Chương 47: Âm Trầm Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm theo Trương Văn Đào đi đến một kho hàng quân khu, sau khi Diệp Phàm tới mới biết được Long Hổ Sơn và quân khu có hợp tác nhất định.

Long Hổ Sơn có mấy đại sư đảm nhiệm chức vụ bộ môn đặc thù ở trong quân đội, hỗ trợ quân đội giải quyết một ít án kiện đặc thù, quân đội đến định kỳ sẽ giúp người Long Hổ Sơn thu thập một ít tài liệu đặc thù.

"Âm Trầm Mộc!" Diệp Phàm cầm một đoạn gỗ, vừa lòng gật đầu.

Trương Văn Đào nhìn thần sắc Diệp Phàm: "Diệp thiếu có nhìn trúng thứ gì sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng là có." Âm Trầm Mộc là tài liệu mà tu giả quỷ đạo thích nhất, mỗi năm, Quỷ Âm Tông đều sẽ ra giá cao thu thập loại tài liệu này, Âm Trầm Mộc có thể luyện chế Âm Quỷ Kỳ, có Âm Trầm Mộc trong tay, vậy đã có thể nắm chắc luyện chế Âm Quỷ Kỳ.

"Đây là?"

"Đây là tơ nhện, được một loại nhện đặc thù ở Miêu Cương nhả ra, có kịch độc, bất quá, nếu biết cách sử dụng vẫn có thể xem như là một loại vũ khí sắc bén."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, vươn tay sờ sờ một đám sợi tơ đen mỏng, tay Diệp Phàm vừa chạm tới sợi tơ mỏng liền có một cỗ hàn ý lạnh lẽo dũng mãnh vào trong thân thể Diệp Phàm.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Đây hẳn là Âm Hồn Ti trên đại lục tu chân, Âm Hồn Ti được Âm Hồn Nhện sinh ra, ở tu chân giới, một đoạn nhỏ Âm Hồn Ti cũng có thể bán được mấy trăm linh thạch, ở nơi này cư nhiên cũng có.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Tuy linh khí trên thế giới này có chút loãng, nhưng đồ vật hữu dụng cũng không ít, càng tốt hơn là thế giới này không có người tu chân, áp lực cạnh tranh nhỏ, như vậy xem ra hắn có lẽ vẫn có hi vọng đắc đạo phi thăng.

Diệp Phàm chỉ dám suy nghĩ một chút, không dám nghĩ quá xa vời, dù sao Diệp Phàm cũng phát hiện thân thể hiện tại này của hắn là một thứ kỳ ba.

Ở tu chân giới, nếu linh căn càng ít, tư chất tu luyện càng tốt, nhưng thân thể này của Diệp Phàm, kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi băng, tổng cộng tám hệ linh căn đều có đủ, nếu ném tới tu chân giới chính là chất thải công nghiệp trong chất thải công nghiệp! Nhưng tám hệ linh căn vẫn có ưu thế, trình độ linh khí của hắn so với tu giả cùng giai thì cao hơn rất nhiều.

Kỳ thật, Diệp Phàm cũng không quá để ý chuyện mình có linh căn phế tài, lúc Diệp Phàm ra đời, trời sinh dị tượng.

Không có người nào biết được, Diệp Phàm vừa sinh ra đã được truyền thừa một bộ Cửu Tiêu Vạn Vật Quyết từ thiên đạo, cái gọi là Cửu Tiêu Vạn Vật Quyết chính là luyện hóa vạn vật, cực kỳ thích hợp cho tu giả tám hệ linh căn tu luyện.

Thời điểm ở Bích Vân Tông, Diệp Phàm cũng từng nghĩ sẽ truyền thừa bộ công pháp này xuống, nhưng đáng tiếc, Bích Vân Tông không có một tu giả nào có tám hệ linh căn, tu giả có linh căn như vậy, hơn phân nửa ở bước dẫn khí nhập thể đầu tiên đã rất khó khăn, cơ bản không thể nào bước vào được cánh cửa tu chân, không có tông môn nào sẽ thu người như vậy vào cửa.

Diệp Phàm phát hiện vài món đồ có ích trong kho hàng, cao hứng phấn chấn rời đi.

......

Trong bệnh viện.

Bạch Mạt Mạt ngồi ở trên giường, sắc mặt có chút khó coi.

"Được rồi, con chơi Bút Tiên với người ta như thế nào?"

Bạch Mạt Mạt tràn đầy buồn bực nói: "Cái này không trách con! Ban đầu chơi Bút Tiên không có vấn đề gì, nhưng Triệu Ngọc ngu ngốc kia một hai phải hỏi con quỷ đó chết như thế nào, tên ngốc kia không biết đó vấn đề không thể hỏi a! Bất quá, con quỷ đó cũng thật kỳ quái, không tìm Triệu Ngọc lại bám vào trên người con."

"Con quỷ kia nhìn qua là quỷ chết đói, có lẽ nó thấy con trắng trẻo mập mạp liền biết ngày thường con ăn tốt uống không tồi, vậy nên mới bám vào người con." Bạch Vân Hi nói.

Sắc mặt Bạch Mạt Mạt đổi đổi liên tục, nói: "Tiểu thúc, thúc thật đáng ghét, người ta béo chỗ nào?"

"Con không béo thì sao con quỷ kia lại nhìn chằm chằm con?" Bạch Vân Hi lạnh giọng nói.

Bạch Mạt Mạt bĩu môi, rầu rĩ nói: "Tiểu thúc, nghe nói thúc kết giao bạn trai?"

Bạch Vân Hi cau mày, nói: "Con nói bậy bạ gì đó?"

Bạch Mạt Mạt cười cười, nói: "Con không có nói bậy a, nghe nói tiểu thúc gần đây kim ốc tàng kiều!"

Bạch Vân Hi: "......" Bạch Mạt Mạt đang nói đến Diệp Phàm sao? Tiểu tử Diệp Phàm kia tuy lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng thật sự không đến nỗi được coi là kiều gì đó! 

 "Con nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Tiểu thúc, vật kia sẽ không tiếp tục đến tìm con nữa đi?" Bạch Mạt Mạt cẩn thận hỏi.

Bạch Vân Hi lắc lắc đầu, nói: "Không biết!"

Bạch Mạt Mạt uể oải nói: "Vậy...... vậy con phải làm sao bây giờ?"

"Hiện tại con mới biết sợ, trước đó còn chơi làm cái gì?" Bạch Vân Hi không vui nói.

Bạch Mạt Mạt: "......"

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro