Chương 22: Đổi chỗ ngồi với lão đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm chế tác một ít phù chú và pháp khí phòng thân, liền xách túi du lịch đi trước đến trấn Lạc Phong tỉnh Sơn Tây.

"Thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã đầy khách." Tiểu thư lễ tân nhìn Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm buồn bực nhìn tiểu thư lễ tân, nói: "Một phòng cũng không còn sao?"

Tiểu thư lễ tân lắc lắc đầu, nói: "Không còn."

"Ta có thể trả thêm tiền!" Diệp Phàm rầu rĩ nói.

"Thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không còn phòng."

Diệp Phàm đứng ở quầy lễ tân cùng lễ tân giằng co, Bạch Vân Hi từ trên cầu thang khách sạn bước xuống.

Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi lập tức kích động, Diệp Phàm bước nhanh tới, bắt cánh tay của Bạch Vân Hi, nói: "Ngươi thuê phòng ở đây sao?"

Bạch Vân Hi bị Diệp Phàm không đầu không đuôi hỏi một câu này, có chút không hiểu được.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Bạch Vân Hi nhướng mày hỏi.

"Ta tới đây để khảo cổ! Bất quá, không còn phòng!"

"Khảo cổ?" Bạch Vân Hi có chút nghi hoặc hỏi.

Diệp Phàm lấy ra một tấm thẻ chứng minh công tác, nói: "Đúng vậy, Chu thúc giới thiệu ta tới, ngươi xem cái này......"

Bạch Vân Hi: "......"

"Chu thúc sao có thể giới thiệu ngươi tới?" Bạch Vân Hi ghét bỏ nói.

"Đại khái là ông ấy cảm thấy ta có tiền đồ đi! Thư lúc trước ta gửi cho ngươi, ngươi có nhận được không?" Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu mày lại, nói: "Thư? Cái gì thư? Ta chưa thấy được!"

Diệp Phàm buồn bực nói: "Hừ, tên hỗn đản kia gạt ta, nói là đã gửi tới rồi, hôm nào ta đi tìm ông ấy nói lí lẽ."

Bạch Vân Hi: "......"

"A! Ngươi xem như vậy được không, ta đến phòng của ngươi, ta ngủ dưới đất, tiền phòng ta trả?" Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi đề nghị.

Dương Phi đi ra, vừa vặn nghe được Diệp Phàm "lời nói hùng hồn", lập tức bội phục ngũ thể đầu địa.

Dương Phi là học đồ của Tiêu Trì, giao tình với Bạch Vân Hi cũng tạm được, trong mắt Dương Phi tiểu sư đệ Bạch Vân Hi này, anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, chỉ là quá mức lạnh nhạt cao ngạo. Bất quá, Bạch Vân Hi xuất thân hiển hách, thanh cao một ít cũng là bình thường.

"Ta cảm thấy chẳng ra gì!" Bạch Vân Hi trầm mặt xuống nói.

Diệp Phàm cười cười, nói: "Ngươi có phải sợ ta ngủ ngáy không? Ngươi yên tâm tướng ngủ của ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không phiền đến ngươi."

Bạch Vân Hi cười lạnh, nói: "Câm miệng! Không có chỗ cho ngươi ngủ dưới đất, ngươi vẫn là ăn ngủ ngoài trời đi."

Diệp Phàm buồn bực oán giận nói: "A! Ngươi thật đúng là lạnh lùng!"

Bạch Vân Hi âm trầm cười, nói: "Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ bởi vì tiền phòng mấy trăm mà đem sàn nhà phòng ta nhường cho ngươi!"

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Ta cũng không có chiếm chỗ ngủ của ngươi."

"Nằm mơ!" Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng.

Diệp Phàm: "......"

......

Dương Phi đi tới, nói: "Tiểu huynh đệ, cho ta xem thẻ công tác của ngươi một chút được chứ?"

"Có thể!" Diệp Phàm hào phóng nói.

Dương Phi nhận lấy chứng minh công tác kiểm tra rồi một chút, "Nếu ngươi không ngại, phòng ta còn dư một tấm giường đệm, có thể cho ngươi."

Diệp Phàm gật gật đầu, cao hứng nói: "Ân, được, cảm tạ, nếu tình tình Bạch tam thiếu cũng giống như ngươi thì tốt rồi."

Dương Phi: "......"

Diệp Phàm đi theo Dương Phi vào phòng.

"Diệp đồng học, ngươi cũng là học giả nghiên cứu cổ văn?" Dương Phi cười cười nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng."

"Ngươi xem khắc văn này là có ý tứ gì?" Dương Phi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn tờ giấy, nói: "Nha, cái này chính là một vị công chúa thích nam sắc, vì thế nàng cưới mười tám lão công, kết quả, vị công chúa kia đã chết, hoàng đế ca ca của nàng khiến cho mười tám kẻ xui xẻo kia đều tuẫn táng theo nàng, thật là nữ trung hào kiệt!"

Dương Phi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Lợi hại!

Mộ ở Sơn Tây kia, vốn dĩ quốc gia cũng không biết, nhưng có hai tên trộm mộ từ bên trong lấy ra một cái đỉnh bằng đồng, thời điểm đem bán ở chợ đen ngẫu nhiên bị phát hiện.

Tờ giấy mà Dương Phi đưa cho Diệp Phàm xem, chính là chữ được sao chép từ những văn tự được khắc trên đỉnh đồng.

Lúc trước Tiêu giáo sư cũng phải phí sức lực rất lớn, mới hiểu rõ ràng ý nghĩa của mấy văn tự này, không nghĩ tới Diệp Phàm chỉ tùy tiện xem một lần đã hiểu, tiểu tử này thật là lợi hại!

"Thứ này lấy từ nơi nào?" Diệp Phàm hỏi.

Dương Phi cười cười, nói: "Trên một kiện đồ cổ."

"Đồ cổ này chỉ sợ là tà khí! Tiếp xúc lâu chỉ sợ nguy hiểm tính mạng!" Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Dương Phi thầm căng thẳng, căn cứ theo tư liệu, đám trộm mộ kia tổng cộng có mười người, tám người chết ở bên trong mộ thất, dư lại hai người tuy rằng trốn thoát, nhưng không bao lâu cũng đã chết, lần này bọn họ đi xem chính là cái mộ kia.

Dương Phi lắc đầu, không dám suy nghĩ sâu hơn.

"Diệp thiếu, quan hệ của ngươi và Bạch tam thiếu là gì vậy?" Dương Phi tò mò hỏi.

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Hiện tại còn chưa có quan hệ gì, bất quá, chờ ta theo đuổi được y, y chính là lão bà của ta."

Dương Phi: "......" Cường nhân! Loại lời nói này cũng dám nói, nếu để Bạch lão gia tử biết, chắc chắn sẽ đem tiểu tử này tròng lồng heo.

"Vậy ngươi cần phải nỗ lực, Bạch tam thiếu không dễ theo đuổi!" Dương Phi nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, thầm chấp nhận nói: "Còn không phải sao, ta muốn ngủ dưới đất cũng không cho."

Dương Phi: "......"

"Là Chu Cẩn Chi, Chu lão đề cử ngươi tới đây......?" Dương Phi hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Dương Phi: "......" Chu lão vì sao lại muốn giới thiệu một người kỳ ba như vậy lại đây?

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta phải ngồi xe buýt hai giờ để vào núi." Dương Phi nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Được rồi."

......

Sáng sớm ngày hôm sau, có mấy người tụ ở trước cửa khách sạn chờ xe buýt.

"Cầm đi, đây là vé xe của ngươi, lát nữa dò số rồi tìm chỗ ngồi là được." Dương Phi nói.

"Một lát nữa, ta có thể ngồi cùng Bạch thiếu sao?" Diệp Phàm hỏi.

Dương Phi lắc lắc đầu, nói: "Chỉ sợ không được, vé xe của ngươi là số 4, ngươi ngồi cùng với ta."

"Vì sao ta đã ngủ cùng ngươi rồi, giờ còn phải ngồi cùng ngươi nữa?" Diệp Phàm không vui hỏi.

Dương Phi: "......" Ngươi nghĩ ta nguyện ý sao!

Chú ý tới chung quanh có không ít tầm mắt tụ lại đây, mặt Dương Phi đỏ lên, hận không thể đào khe đất chui vào.

"Bạch tam thiếu đâu?" Diệp Phàm hỏi.

Dương Phi tức giận nói: "Còn chưa có tới!"

"Nhìn dáng vẻ này xem ra y rất thích ngủ nướng!" Diệp Phàm nói thầm nói.

Diệp Phàm đi lên xe, phát hiện chỗ ngồi của mình ở góc nghiêng đối diện với Bạch Vân Hi, chỗ Bạch Vân Hi ngồi chính là vị trí đầu tiên cạnh cửa sổ, ngồi chung với Bạch Vân Hi là một lão đầu thoạt nhìn văn văn nhược nhược.

"Uy, lão đầu, ta đổi chỗ ngồi với ông được không?" Diệp Phàm dựa vào ghế Tiêu Trì, tùy tiện hỏi.

Dương Phi: "......" Lão đầu?! Tên tiểu tử đáng chết này, dám gọi Tiêu giáo sư là lão đầu!

Dương Phi xoay mặt đi, trong lòng nhất thời hối hận không thôi vì sự mềm lòng của mình vào ngày hôm qua, tiểu tử này tốt nhất là nên để hắn ngủ dưới đất.

Tiêu Trì nhíu nhíu mày, không vui nhìn Diệp Phàm, nói: "Không đổi."

"Lão đầu, ông không cần phải nhỏ mọn như vậy!" Diệp Phàm lấy ra một khối ngọc bội, nói: "Lão đầu, ông xem ta lấy khối ngọc bội này để đổi chỗ ngồi cùng ông được không?"

Tiêu Trì còn chưa mở miệng, một nam tử mặc đạo bào bên cạnh mở bừng mắt, nói: "Tiểu huynh đệ khối ngọc này không tồi, linh quang lập loè, hẳn là không dưới hai ba trăm vạn."

Diệp Phàm nhìn nam tử, có chút kinh ngạc nói: "A, đạo hữu, ngươi thật biết nhìn hàng!"

Tiêu Trì: "......" Đây chính là Trương Văn Đào tiên sinh của Long Hổ Sơn! Chuyên gia bộ môn đặc thù của quốc gia được phái lại đây, tiểu tử Diệp Phàm này, thật không biết nhìn hàng, thái độ gì không biết!

"Không biết khối ngọc bội này là xuất ra từ tay của vị đại sư nào?" Trương Văn Đào cười tủm tỉm nói.

"Ta mua được ở thị trường đồ cổ, 5000 đồng." Ngọc bội quả thật là Diệp Phàm mua được, bất quá trận pháp bên trong ngọc bội, lại là do Diệp Phàm khắc vào.

"Tiểu huynh đệ phúc khí không tồi!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Diệp Phàm chuyển ánh mắt lên trên người Tiêu Trì, nói: "Uy, lão đầu, ông nghe thấy không? Đồ của ta là đồ tốt! Có thể xu cát tránh ma quỷ, thích hợp nhất với người lớn tuổi như ông, còn không biết tự lượng sức mình chạy đến cổ mộ nơi âm khí nặng như vậy. Đúng là tự tìm đường chết!"

Tiêu Trì giận đến râu run run, sắc mặt xanh mét!

Dương Phi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này, có phải đầu hắn có vấn đề hay không vậy?!

Trương Văn Đào nhìn Tiêu Trì, nói: "Tiêu Trì giáo sư, ngọc bội này có thể chắn sát, ngài đổi với hắn đi, không lỗ."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Chỉ là một chỗ ngồi mà thôi!"

Tiêu Trì nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Được, ta đổi với ngươi."

"Lão đầu, tên của ông nghe có chút quen tai!" Diệp Phàm đem ngọc bội cho Tiêu Trì, còn không quên nói thầm một câu.

Tiêu Trì: "......"

......

Diệp Phàm được như ý nguyện ngồi bên cạnh của Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi mang kính râm, nhắm mắt dưỡng thần, một ánh mắt cũng không có bố thí cho Diệp Phàm, Diệp Phàm lấy ra một bao khoai lát, đưa qua, lấy lòng nói: "Có muốn ăn khoai lát hay không?"

Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Không cần."

"Có muốn ăn kẹo sữa đại bạch thỏ không?"

"Không cần!"

"Muốn uống sữa bò Thông Minh không?"

Bạch Vân Hi tháo mắt kính xuống, nói: "Ta không uống, bất quá, ngươi có thể uống nhiều một chút, để đầu óc phát triển."

Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói: "Ta học cứu thiên nhân, thông kim bác cổ, không cần đầu óc phát triển."

Bạch Vân Hi: "......" Ngươi xác định?

"Ngươi uống thuốc xong, ha, ngươi còn gạt ta, nói ngươi không thấy được thư ta viết cho ngươi, ngươi không thấy được thư ta viết cho ngươi, sao lại biết phương thuốc?" Ngửi được dược vị trên người Bạch Vân Hi, Diệp Phàm vừa lòng nói.

Bạch Vân Hi: "Phương thuốc là một vị tuyệt thế cao nhân......" Bạch Vân Hi nói đột nhiên đứng hình, "Chẳng lẽ nói......"

Diệp Phàm gật đầu, vỗ ngực, nói: "Không sai, tuyệt thế cao nhân kia chính là ta."

Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng, nói: "Nếu ngươi có bệnh thì đi xem bác sĩ đi."

Diệp Phàm không cho là đúng nói: "Ta không có bệnh! Bệnh của ngươi tương đối nghiêm trọng."

Bạch Vân Hi: "......"

Bạch Vân Hi đeo kính râm lên, lười nhiều lời Diệp Phàm, Diệp Phàm bắt được tay Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi vốn định rút ra, nhưng một dòng khí ấm áp từ bàn tay Diệp Phàm truyền vào, Bạch Vân Hi cảm giác cả người ấm áp, loại cảm giác này xưa nay chưa từng được trải qua, Bạch Vân Hi liền phóng túng cho hành vi của Diệp Phàm.

Xe buýt không ngừng tiến về phía trước, Bạch Vân Hi hôn hôn trầm trầm ngủ.

Ngủ ngủ lại dựa vào trên bả vai Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn dung nhan lúc ngủ của Bạch Vân Hi, có vài phần đắc ý.

Trương Văn Đào nhìn Diệp Phàm cười cười, nói: "Thì ra tiểu huynh đệ là người đồng đạo, thất kính."

Diệp Phàm cười cười, không nói gì.

Diệp Phàm biết trên thế giới này có vài người biết thuật pháp, những người này có chút bản lĩnh kỳ kỳ quái quái, Diệp Phàm cũng không phải thực hiểu biết, cho nên không tỏ ý kiến.

Tiêu Trì nhìn Bạch Vân Hi ngủ trên bả vai Diệp Phàm, không khỏi có cảm giác cải trắng xinh đẹp nhà mình bị heo ăn.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro