Chương 21: Chu Cẩn Chi cho cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm đi dạo một vòng ở phố dược liệu, chịu đựng thịt đau, mua sắm các loại dược liệu.

Bỗng nhiên có một thông báo nhảy ra, Diệp Phàm nhìn thấy thông báo, sửng sốt một chút, trong lòng mừng như điên, trên tin nhắn để là nhận được 2000 vạn chuyển khoản.

Diệp Phàm nhận được thông báo không bao lâu, Võ Hào Cường gọi điện thoại tới đây, "Tiểu thúc, thúc nhận được thông báo chuyển khoản chưa?"

"Nhận được rồi."

"Con phải phí sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc mới thuyết phục lão cha nhả ra 2000 vạn cho thúc, thúc nhớ rõ lần sau mời con ăn cơm phải hào phóng một chút nha." Võ Hào Cường nói.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Được, được, lần sau ta mời con ăn tiệc buffet 50 món, con muốn ăn nhiều hay ít tùy con."

"Tiểu thúc thật đáng ghét."

Diệp Phàm nhìn di động chuyển khoản, cười cười, thầm nghĩ: Không lãng phí cứu tiểu mập mạp! Bất quá, lão cha ngoan cố nhà nó thật sự tin là hắn cứu tiểu quỷ kia?

......

Diệp Phàm mua sắm xong dược liệu, liền nhận được điện thoại của Chu Cẩn Chi, Diệp Phàm nghĩ nghĩ, quyết định đi một chuyến.

"Chu thúc, ngươi tìm ta!"

Chu Cẩn Chi sửng sốt một chút, nói: "Ngươi kêu ta là Chu thúc? Không gọi là Chu lão bản?" Quan hệ của ông và Diệp Phàm hình như không gần như vậy đi.

"A! Ta suy nghĩ một chút, nếu Bạch tam thiếu kêu ngươi là Chu thúc, ta cũng kêu như vậy đi, ngươi có phải cảm giác thụ sủng nhược kinh hay không?" Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm hắn năm đó chính là nhân vật phong vân của Bích Vân Tông, tuy hắn không thể tu chân, nhưng có một đống người đem linh thạch tới cầu hắn chỉ điểm, không ít tu giả đều muốn cùng hắn lôi kéo quan hệ vì vinh, hắn hiện tại càng ngưu bức, đều có thể tu chân, tuy thế giới này linh khí quá yếu, khiến cho một nhân vật thiên tài như hắn thăng cấp khó khăn, nhưng hắn có thể tìm được biện pháp khắc phục khó khăn.

Chu Cẩn Chi câm nín nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Tên tiểu tử thúi này da mặt thật là dày!

"Ta nghe nói, ngươi đơn thương độc mã từ trên tay bọn bắt cóc cứu Võ Hào Cường?"

"Đúng là có chuyện như vậy, bất quá, thời điểm ta đến, những tên bắt cóc đó đều đã hôn mê do ngộ độc thức ăn." Diệp Phàm nói.

Chu Cẩn Chi: "......" Ngộ độc thức ăn mà toàn thân trật khớp?!

"Diệp thiếu, ngươi muốn theo đuổi theo Bạch tam thiếu?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Không phải là ta đả kích ngươi! Trình độ hiện tại của ngươi, một trăm năm cũng không đuổi kịp. Nhưng mà sao! Trước mắt có một cơ hội tốt." Chu Cẩn Chi thần thần bí bí nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, tràn đầy hưng phấn nói: "Cơ hội tốt? Cơ hội tốt gì?"

"Bạch thiếu y có ông ngoại, gọi là Tiêu Trì là học giả cổ văn, gần nhất ở tỉnh Sơn Tây phát hiện một cái cổ mộ, ông ngoại y muốn qua bên kia giúp đỡ tiến hành khai quật cổ mộ, Bạch thiếu y, đối mấy thứ này cũng rất có hứng thú, chắc sẽ cùng đi, coi như nghỉ phép."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Ngươi muốn ta đi qua hỗ trợ khai quật!"

"Ta lấy cho ngươi một cái danh ngạch." Chu Cẩn Chi nói.

Diệp Phàm đôi mắt sáng lên, nói: "Lão đầu, ngươi thật biết điều!"

Chu Cẩn Chi: "......"

"Địa phương phát hiện cổ mộ, điều kiện rất không tốt, ngươi phải chuẩn bị trước."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Điều kiện không tốt, mới có thể biểu hiện ra khí khái anh hùng của ta!"

Chu Cẩn Chi: "......" Khí khái anh hùng nhìn không ra, khí khái ngu ngốc nhưng thực dễ dàng nhìn ra, Chu Cẩn Chi nhất thời không xác định được mời Diệp Phàm đi tiến hành khai quật cổ mộ có phải chính xác hay không.

Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi, hỏi: "Nói như vậy, ta phải đi đâu để tập hợp cùng bọn họ?"

"Sáu ngày sau, bọn họ sẽ tập hợp ở trấn Lạc Phong tỉnh Sơn Tây, đến lúc đó ngươi đi đến đó là được rồi." Chu Cẩn Chi lấy ra một tấm thẻ công tác đưa cho Diệp Phàm, nói: "Đây là cho ngươi, ngươi lấy thân phận chuyên gia nghiên cứu cổ văn gia nhập với bọn họ."

Diệp Phàm nhận lấy, nói: "Cảm ơn Chu thúc, ta sẽ không quên ơn ngươi, ngày nào đó nếu ta và Bạch tam thiếu thành thân, ta sẽ mời ngươi uống rượu mừng."

Chu Cẩn Chi: "...... Chờ ngươi cùng Bạch thiếu thành thân rồi nói sau."

Diệp Phàm cầm thẻ công tác, vô cùng cao hứng rời đi.

......

Diệp Phàm lái xe đi tới Võ gia.

"A Phàm, sao ngươi lại tới đây?" Bởi vì chuyện của Võ Hào Cường, Võ Tư Hàm đối Diệp Phàm có thể nói là lau mắt mà nhìn, nhưng trong lòng vẫn còn vài phần nghi ngờ.

"Ta tới tìm Tiểu Cường." Diệp Phàm nói.

"Tìm con trai ta? Hôm nay nó vừa vặn được nghỉ!" Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Ân, ta biết nó nghỉ mới đến."

Võ Hào Cường vô cùng cao hứng chạy đi tới, nói: "Tiểu thúc, sao thúc lại tới đây?"

"Ta có việc tìm con hỗ trợ." Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm lấy một con rùa đen ra, nói: "Thấy con rùa đen này không?"

"A! Tiểu thúc, thúc là muốn đem con rùa đen cho con hầm canh tẩm bổ thân thể sao?" Võ Hào Cường tràn đầy cảm động hỏi.

Diệp Phàm trợn trắng mắt, nói: "Con đều béo tròn như vậy rồi, chỗ nào còn cần được tẩm bổ! Mấy ngày nay ta có việc muốn đi ra ngoài một chút, con rùa đen này nhờ con nuôi giúp ta một đoạn thời gian, con nhất định phải nuôi tốt cho ta đó!"

Võ Hào Cường gật đầu, nói: "Được, được, thúc cứ yên tâm."

Diệp Phàm lấy ra một tờ danh sách, nói: "Đây là thực đơn của nó!"

Võ Hào Cường nhìn thực đơn, nói: "Tiểu thúc, thúc thật quá xa xỉ! Cư nhiên dùng nhân sâm nuôi rùa đen!"

Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Không có đầu vào, làm sao mà có đầu ra được!" Phải cung phụng cho ăn cho uống thì Tụ Khí Quy này mới chịu làm hết phận sự tụ tập linh khí!

"Đây là tiền cơm của con rùa đen này." Diệp Phàm lấy một tấm thẻ đưa cho Võ Hào Cường.

"Thẻ này có bao nhiêu tiền?" Võ Hào Cường hỏi.

"100 vạn!"

Võ Hào Cường tràn đầy kích động nhìn Diệp Phàm, nói: "Tiểu thúc, thúc thật là quá đáng! Mời con ăn KFC cũng luyến tiếc, lại dùng 100 vạn nuôi rùa đen."

"Con thì biết cái gì! Đây là một con thần quy, không được ngược đãi." Diệp Phàm nghiêm trang nói.

Võ Hào Cường: "......"

Võ Tư Hàm ở một bên nghe trợn trắng mắt, lại không có nói cái gì.

"Tiểu thúc, thúc muốn ra ngoài làm gì?"

"Theo đuổi lão bà, nếu như vận khí tốt ta còn có thể mang tiểu thẩm về cho con." Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói.

Võ Hào Cường mặt mày hớn hở nói: "Tiểu thúc cố lên!"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Ân, đúng rồi, ngọc bội ta đã chuẩn bị tốt cho con rồi."

Võ Hào Cường hưng phấn tiếp nhận ngọc bội, nói: "Cảm ơn tiểu thúc, tiểu thúc, nếu như con bị xe đâm, ngọc bội này sẽ làm xe bay lên sao?"

"Sẽ không!" Diệp Phàm nói.

Võ Hào Cường có chút thất vọng nói: "Con còn cho rằng cái này sẽ tương đối lợi hại."

Diệp Phàm không vui nói: "Tiểu quỷ, không cần si tâm vọng tưởng quá nhiều."

Võ Hào Cường: "......"

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro