Chap 3: Trước mặt mọi người trần truồng lộ thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thật xin lỗi Hạ tổng, hôm nay tôi có chút thất lễ, tôi xin phép rời đi trước. Tề tiểu thư không cần để tâm, vừa nãy nhiều người, tôi biết cô không phải cố ý. Như vậy các vị, tạm biệt."

Tô Tuyết Vi chào xong liền quay người rời đi.

Vừa bước một bước, cô cảm thấy có gì đó không ổn, theo động tác bước chân, vải váy dài đã bị xé toạc. Thiết kế áo ngực không chịu được lực kéo phía sau, dần dần tuột xuống.

Tất cả mọi người ở đây đều mở to mắt, chờ đợi một màn kinh tâm động phách, có người lộ ra vẻ lo lắng, nhưng phần lớn người là cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp lại cảnh tiếp theo. Tô Tuyết Vi đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Váy dài kéo trên mặt đất rõ ràng là bị người khác ác ý giẫm lên. Chỉ cần cô tiến lên một bước nữa khẳng định sẽ lõa thể trước mặt công chúng. Về sau cho dù có muốn cô cũng không thể mặt dày ở trong vòng này mà kết giao.

Nhưng cô cũng không có dừng lại, như thể hoàn toàn không biết việc gì sắp xảy ra.

Mắt thấy váy dài sắp rơi xuống, một cảm giác mát lạnh kéo tới. Đúng lúc này cô cảm thấy trên eo có sức nặng, cả người đổ dồn về phía trước, tiến vào một vòng tay rộng lớn ấm áp.

"A ——"

Tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi, váy của cô theo mặt đất mà rơi xuống, Hạ Minh Giác tay nhanh mắt lẹ bắt lấy, khó khăn lắm chiếc váy mới dừng lại trên eo.

Thân trên hoàn toàn trần trụi, dính sát vào lồng ngực đối phương , tấm lưng trần được áo khoác của đối phương che giấu gắt gao. Tiếng tim đập của người đàn ông truyền vào tai cô, mùi nước hoa Cologne dễ ngửi quanh quẩn trên chóp mũi , chiếm lấy hơi thở của cô. Khóe miệng Tô Tuyết Vi hơi cong lên, cô vươn tay ôm lấy eo Hạ Minh Giác.

Cô biết rằng mình đã đặt cược đúng.

Có điều diễn thì phải diễn cho đến cùng, cô lập tức nhẹ giọng hét lên, khắp người đều run rẩy. Nếu không bám lấy thân thể Hạ Minh Giác cô đã sớm đứng không vững.Hai tay dần dần siết chặt như thể đối phương chính là cọng rơm cứu mạng của mình.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Hạ Minh Giác nỗ lực duy trì phong thái, lại vẫn là nhịn không được bị sự mềm mại trước ngực hấp dẫn. Cô ôm thật sự thật chặt, bất tri bất giác hắn cảm thấy có chút khô nóng,cà vạt cũng chặt đến mức hắn không thở được.

Kìm nén tâm tư, ánh mắt trở nên lạnh băng, đủ để khiến người khác đông cứng tại chỗ. Hạ Minh Giác không chút khách khí liếc nhìn người phụ nữ làm ra động tác vừa rồi, giọng điệu bất mãn.

" Xem ra tôi phải nhắc nhở Trương tổng nên quản giáo con gái cho thật tốt."

"Minh Giác...." Thấy vị hôn phu ôm nữ nhân khác, sắc mặt Tề Huyên trắng bệch như tờ giấy. Cô mở miệng muốn cầu tình cho bạn tốt lại bị vẻ mặt đáng sợ của Hạ Minh Giác làm cho sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.

Ai cũng biết, Hạ Minh Giác nói một là một, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.

"Hạ tổng. . . . . .Cầu xin anh. . . . . . Đưa tôi đi. . . . . ."

Tô Tuyết Vi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người đàn ông, vành mắt phiếm hồng, nước mắt đọng đầy trong hốc mắt chỉ trực chờ rơi xuống, yếu ớt giống như một con thú nhỏ bị kinh hách.

Hạ Minh Giác sửng sốt một chút, hắn đã thấy qua Tô Tuyết Vi mạnh mẽ quyết đoán giỏi giang, cũng đã thấy qua khía cạnh cứng nhắc, thờ ơ và xa cách của cô. Lại chưa bao giờ thấy cô yếu ớt, chọc người thương tiếc đến vậy. Trong lòng không khỏi khẽ động, giống như có người ném một viên đá vào lòng hồ, đột nhiên nổi sóng, mềm mại đến khó tin.

"Tề Huyên, chúng ta cần nói chuyện cho thỏa đáng, tôi sẽ liên hệ em sau"

Nói xong câu đó Hạ Minh Giác bế Tô Tuyết Vi lên, đánh một ánh mắt với trợ lý, chân dài nện từng bước, tiêu sái rời khỏi đại sảnh không hề quay đầu lại.

Cô gái nhỏ nhắn trong lòng người đàn ông cực lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, hoàn toàn vùi mặt vào cổ hắn. Một hơi thở ấm áp phả vào cổ, hương thơm của hoa lan xông vào lỗ mũi người đàn ông. Từ góc độ này nhìn xuống, đúng lúc thấy được phong cảnh mê người dưới lớp áo khoác tây trang. Theo bước chân của người đàn ông, cự nhũ vội vàng đong đưa, cướp đi tất cả lực chú ý của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro