nhân, thấp giọng nói, "Mẫu thân, các khách nhân rất nhanh sẽ tới, ở đây phạt hình như không ổn cho lắm?"

Nghe vậy, Mộ phu nhân ánh mắt chợt lóe, nhìn Mộ Bội Nhi dung nhan đã không còn như trước đó, khóe miệng hơi nhếch, lạnh giọng ra lệnh, "Người đâu, lấy xiềng xích trói chặt Nhị tiểu thư lại, để nàng không thoát ra được, lôi nàng ra trước cửa phủ quỳ cho tỉnh táo lại!"

Nói rồi, Mộ phu nhân nhìn về phía hai bà tử đô con kia nói, "Hai người các ngươi ra ngoài canh nàng, tiếp tục vả miệng cho bổn phu nhân! Vả đúng một trăm lần! Nếu nàng vẫn hành động không nghe lời, trực tiếp dùng roi đánh, không cần khách khí với bổn phu nhân! Nhưng cũng phải nhớ kỹ, không được nát mặt, nếu không Nhị tiểu thư làm sao mang dung nhan đẹp như Thiên tử kia đi dự tiệc mừng đại thọ của Thái Hậu." Mộ phu nhân cười lạnh.

Nghe vậy, mọi người ở đây, ngoại trừ Mộ Vãn Ca, toàn thân mọi người đều nổi lên một cổ khí lạnh.

Mà nghe Mộ phu nhân nói vậy, Mộ Vãn Ca ôn nhu nói, "Mẫu thân, Nhị muội không biết học đâu ra võ công, nữ nhi sợ hai bà tử này sẽ không canh được nàng a, hơn nửa đánh trước cửa phủ, chỉ sợ sẽ bị người khác dị nghị."

Mộ phu nhân gật đầu, "Yên tâm, chuyện này nương đã sớm nghĩ tới." Nói rồi, Mộ phu nhân nhìn về phía hai tên ám vệ, ra lệnh, "Hai người các ngươi, một lát nữa ở trong góc tối nhìn, nếu nàng dám phản kháng hoặc tính bỏ trốn, các ngươi liền bắt nàng lại cho bổn phu nhân!"

Nghe vậy, hai tên ám vệ gật đầu rồi biến mất.


Thấy thế, Mộ phu nhân lại nhìn về phía mọi người ở đây, âm ngoan nói, "Nhớ kỹ, từ giờ tới khi hình phạt kết thúc, nàng không phải là Nhị tiểu thư của Tướng phủ chúng ta, chỉ là một nha hoàn trong phủ dám trộm đồ chủ nhân, đợi lát nữa có người ngoài tới hỏi, các ngươi hẳn là nên biết trả lời như thế nào rồi?"

Mọi người nhanh chóng gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ đã hiểu.

Mộ phu nhân lại nói, "Nếu lát nữa các ngươi kẻ nào dám không kín miệng, vậy đừng trách bổn phu nhân tàn nhẫn độc ác!"

Nghe vậy, thân mình mọi người run lên, không dám ho he câu nào.

Rất nhanh, Mộ Bội Nhi đã bị hai bà tử lôi ra ngoài.

Mộ Vãn Ca không yên tâm, lại lệnh cho mấy nha hoàn âm thầm đi coi chừng Đào di nương, để phòng bà ta quấy rối truyền ra tin tức gì.

Thấy vậy, Trừng Bích chậm rãi đi tới, tỏ vẻ đáng tiếc lắc lắc đầu, "Ài, mất công muội muội còn vì Nhị tỷ chuẩn bị thật tốt một món quà, xem ra bây giờ Nhị tỷ không có phúc để hưởng rồi."

Mộ Vãn Ca con ngươi hơi lóe, cười cười, "Tam muội đừng nói vậy, lễ vật kia của muội, không bằng đợi Nhị muội phạt xong rồi đưa cho nàng cũng không muộn."

Nghe vậy, mắt Trừng Bích sáng lên, "Được, vậy nghe tỷ tỷ."

Đại khái qua nửa canh giờ sau, mới có khách khứa bắt đầu ghé cửa.

Nhưng vì phủ Thừa tướng chỉ thu nhận nghĩa nữ, không phải đại sự gì, cho nên người tới phần lớn đều là quan viên nhỏ muốn nịnh bợ phủ Thừa tướng, còn tam phẩm tới đại quan, đều vô cùng ăn ý không có tới.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro