Chương 27: Diệp Phàm thần kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ gia.

Đường Ninh nhìn Võ Hào Cường đang xếp gỗ, truy vấn nói: "Hào Cường, hôm đó tiểu thúc con làm sao cứu con ra được?"

"Noãn Noãn nói thúc ấy cầm truyện tranh của con làm thành một người giấy nhỏ để tìm vị trí của con, sau khi tìm được con thì đem con mang ra." Võ Hào Cường không kiên nhẫn nói.

"Người giấy nhỏ kia là như thế nào?" Đường Ninh hỏi.

"Người giấy nhỏ chính là người giấy nhỏ! Mẹ, mẹ đã hỏi con rất nhiều lần rồi." Võ Hào Cường bất mãn nói.

Đường Ninh xấu hổ cười, nói: "Không phải là mẹ chỉ không nhớ rõ thôi sao?"

Võ Hào Cường lo lắng nhìn Đường Ninh, nói: "Mẹ, mẹ còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt như vậy, cái này không tốt lắm!"

Đường Ninh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ba con chắc sẽ nhanh trở về, mẹ ra ngoài đón anh ấy."

"A Ninh, hôm nay em gọi điện thoại nói với anh Tiểu Cường xảy ra chuyện, nó lại xảy ra chuyện gì sao?" Võ Tư Hàm buông túi công văn xuống, lo lắng hỏi.

"Lần này hữu kinh vô hiểm, hôm nay em dẫn Tiểu Cường đi ra ngoài dạo phố, lúc đi qua tiệm chăm sóc thú cưng thì có một con chó phát điên chạy ra, thiếu chút nữa đã cắn Tiểu Cường, lúc ấy ngọc bội trên người Tiểu Cường trên người phát ra một luồng sáng làm con chó kia văng ra, anh cũng biết đi, đó chính là khối ngọc bội Diệp Phàm đưa." Đường Ninh nói.

*Hữu kinh vô hiểm: kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Đường Ninh nghĩ lại một màn kia trong lòng vẫn có chút sợ hãi, con chó kia cao đến 1 mét, hàm răng vừa nhìn đã biết rất sắc bén, nếu như bị cắn một cái, nói không chừng còn có thể đứt chân.

Thời điểm Diệp Phàm đưa ngọc bội cho Võ Hào Cường, Võ Hào Cường từng hỏi Diệp Phàm, nếu như bị xe đâm, ngọc bội này có thể bắn bay xe người khác không, lúc ấy cô chỉ cảm thấy hai thúc cháu này đang đùa giỡn với nhau, ngọc bội làm sao có thể làm xe bắn bay lên được, kết quả hôm nay ngọc bội kia lại có thể bắn bay một con chó săn lớn ở ngay trước mặt cô.

Võ Tư Hàm nhìn Đường Ninh, nói: "Em không phải là nhìn lầm rồi chứ?"

"Sao em lại nhìn lầm được, con chó kia bay ở ngay trước mắt em, con chó đó lại không đụng vô đồ vật nào lại tự nhiên bay lên như vậy, sau khi gặp được con chó đó, em thấy ngọc bội của Tiểu Cường không còn sáng được như trước nữa." Đường Ninh nói.

Võ Tư Hàm cau mày, nói: "Tiểu tử Diệp Phàm này, cũng không biết là chạy nơi nào, nếu hắn trở về, đại khái có thể hỏi hắn một chút."

"Em thấy Diệp Phàm hắn rất không đơn giản! Anh biết con rùa đen kia đi, nó rất có linh tính, hơn nữa ăn uống còn rất tốt, không giống như mấy rùa đen bình thường khác một chút nào." Đường Ninh nói.

Võ Tư Hàm: "......"

Sau khi Diệp Phàm đem con rùa đen lại đây, Võ Hào Cường liền ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đều phải đi xem, còn phải cho ăn nữa.

......

Kinh đô, Bạch gia.

"Ông nội, gửi kèm với ngọc phật có phải còn có một phong thư hay không?" Bạch Vân Hi hỏi.

Nghe Bạch Vân Hi nhắc tới lá thư kia, Bạch Sĩ Nguyên tức khắc giận tới dựng râu trừng mắt. "Làm sao mà con biết được? Con gặp được tên kia?"

"Hắn cùng con đi xem cổ mộ." Bạch Vân Hi nói.

Bạch Sĩ Nguyên cau mày, nói: "Tiểu tử này đúng là biết tận dụng mọi thứ."

"Ông nội, thư đâu, cho con xem đi." Bạch Vân Hi nói.

Bạch Sĩ Nguyên lạnh mặt, lấy thư ra đưa cho Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhìn đến dòng chữ trên phong thư, trong lòng gợn sóng, nhận được phong thư đại nghịch bất đạo như vậy, lấy tính tình nóng giận của ông nội cư nhiên chưa thiêu hủy.

Bạch Vân Hi nhìn thư, nói: "Con đã biết."

Bạch Sĩ Nguyên nhìn phản ứng của Bạch Vân Hi, trong lòng nhịn không được có chút ngạc nhiên, đọc được lá thư như vậy, Bạch Vân Hi cư nhiên không có nổi trận lôi đình. "Nói như vậy, phương thuốc đó thật sự là hắn khai."

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu, nói: "Đúng là như thế."

Bạch Vân Hi trầm mặc một hồi, nói: "Nhìn dáng vẻ này xem ra con thiếu hắn một phần nhân tình."

"A Hi, phương thuốc kia có tác dụng không?" Bạch Sĩ Nguyên hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Đúng là có tác dụng." Sau khi dùng phương thuốc đó, tình trạng mất ngủ của y hình như tốt hơn nhiều, thân thể cũng không có còn lạnh như trước.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Bạch Vân Hi, cảm thấy Bạch Vân Hi cứ quái quái.

......

Tiêu gia.

Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Trì đi tới đi lui trong phòng khách, bất đắc dĩ nói: "Ta nói ông cứ đi tới đi lui như vậy là định làm cái gì, xảy ra chuyện gì?"

"Lần này ta đi ra ngoài, gặp được một tên tiểu tử hỗn đản! Thật là thiếu đánh mà." Nhắc tới Diệp Phàm, Tiêu Trì liền liền giận sôi máu.

Tiêu phu nhân khó hiểu nói: "Nếu tiểu tử này chọc ông giận như vậy, ông đừng để ý tới hắn là được."

"Mấu chốt là tiểu tử này tuy chọc người ta chán ghét, nhưng hình như cũng có chút tài năng!" Tiêu Trì nói.

Tiêu phu nhân nghi hoặc hỏi: "Có chút tài năng? Học thức của hắn rất sao?"

Tiêu Trì xua xua tay, nói: "Không phải cái này, không có học thức, chỉ biết nói mấy chuyện linh tinh, nói ra bà cũng không hiểu được, ta phải đi tìm Bạch lão đầu nói chuyện."

Tiêu phu nhân gật đầu, nói: "Cũng được, giúp ta mang chút điểm tâm cho Vân Hi."

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Được."

......

Bạch gia.

"Tiêu lão đầu, có phải ông lớn tuổi rồi nên mới hồ đồ như vậy không?" Bạch Sĩ Nguyên run run tay, nhìn Tiêu Trì, tức giận nói.

Tiêu Trì tức muốn hộc máu nhìn Bạch Sĩ Nguyên, nói: "Vậy ông nói làm sao bây giờ?"

"Ta cũng không biết làm sao bây giờ, nhưng hiện tại có một kẻ điên nói, Vân Hi nếu muốn sống, thì phải ngủ cùng hắn, ông cũng tin, ngay cả lời nói của kẻ điên mà ông cũng nghe?" Bạch Sĩ Nguyên tức giận nói.

"Chẳng phải là ta không có biện pháp nào hay sao, kẻ điên kia nói, Vân Hi cùng nữ nhân không được, Vân Hi cũng cam chịu nó không thể cùng nữ nhân, ông cho rằng là ta nguyện ý sao!" Tiêu Trì nhịn lửa giận, đè thấp thanh âm nói.

"Sao ông biết được lời hắn nói chính là sự thật, Vân Hi cũng không có tỏ thái độ gì." Bạch Sĩ Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiêu Trì nhìn Bạch Sĩ Nguyên, nhăn mày, nói: "Nhiều năm như vậy rồi, ông có thấy Vân Hi đến gần ai bao giờ chưa?"

Bạch Sĩ Nguyên: "...... Việc này nói sau đi, dù sao thì hiện tại Vân Hi cũng mới có mười chín tuổi, vẫn còn sớm, lại quan sát thêm đi, việc này còn phải xem ý muốn Vân Hi như thế nào, vậy ông thấy Vân Hi có ý tứ gì với cái tên lừa đảo kia không?"

Tiêu Trì cau mày, nói: "Vân Hi đối xử với tiểu tử kia, không như bình thường."

Thời điểm ngồi xe buýt đi cổ mộ, tên tiểu tử thúi Diệp Phàm kia dùng ngọc bội để đổi vị trí với ông, muốn ngồi cạnh Vân Hi, Vân Hi cũng không có cự tuyệt.

"Không giống? Chắc ông nhìn lầm rồi, Vân Hi rất khó thân cận." Bạch Sĩ Nguyên nói.

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Chính bởi vì như vậy, ta mới lo lắng!"

......

Bạch Sĩ Nguyên mở cửa, liền thấy Bạch Vân Hi đang sửa sang dược liệu.

"Đang làm gì đó? Con muốn tặng người khác nhiều dược liệu như vậy?" Bạch Sĩ Nguyên nói.

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Bạch Sĩ Nguyên nhìn linh chi trên bàn, linh chi nhiều năm tuổi, hà thủ ô trưởng thành, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Không phải là con muốn tặng cho cái tên tiểu tử thúi Diệp Phàm kia đi?"

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Con thiếu hắn một phần nhân tình, tất nhiên phải trả lại."

"Vậy cũng không cần đưa hậu lễ lớn như vậy?! Đưa cho hắn rương táo là được rồi!" Bạch Sĩ Nguyên hung tợn nói.

Bạch Vân Hi trầm mặc một chút, nói: "Chỉ có táo thôi thì không đủ phân lượng."

Bạch Sĩ Nguyên nổi giận đùng đùng nói: "Đưa cho cái tên tiểu tử thúi kia thì cần gì phân lượng?"

......

Thương Thành, Võ gia.

Võ Tư Hàm ôm một rương lớn trở về, Đường Ninh nhìn Võ Tư Hàm, nói: "Trong rương này là cái gì?"

Võ Tư Hàm lắc đầu, nói: "Anh cũng không biết, là gửi cho Diệp Phàm."

Đường Ninh ngoài ý muốn nói: "Gửi cho Diệp Phàm? Ai sẽ gửi đồ cho Diệp Phàm?"

Võ Hào Cường nhảy ra, nói: "Đồ gửi cho tiểu thúc nhất định là thứ tốt."

"Đồ vật tuy không có ký tên, nhưng đồ là gửi từ kinh đô đến đây." Võ Tư Hàm nói.

Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Muốn mở ra xem một chút hay không? Nếu có đồ dễ biến chất thì cũng nên cất vào tủ đông cho hắn."

Võ Tư Hàm gật đầu, nói: "Cũng được."

Võ Tư Hàm mở rương ra, tức khắc bị đồ vật trong rương làm cho chấn kinh rồi.

"Cư nhiên là......" Trong rương có nhân sâm hơn trăm năm tuổi, linh chi, đông trùng hạ thảo, đều là thứ tốt.

"Mấy thứ này có thể lên đến hơn ngàn vạn, cho dù có tiền cũng không nhất định mua được, người Diệp Phàm kết bạn là ai?" Đường Ninh khó hiểu nói.

"Anh cũng không biết, chờ hắn trở về liền đem đồ đưa cho hắn." Võ Tư Hàm nói.

Ban đầu Võ Tư Hàm không tin quỷ thần, nhưng Võ Hào Cường không thể hiểu được bị Diệp Phàm cứu trở về, con chó lúc trước cũng không hiểu được bị văng ra, mấy chuyện này đều làm cho thế giới quan từ trước đến nay của Võ Tư Hàm sinh ra dao động mãnh liệt.

Đường Ninh gật đầu, nói: "Được."

......

Diệp Phàm đi dạo ở trong núi, không có người của đội khảo cổ kéo chân sau, tốc độ của Diệp Phàm nhanh hơn nhiều.

Diệp Phàm ở trong núi dạo qua một vòng, quả nhiên tìm được vài cọng linh thảo hữu dụng.

Khi màn đêm buông xuống, Diệp Phàm vừa vặn tới nơi lúc trước nhân viên đội khảo cổ đóng quân.

Người đội khảo cổ rời đi vội vàng, lều trại cái gì cũng chưa thu, Diệp Phàm dứt khoát nghỉ ngơi ở bên trong lều trại.

Vào đêm, Diệp Phàm đốt lửa nướng vài con rắn.

"Ngươi đúng là quá càn rỡ! Ngày hôm qua nhúng tay vào chuyện tốt của ta, hôm nay lại tới!" Cổ trang cương thi xuất hiện bên trong tầm nhìn Diệp Phàm, trên mặt cương thi thi đốm che kín, thoạt nhìn, cực kỳ khủng bố.

Diệp Phàm nhìn cổ trang cương thi liếc mắt một cái, nói: "Ta thấy nơi này phong thủy không tồi, tính toán ở chỗ này tu luyện một đoạn thời gian, chúng ta nước sông không phạm nước giếng được không?"

"Nước sông không phạm nước giếng, ngươi phá chuyện tốt của ta, chạy đến trước mặt ta làm loạn, cư nhiên còn nói với ta nước sông không phạm nước giếng?"

Một luồng hắc khí ngưng tụ thành đầu lâu, hướng Diệp Phàm đánh tới, quỷ khí ngưng tụ thành đầu lâu, tràn ngập huyết tinh, thù hận, tham lam.

Khóe miệng Diệp Phàm nhẹ nhàng cong lên, không tránh cũng không né, đầu lâu khi đụng phải Diệp Phàm trong nháy mắt liền hôi phi yên diệt.

*Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi.

Nữ tử mặc cổ trang kêu một tiếng thảm thiết, Diệp Phàm cười, nói: "Đúng là ngu ngốc! Cư nhiên dùng linh hồn công kích với ta."

Hắn là người mang cửu sắc thần hồn, nghe nói loại linh hồn này chỉ có thần linh mới có thể có, linh hồn công kích bình thường đối với hắn không có tác dụng.

Nữ tử mặc cổ trang hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, xoay người chạy, Diệp Phàm nhìn nữ tử cổ trang rời đi cũng không có đuổi theo.

Đối phương có mười tám phò mã bảo vệ, nếu hắn đuổi theo thực dễ dàng bị người ta làm thịt, bất quá, âm hồn vị công chúa đại nhân kia bị thương, phỏng chừng phải tĩnh dưỡng vài chục năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, tạm thời sẽ không rảnh tìm hắn gây phiền toái.

Diệp Phàm nhìn về phía cổ mộ, bên trong đôi mắt hiện lên vài phần nóng cháy, Diệp Phàm ẩn ẩn cảm giác được bên trong cổ mộ có đồ vật mà hắn cần, bất quá, hiện tại Diệp Phàm còn muốn mạo hiểm đi xuống.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro