Chương 26: Tiêu Trì tới chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm đang ở trong khách sạn ăn mì gói, đột nhiên cửa bị mở ra.

"Lão đầu, sao ông lại tới đây?" Người tới là Tiêu Trì, ông ngoại Bạch Vân Hi, Diệp Phàm cảm thấy xem vài phần mặt mũi của Bạch Vân Hi, ít nhiều cũng phải cho Tiêu Trì một ít mặt mũi, Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt hiền lành tươi cười với Tiêu Trì.

Tiêu Trì vừa vào phòng liền thấy được vẻ mặt ngu đần của Diệp Phàm, "Ngươi muốn theo đuổi Vân Hi?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Lần đầu tiên ta gặp y, ta đã thấy thích."

"Người thích Vân Hi có rất nhiều!"

"Ta sẽ trổ hết tài năng đánh bại những giá áo túi cơm đó!" Diệp Phàm tự tin nói.

Tiêu Trì: "......"

"Ngươi biết thân thể Vân Hi không tốt lắm, hôm nay ta thấy phù chú ngươi bán cho Trương thiên sư không tồi, không biết phù chú đó có lợi đối với thân thể Vân Hi không?" Tiêu Trì nhẫn nại tính tình hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Vân Hi là vấn đề thể chất, dùng phù chú vô dụng."

"Vậy phải giải quyết như thế nào?" Năm đó, một thiên sư xem bệnh cho Vân Hi nói qua, nếu không tìm được biện pháp chữa trị hiệu quả, Bạch Vân Hi chỉ sợ sẽ sống không quá 30 tuổi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Chỉ cần y nguyện ý ngủ cùng ta là được rồi, y là Thiên Âm Chi Thể, dương khí của ta mạnh! Thiên Âm Chi Thể nếu đi tìm nữ nhân chỉ khiến âm càng thêm âm, đối với thân thể y không có lợi, không có chỗ tốt. Bất quá, ông cũng không cần lo lắng y trầm mê nữ sắc, Vân Hi là Băng Tủy Chi Thể, lại thêm Thiên Âm Chi Thể, có lẽ căn bản là không thể giao hợp!"

"Đồ hỗn trướng." Tiêu Trì đột nhiên đứng lên, hung ác nhìn Diệp Phàm mắng.

Diệp Phàm nhìn Tiêu Trì, khó hiểu nói: "Sao ông lại đột nhiên nổi giận như vậy?"

"Đầu óc ta đúng thật là không bình thường mới đến nghe ngươi nói hươu nói vượn." Tiêu Trì tức giận nói.

Diệp Phàm nhìn Tiêu Trì, nói: "Ta không có nói hươu nói vượn! Tính tình của lão nhân gia ông không cần xấu như vậy! Khi gặp Vân Hi, ông nhất định phải nói tốt cho ta!"

Tiêu Trì tràn đầy vô ngữ nhìn Diệp Phàm một cái, lắc lắc đầu, đi ra ngoài.

......

Tiêu Trì đi vào phòng ngủ Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi đang thu thập đồ vật.

"Ông ngoại, người làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình không tốt!"

Tiêu Trì chống eo, tức giận nói: "Ta vừa mới đi tìm Diệp Phàm, tên hỗn trướng đó chỉ biết miệng toàn nói phét, ta đúng là có bệnh mới đi tìm hắn."

"Hắn nói cái gì?" Bạch Vân Hi nhìn thái độ của Tiêu Trì, trong lòng có chút ngoài ý muốn, ông ngoại này của y vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh, lại bị Diệp Phàm chọc giận thành như vậy.

"Hắn nói con...... không thể giao hợp với nữ nhân, tên vương bát đản này." Tiêu Trì nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Vân Hi nghe vậy cúi đầu, không nói gì.

Tiêu Trì nhìn sắc mặt Bạch Vân Hi, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, "Vân Hi, con...... con không phải là......"

Bạch Vân Hi không kiên nhẫn nói: "Ông ngoại, người đừng hỏi nhiều."

Tiêu Trì hít sâu một hơi, nói: "Chẳng lẽ thật sự giống như tên kia nói......"

Tiêu Trì bỗng nhiên nhớ tới, Bạch Vân Hi không gần nữ sắc, khi làm công tác, nếu như có nữ nhân nhào vào trong ngực, muốn dựa vào thân thể để thượng vị sẽ bị nó trực tiếp khai trừ, vĩnh viễn không tuyển dụng. Trước kia Tiêu Trì cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Bạch Vân Hi có thể là không thích loại người đầu cơ trục lợi, hiện tại......

Tiêu Trì đột nhiên hiểu được, Bạch Vân Hi không gần nữ sắc, có thể là vì che giấu vấn đề thân thể.

"Hắn còn nói cái gì?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Hắn còn nói, con ngủ cùng hắn thì tốt rồi." Lời vừa ra khỏi miệng, ban đầu Tiêu Trì chỉ coi như Diệp Phàm nói hươu nói vượn, nhịn không được hoài nghi lời Diệp Phàm nói có phải thật sự hay không, nếu lời Diệp Phàm nói chính là thật sự, vậy......

Bạch Vân Hi: "......"

......

Dương Phi đi vào phòng, nói: "Diệp đồng học, nhiệm vụ khai quật bị hủy bỏ, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

"Ta sẽ ở lại đây một thời gian." Diệp Phàm nói.

Dương Phi kinh ngạc nói: "Ở lại?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Ban đầu Diệp Phàm còn cho rằng Bạch Vân Hi là Băng Tủy Chi Thể, nhưng hiện tại lại phát hiện Bạch Vân Hi là Thiên Âm Chi Thể, lúc này Diệp Phàm cũng không dám dễ dàng ngủ cùng Bạch Vân Hi, ngủ một lần như vậy nếu làm không tốt hắn cũng sẽ bị đông chết.

Diệp Phàm phát hiện linh khí xung quanh mộ địa còn rất nồng đậm, tính toán đi lên núi tìm một ít linh thảo.

"Ta còn cho rằng ngươi sẽ đi theo Bạch tam thiếu đến kinh đô." Dương Phi nói.

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Ta cũng định vậy, bất quá, khoảng cách sinh ra mỹ, vẫn luôn theo đuổi không bỏ, dễ dàng làm người khác phiền chán, hơn nữa, ta cảm thấy ta cần tăng thực lực bản thân lên một chút, tiện thể gia tăng một chút mị lực của bản thân, nếu là ta trở nên rất có mị lực, có lẽ Vân Hi sẽ nhào vào trong ngực của ta."

Dương Phi gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Diệp đồng học, ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi, bất quá, tòa cổ mộ kia thật sự có chút âm trầm, ngươi có biết hay không, thời điểm ở trên núi, ta hình như nhìn thấy quỷ......"

Diệp Phàm có chút nghi hoặc nói: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Ta nhìn thấy một nữ tử mặc đồ cổ trang, phía sau có mấy cương thi đi theo! Đồ mà nàng mặc đồ hình như là trang phục nhà Hán."

Diệp Phàm cười cười, nói: "Chắc là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó."

Dương Phi gật gật đầu, nói: "Chắc vậy, bất quá việc này cũng đủ tà môn, mấy người bộ đội đặc chủng trong đội ngũ đều bị bệnh, lão gia tử lại không có việc gì, còn có lão đại, phù chú của ngươi cũng quá lợi hại, từ đâu tới?"

"Ta nhận thức một vị tuyệt thế cao nhân, ông ấy nói ông ấy có duyên với ta nên tặng cho ta." Diệp Phàm nói.

Dương Phi hâm mộ nói: "Diệp đồng học, mệnh ngươi cũng thật tốt! Cư nhiên lại nhận thức loại cao nhân này."

Diệp Phàm cười cười, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Mệnh của ta rất tốt."

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro