Chương 23: Quá khó lấy lòng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ sau xe buýt ngừng lại dưới chân núi, "Phía trước không có đường, mọi người đều phải xuống xe đi bộ."

Đám người Tiêu Trì lục tục xuống xe, Diệp Phàm vừa xuống xe, liền thấy được dãy núi chạy dài liên miên.

Tiêu Trì đi đến bên người Bạch Vân Hi, nói: "A Hi, con vẫn còn tốt đi."

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Còn có thể."

Bạch Vân Hi cau mày, giấc ngủ của y tương đối nông, ở trên xe buýt chạy lắc lư như vậy rất khó ngủ, nghe Tiêu Trì nói, sau khi y ngủ cư nhiên dựa vào vai Diệp Phàm, trong lòng Bạch Vân Hi tức khắc có chút cổ quái.

Diệp Phàm xách theo balo, đi tới bên người Bạch Vân Hi, cười cười nói nói: "Nghe nói, kế tiếp phải đi bộ vài tiếng đồng hồ, nếu ngươi đi không nổi, ta có thể cõng ngươi!"

Bạch Vân Hi nhìn cười vẻ mặt ngu đần Diệp Phàm, tức giận nói: "Không cần, cảm ơn!"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Không cần cậy mạnh!"

Bạch Vân Hi tức giận nói: "Cảm ơn ngươi quan tâm nhưng mà không cần."

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi có muốn ăn thịt heo khô không?"

"Ta không ăn!" Bạch Vân Hi lạnh lùng nói.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, có chút buồn rầu nói: "Ngươi quá kén ăn! Cái gì cũng không ăn."

"Ngươi nói không sai, ta chỉ ăn sơn trân hải vị." Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng nói.

Diệp Phàm: "......"

......

Trên đường đi, Diệp Phàm có chút mất mát, Dương Phi đi tới bên người Diệp Phàm, nói: "Thoạt nhìn tâm tình của ngươi không tốt lắm!"

"Bạch tam thiếu kêu ta tránh xa y ra một chút! Y thật là lạnh nhạt!" Diệp Phàm uể oải nói.

Dương Phi: "......" Bạch tam thiếu bị cực phẩm này quấn lên, thật là cũng đủ xui xẻo.

"Lão đầu này ai? Đi gần y như vậy!" Diệp Phàm hỏi.

"Tiêu Trì đại sư là ông ngoại Bạch Vân Hi." Dương Phi bất đắc dĩ nói.

"Nga, ta nhớ rồi, Chu lão đầu nói, trong đội ngũ có ông ngoại y, ta cư nhiên đem chuyện quan trọng như vậy quên mất tiêu, ta phải đi qua lôi kéo làm quen." Diệp Phàm mặt mày hớn hở nói.

Dương Phi nhìn Diệp Phàm, có chút thương hại nói: "Hiện tại ngươi đi đã chậm, ngươi không biết là ngươi đã đắc tội ông ấy rồi sao?"

"Bởi vì ta kêu ông ấy là lão đầu sao?" Diệp Phàm hỏi.

Dương Phi: "......"

Diệp Phàm có chút sầu lo nói: "Cái này thật phiền toái, lão nhân kia hình như nhìn ta không vừa mắt! Ông ấy luôn quay đầu lại trừng ta! Đường nơi này gập ghềnh như vậy, ông ấy còn quay đầu lại trừng ta, cũng không sợ bị trẹo chân."

Dương Phi: "......"

Tuy đường núi gập ghềnh rất là khó đi nhưng mà Diệp Phàm đeo theo balo đi rất nhẹ nhàng.

3 giờ chiều, rốt cuộc mọi người cũng đi tới phụ cận của mục đích.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta liền cắm trại ở chỗ này đi, mấy ngày kế tiếp đều sẽ sinh hoạt đây." Trương Văn Đào nói.

Diệp Phàm rắc rắc gặm một quả táo, Dương Phi nhìn Diệp Phàm, không khỏi nhíu mày, dọc đường đi Diệp Phàm ăn liên tiếp không ngừng cũng không biết là đói mấy ngày nữa.

Diệp Phàm nhìn trái phải xung quanh, bỗng nhiên rút dao gọt hoa quả ra, phóng về phía Bạch Vân Hi, hành động này của Diệp Phàm lập tức dẫn đến một trận xôn xao.

Dao gọt hoa quả bay ngang qua người Bạch Vân Hi, cắm vào cái cây bên cạnh, một con rắn đầu tam giác bị đóng ở trên cây.

Sắc mặt Bạch Vân Hi không có thay đổi, nhưng lòng bàn tay lại toát ra mồ hôi lạnh.

Tiêu Trì nhìn rắn độc trên cây, nhíu nhíu mày.

Trương Văn Đào nhìn về phía con rắn, đối với Diệp Phàm cười cười nói: "Tiểu huynh đệ thân thủ tốt!"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Còn được, còn được."

Diệp Phàm gỡ rắn độc xuống lắc lắc, hưng phấn đi đến trước mặt Bạch Vân Hi, đem rắn độc giơ lên, nói: "Ngươi muốn ăn sơn trân hải vị đúng không? Ta nướng con rắn này cho ngươi ăn."

"Có bệnh!" Bạch Vân Hi mắng.

Diệp Phàm: "......"

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, không khỏi có chút buồn bực, nói: "Quá khó lấy lòng!"

Dương Phi quả thực không còn lời gì để nói, lấy rắn độc xum xoe, là ai cũng sẽ không tiếp thu được.

......

Diệp Phàm nhìn thế núi như suy tư điều gì, trong mắt quang man lưu động.

"Diệp thiếu có phải nhìn ra cái gì hay không?" Trương Văn Đào đi tới hỏi.

Diệp Phàm cười cười, nói: "Nơi này không tồi."

Trương Văn Đào cười cười, nói: "Đối với người được chôn cất ở nơi này, phong thuỷ đúng thật không tồi."

Diệp Phàm híp mắt, hắn không phải thực hiểu biết phong thuỷ, nhưng hắn mơ hồ phát hiện dưới ngọn núi này có một cái linh mạch, bất quá là một cái linh mạch đã khô kiệt, nơi có thể sinh ra linh mạch, thông thường đều là nơi rất không tồi. Tuy rằng linh mạch đã khô kiệt, nhưng linh khí nơi này so với những nơi khác vẫn nồng đậm hơn rất nhiều.

Sau khi Diệp Phàm xuyên đến đây, liền phát hiện nơi này không tồn tại người tu chân, hoặc là, người tu chân tương đối thưa thớt, hắn còn chưa có gặp gỡ, Diệp Phàm có chút hoài nghi, thế giới này có cái gọi là Khoa Phụ, Phục Hy, Nữ Oa là người tu chân, bất quá, có thể bởi vì nguyên khí thiên địa bị khô kiệt nên không có người tu chân.

"Âm khí nơi này có chút nồng đậm, nếu như muốn xuống mộ, sợ là sẽ chết người." Diệp Phàm nói.

Trương Văn Đào híp mắt, nói: "Trước khi tới ta cũng không nghĩ tới, nơi này là nơi tụ âm."

Diệp Phàm: "......" Quả thật âm khí nơi này tương đối nặng, là một nơi rất thích hợp để dưỡng thi.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro