CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Má ơi đang edit ti đon 2 lão nhân bng dưng k nh ai là công ai là th, thế là ht ha ht hi lt QT ra coi xem ai là ai T.T Nghĩ ti cnh edit ti chap 30 hay c vy xong phi quay v đi "hn" -> "y" và ngược li...CHC TUI CHT :))



Ba tháng sau, kem làm trắng da - mờ sẹo hiệu Mĩ Nhan Đường ở Phổ Minh thành phát hỏa.

Lực truyền bá của các nữ nhân thật kinh khủng, trong nhất thời, các nữ nhân của cả Phổ Minh trà tiền phạn hậu (giống như tiền dư tửu hậu vậy, đại khái là tán dóc sau khi ăn) đều nhắc tới kem Mĩ Nhan Đường thần kì ra sao.

Kem làm trắng da - mờ sẹo của Tiền Vu ở một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói, có thể coi là đã khai sáng ý thức chăm sóc da của nữ nhân Nam Dương quốc.

Cùng lúc đó, Tiền Vu cùng Tiền Doanh vội muốn chết, đã tăng sản lượng chế tác, vậy mà còn là cung không đủ cầu.

Ban ngày xuất môn bán hàng, Tiền Vu phải chính mình đi, Tiền Doanh phải ở lại trong nhà lấy kem cho các tiểu cô nương cầm lọ tới mua.

Bất quá, vấn đề mấu chốt nhất chính là, nguyên vật liệu không đủ, hoa hồng gần nhà, trong nhà, đều sắp bị hái hết.

Việc thành lập cơ sở chuyên môn gieo trồng nguyên vật liệu nhằm cung ứng cho sản phẩm dưỡng da, đã là thế tại tất hành (việc bắt buộc phải làm).

Tiền Vu đem ý tưởng của mình cùng Tiền Doanh bàn bạc một chút, Tiền Doanh hiện tại đối với đệ đệ này đã sắp sùng bái đến nơi, tự nhiên là nói gì làm thế.

Vì thế, Tiền Vu trước tiên tạm dừng sản xuất cùng buôn bán kem làm trắng da - mờ sẹo, còn dán thông cáo trên cửa nhà.

Chẳng qua, thông cáo dán thì dán, vẫn là có vài người gõ cửa hỏi, khi nào mới có hàng.

Tiền lời trong khoảng thời gian này, Tiền Vu tính toán lấy làm tiền vốn, ở ngoại thành mua mẫu đất, thành lập vườn ươm.

Hai tỷ đệ đi vùng ngoại ô tìm một khu đất trống, Nam Dương quốc mặc dù không đến mức hoang vắng, nhưng tương đối nói, đất đai vẫn là dư dả, giá cả cũng tương đối tiện nghi, vùng ngoại ô lại càng không nói, Tiền Vu lấy giá nhà đất tại hiện đại đem ra so sánh, liền cảm thấy này quả thực cứ như là cho không.

Nếu giá đất tiện nghi như vậy, Tiền Vu muốn dứt khoát, trực tiếp mua mẫu đất lớn một chút, đến lúc đó, lại xây mấy cái nhà. Hai gian cho người ở, hai gian dùng để gia công nguyên vật liệu. Y cùng Tiền Doanh nhân tiện dọn đến đây ở, dù sao căn nhà hiện tại cách nơi này cũng không xa, đều thuộc khu vực ngoại thành.

Xem xét địa phương xong, còn phải đi quan phủ mua đất, lại lo liệu khế đất.

Thời này, cách mua đất là chính mình xem mảnh nào được, rồi đến quan phủ tìm quản sự cùng đi đo đạc, đo đạc ra diện tích, định khế đất, trả tiền.

Tiền Vu vào quan phủ, hỏi một vòng mới tìm thấy quản sự.

Quản sự này nhìn hơn 40 tuổi, có chút béo, đang thảnh thơi ngồi trong phòng uống trà. Tiền Vu vào phòng, vừa nói là muốn mua đất, quản sự kia liền nhìn y một cái, hừ mũi, hanh giọng nói: "Đo đất a, chờ đi, đằng trước còn có vài hộ nha."

Tiền Vu vừa thấy liền biết đây là giở giọng, cần phải đút lót, vội vàng lấy ra chút tiền đưa qua: "Ta rất cấp bách nha, quan gia giúp ngẫm lại biện pháp giùm."

Quản sự nhìn nhìn tiền trong tay, lại nhìn Tiền Vu, lúc này mới cười cười: "Tiểu tử này, tuổi không lớn, lại còn rất biết điều. Thôi, việc phải xem xét nặng nhẹ, ngươi đã sốt ruột, vậy trước đo cho ngươi."

Tiền Vu cũng cười, nói: "Kia thực đa tạ quan gia, ngài đi xem giúp chúng ta?"

"Vậy đi." Quản sự buông chén trà, đi theo Tiền Vu ra khỏi phủ nha.

Bởi vì quan phủ cách vùng ngoại thành rất xa, Tiền Vu còn đặc biệt mướn cái kiệu nhỏ, chính y không tọa, cũng chỉ cấp quản sự kia mướn một cái, chính mình đi theo cỗ kiệu.

Tiền tiêu đúng chỗ, sự tình tự nhiên xử lý thật thuận lợi. Tới địa phương liền đo đạc, đo đạc xong Tiền Vu lại cùng quản sự quay về quan phủ, trực tiếp đem khế đất xử lý xong xuôi.

Nhất lai nhị khứ (thường xuyên qua lại), Tiền Vu cùng quản sự này cũng có chút quen thuộc, nghe người trong quan phủ gọi hắn là Vương Đầu, y cũng liền gọi Vương Đầu.

Chuyện khế đất vốn không thuộc phạm vi quản lí của Vương Đầu, nhưng Vương Đầu cũng coi như là người quan trọng trong quan phủ, hắn giúp Tiền Vu tìm đồng nghiệp làm, một ngày liền xong.

Tiền Vu cảm thấy, tiền trà nước bỏ ra coi như cũng có giá trị. Từ xưa đến nay đều không phải như vậy sao, dân chúng bình thường cần lo liệu chuyện gì, chẳng sợ dùng thêm chút tiền, chỉ cần có thể thuận thuận lợi lợi liền thỏa mãn.

Tiền Vu lại cùng Vương Đầu hỏi thăm về chuyện thuế má, Mĩ Nhan Đường của y hiện giờ đã có chút danh tiếng, cho dù y không chủ động hỏi, thì sớm muộn gì cũng bị tra thuế. Y tính toán, chờ thêm một thời gian, mở cái cửa hàng nhỏ nhỏ, vậy phương diện thuế má kia lại càng phải làm rõ ràng.

Vương Đầu cũng ít nhiều nghe nói về kem làm trắng da - mờ sẹo kia, có điểm khó khăn nói: "Kem của ngươi, trước kia chưa từng có, thuế cũng không biết thu thế nào."

Tiền Vu vài ngày trước có tự tra xét sách thuế của Nam Dương quốc, đại khái hiểu biết một chút nên hôm nay mới dám hỏi, y chỉ sợ bị người quan phủ lừa. Theo như trong sách nói, nguồn thuế của Nam Dương quốc chù yếu phân ra hai mảng lớn, một là thuế nông nghiệp, nông dân sau khi thu hoạch xong sẽ nộp một nửa số lên trên quốc gia làm thuế. Hai là thuế doanh nghiệp, người bán hàng rong trên phố sẽ có một mức thuế cố định, căn cứ theo doanh thu từng quầy hàng mà nộp thuế. Mà thuế cửa hàng liền phức tạp hơn nhiều, cũng là nộp thuế theo doanh thu, nhưng mức thuế thì bất đồng. Thuế lương thực, thuế y sức (quần áo), thuế xan tẩm (ăn uống), mỗi loại mỗi loại khác nhau. Tiền Vu phát hiện, mức thuế của cửa hàng mĩ phẩm phi thường thấp, cơ hồ là thấp nhất trong các mức thuế cửa hàng. Có thể bởi vì tự thân yên chi không lời, lại cơ hồ không có cửa hàng nào chuyên môn bán yên chi.

Tiền Vu hỏi: "Không thể ấn theo cửa hàng mĩ phẩm tính thuế?"

Vương Đầu trừng mắt liếc Tiền Vu một cái, "Tiểu tử, ngươi còn tưởng đến mĩ. Yên chi kia mới 5 văn tiền một hộp, kem của ngươi chính là 12 văn tiền một lọ."

Tiền Vu cười nói: "Kem của ta cũng không phải là bôi lên mặt như yên chi sao."

"Nói là nói như vậy, còn phải xem cấp trên định thuế như thế nào."

Tiền Vu lại đưa chút tiền qua, "Ngài giúp đỡ ngẫm lại biện pháp?"

Vương Đầu lúc này lại không cầm: "Việc này ta không dám đảm bảo, biện pháp ta sẽ suy nghĩ cho ngươi. Chờ làm xong, ta lại lấy. Ngươi cũng không cần cấp, năm nay hạ hoàng bảng, toàn bộ Nam Dương đều miễn thuế."

"Kia vậy đi, ta chờ thư của ngài. Có cần đút lót gì, ngài cứ nói."

Vương Đầu đối Tiền Vu có ấn tượng cũng không tệ lắm, cảm thấy tiểu tử này nói chuyện thống khoái, ra tay cũng không tiểu khí (keo)."Ngươi yên tâm, có tin tức ta liền thông tri ngươi."

Hắn không biết Tiền Vu tâm đều nhỏ máu, y hôm nay tiêu thật nhiều tiền. Nhưng khi nào cần tiêu tiền thì phải tiêu, đạo lý này Tiền Vu hiểu rõ.

Hơn nữa, Tiền Vu cảm thấy Vương Đầu này cũng không tồi, gật đầu tạ ơn một phen liền cáo từ.

Tiền Vu về đến nhà đã muốn khuya, y vừa ăn cơm vừa đem chuyện đút lót hôm nay nói một phen. Tiền Doanh không hiểu mấy cuộc đối thoại vòng vòng vèo vèo như vậy cho lắm, nàng chỉ thấy sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, rất là cao hứng.

Ngày thứ hai, Tiền Vu sáng sớm liền chạy đến mảnh đất mới mua kia quy hoạch.

Trong đầu y đại khái có ý tưởng, nhờ Tiền Doanh giúp đỡ thuê người, trước tiên xây lưới xung quanh vườn ươm. Tường lưới không cao, cũng không phải vì đề phòng cướp hay gì cả, chính là để phân rõ biên giới, tiện cho việc quy hoạch.

Trên đại môn khẩu dựng cái bảng ghi "Hoa thảo viên Mĩ Nhan Đường".

Hoa cỏ trong vườn phân chia ra từng khu vực, mỗi khu trồng một loại hoa cỏ khác nhau. Trước mắt có 40 khu, là tất cả các loại hoa cỏ dùng cho việc dưỡng da mà Tiền Vu có thể nghĩ đến.

Hoa cỏ phần lớn là trực tiếp dời từ địa phương khác qua, lại còn lên Bách Mộc sơn thu thập thật nhiều loại.

Trong vườn ươm đào một cái giếng, dùng cho việc tưới tiêu.

Này đó đều quy hoạch tốt, còn khoảng không đến một nửa diện tích mảnh đất, Tiền Vu lại phân ra khu vực lưu trữ, khu vực ở. Trước mắt còn chưa có khả năng xây phòng, vì giá không thấp, Tiền Vu nghĩ chờ kiếm thêm chút tiền đã.

Một lần vội vàng này, cũng đã mất hơn nửa tháng.

Tiền Vu tính toán khôi phục lại việc sản xuất - tiêu thụ kem làm trắng da - mờ sẹo, đồng thời còn muốn chế tác ra dòng sản phẩm mới, kem trị mụn.

Như vậy chỉ dựa vào sức của Tiền Vu cùng Tiền Doanh hai người, chắc chắn là làm không kịp, hai người thương lượng một chút, quyết định tuyển hai người phụ giúp.

Một người phụ trách chăm sóc vườn ươm, tỉa lá, tưới nước, nhổ cỏ, vân vân....

Một người phụ trách trích dung dịch hoa cỏ và trích màu.

Tiền Doanh có chút lo lắng phối phương sẽ bị người ta ăn cắp.

"Không có việc gì, phối phương này đệ tùy tiện có thể sửa." Tiền Vu thật ra không sợ có người học trộm phối phương, dù sao thì y tùy lúc đều có thể cho thêm nguyên liệu, làm ra bản thăng cấp.

Bố cáo tuyển dụng dán trên đại môn trước nhà, còn có trên bảng thông cáo trong thành.

Mới vừa dán thông cáo lên đã có người đến hỏi việc, Tiền Vu vừa thấy, này không phải lão nhân râu xám cùng đạo tiên lão nhân sao?

Lão nhân râu xám tuy rằng tóc cùng râu đều màu muối tiêu, nhưng người nhìn thật có tinh thần, thấy Tiền Vu liền nhân tiện nói: "Là ngươi muốn thuê người đi? Xem hai lão nhân chúng ta được không?"

Kỳ thật, Tiền Vu cảm thấy, chăm sóc hoa cỏ nên tìm người tuổi lớn chút mới tốt, người trẻ tuổi bình thường năng động hơn, cũng không thích hầu hạ hoa cỏ kiếm sống. Hơn nữa, đối với hai vị lão nhân này, Tiền Vu vẫn là rất có hảo cảm.

Tiền Vu nói: "Được thì được. Bất quá chăm sóc cây, giã hoa cỏ là việc tốn sức, lão nhân gia có làm được không?"

Lão nhân gật đầu, nói: "Làm được làm được, ta chăm cây, y giã hoa, vừa tiện."

Tiền Vu lại nói: "Tiền công là 600 tiền một tháng, vậy có được không?"

Lão nhân râu xám thực thoải mái: "Được, chúng ta cũng không phải vì kiếm tiền, chính là muốn tìm công việc làm chút."

"Kia liền định như vậy đi. Ta đưa hai người đi qua vườn ươm để làm quen, quen rồi ngày mai liền bắt đầu làm việc."

"Không cần ngày mai, liền hôm nay đi, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi."

Tiền Vu cười nói: "Kia chúng ta đi."

Cùng Tiền Doanh nói chuyện một phen, Tiền Vu liền dẫn hai người đi hoa thảo viên.

Lão nhân râu xám thực yêu nói chuyện, trên đường liền liên tục cùng Tiền Vu nói chuyện phiếm. Lão nhân họ Lưu, Tiền Vu kêu hắn Lưu bá, thực tế tuổi cũng không lớn, vừa 50, chính hắn còn cười nói mình nhìn già hơn tuổi. Đạo tiên lão nhân họ Trần, không hay nói chuyện, Lưu bá nói chuyện, y liền lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên còn phối hợp cười một chút, làm cho người ta cảm thấy hai người thực ăn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro