Chap 2: Ướt thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tô Tuyết Vi bình tĩnh nhấp môi, duy trì vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của nguyên chủ. Khi bắt gặp ánh mắt của Tề Huyên đang nhìn mình Tô Tuyết Vi khẽ cười.

Nhiệm vụ của cô khi đến thế giới này rất đơn giản, chỉ cần gậy ông đập lưng ông.Vốn dĩ cô hết sức khinh thường việc chiếm đoạt của người khác một cái gì đó để chứng minh mị lực của bản thân, cho đến khi mọi thứ cô trân trọng đều bị cướp đi từng thứ một.

Tô Tuyết Vi từng xuất thân trong xã hội thượng lưu, cô là con gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều như công chúa, muốn gì được nấy.Sau khi con gái của quản gia đi du học trở về, vị hôn phu liền thay lòng đổi dạ, thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên có tình cảm với người khác không còn để tâm tới cô nữa. Từ đó về sau, cô giống như yêu ma, luôn tìm đối phương gây phiền toái, nhưng mỗi lần bị tổn thương đều không nói lời nào, còn làm cho cha cùng em trai cảm thấy cô kiêu ngạo vô lý, kiêu căng hống hách, gây chuyện quá đáng.

Sau nữa, người ta xác nhận rằng cô không phải là con gái ruột của cha. Cha mẹ ly hôn, mọi người đều biết cô và mẹ bị đuổi ra ngoài. Phải hứng chịu mọi lời chê bao bỡn cợt khiến cô nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền làm việc ngu xuẩn.Sau khi đã chết, Tô Tuyết Vi mới phát hiện, thì ra bản thân chỉ là một nữ phụ ác độc trong cuốn tiểu thuyết thịt văn. Tất cả những gì cô làm cũng chỉ vì xúc tác cho quan hệ của nam nữ chính.Ngay cả khi cô tự sát mà chết, nữ chính biết tin nói một tiếng "Thật đáng thương" cũng đủ khiến các nam chính càng yêu cô ta nhiều hơn, đối với họ nữ chính luôn thiện lương đơn thuần như vậy.

Cô chết ngoài ý muốn lại may mắn gặp được hệ thống cho cô cơ hội làm lại từ đầu. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống đưa ra một ngày nào đó cô sẽ tái sinh ở hiện thực.

" Không sao, ta lau một chút là được "

Nói xong, Tô Tuyết Vi lấy khăn giấy trên bàn, trước tiên lau khô làn da còn dính rượu. Lại lau đến ngực, dù chà không quá mạnh nhưng theo chuyển động của cô bộ ngực đẫy đà khẽ rung lên như bánh pudding trên đĩa. Rượu làm ướt chiếc váy trên người cô, dính sát vào đường cong trên cơ thể , để lại dấu vết mơ hồ. Nhưng bản thân cô lại không nhận ra điều đó mà làm ra bộ dáng điềm đạm , ẩn nhẫn đến đáng thương.Tất cả nam nhân có mặt nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy miệng lưỡi khô lại, hận chính mình không thể biến thành chiếc khăn , như vậy có thể cùng bộ ngực của mỹ nhân tiếp xúc gần gũi.

Đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng , không ai có ý định muốn giúp đỡ cô gái đáng thương.

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ đó là người mà Tề tiểu thư muốn đối phó. Nếu lúc này đi tới hòa giải không khác gì làm ra vẻ phô trương, thực sự không có lợi.

Hạ Minh Giác từ xa nghe thấy tiếng động liền đi tới. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Tuyết Vi cùng vẻ mặt giả vờ xin lỗi của Tề Huyên, anh ta nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt liền trở nên khó coi. Tuy rằng đã cùng Tề Huyên nói qua vô số lần, Tô Tuyết Vi chỉ là nhân viên của hắn nhưng cô ấy vẫn không yên tâm mấy lần tỏ ý muốn anh sa thải cô.

Hạ Minh Giác thực lòng không đồng ý bởi vì bất luận là học thức hay năng lực nghiệp vụ hắn đều thấy Tô Tuyết Vi là một nhân tài. Trong lúc làm việc cô có thể ghi nhớ danh sách khách hàng một cách rành mạch, hắn không bao giờ bị mắc một sai lầm nào trong mỗi bữa tiệc. Đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn cô có thể biết hắn muốn nói cái gì. Một nhân tài hợp ý hắn như vậy tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Bước lại gần, Tô Tuyết Vi đang chật vật, tóc còn dính rượu, những giọt nước trong suốt từ từ ngưng tụ nhỏ xuống chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh của cô. Chất lỏng màu rượu sâm panh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, men theo đường cong trên cổ cô, cuối biến mất giữa khe hở của bầu ngực.

Hạ Minh Giác vội vàng dời tầm mắt, thân sĩ cởi áo khoác tây trang của mình, dưới ánh mắt ngày càng lạnh băng của Tề Huyên ,khoác lên người Tô Tuyết Vi.

"Tuyết Vi, ta gọi người lái xe đưa cô về nhà trước."

" Uy, Hạ Minh Giác, vị hôn thê của ngươi vẫn còn ở đây, ngươi làm như vậy là không muốn để mặt mũi cho cô ấy sao? " .Chị em tốt của Tề Huyên bất mãn nói.

Tề huyên nỗ lực kiểm soát vẻ mặt ngày càng vặn vẹo, nở một nụ cười, giải thích thay hạ Minh Giác:" Lily, đừng như vậy, trang phục của  Tô tiểu thư bẩn hết rồi nên Minh Giác mới đưa áo khoác cho cô ấy."

Tô Tuyết i ngẩng đầu nhìn người đàn ông vì cô mà giải quyết cục diện xấu hổ, đôi mắt cô không tự chủ mà sáng lên. Có một sự vui tươi trong mắt cô thoáng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro