Chương 48: Chủ nhà số 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Diệp Phàm từ chỗ Trương Văn Đào đi ra liền lập tức chạy tới bệnh viện.

"Ngươi đã đến rồi?" Bạch Vân Hi nhìn thấy Diệp Phàm tới, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy Diệp Phàm nhìn qua có chút không đáng tin cậy, bất quá, người này lại mang lại cho Bạch Vân Hi một loại cảm giác rất an tâm. Diệp Phàm đến gần, Bạch Vân Hi lập tức cảm thấy cả người khoan khoái hơn không ít.

"Ngươi gọi ta tới ta đương nhiên phải tới. Nếu như ngươi sợ hãi, bả vai này cho ngươi mượn, ngươi tùy tiện dựa đi." Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi nói.

Bạch Vân Hi: "......"

Hai mắt Diệp Phàm tỏa sáng nhìn Bạch Vân Hi, trong mắt đều là 'Đến đây đi, đến đây đi, tới chiếm tiện nghi của ta đi!'

Tiêu Trì xụ mặt đi ra, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người một cái, không nói gì.

Diệp Phàm nhìn đến Tiêu Trì, cung cung kính kính tiến lên phía trước, hơi cúi mình chào, nói: "Ông ngoại khỏe."

Tiêu Trì chắp hai tay sau lưng, không vui nói: "Ai là ông ngoại ngươi!"

"Hiện tại không phải, sau này phải là được." Diệp Phàm đương nhiên nói.

Tiêu Trì không vui nói: "Bây giờ ngươi nói lời này vẫn còn quá sớm......"

"Lại nói tiếp, tại sao lần trước ông lại cắt điện thoại của ta?" Diệp Phàm ủy khuất hỏi.

Diệp Phàm không đề cập tới còn tốt, Diệp Phàm vừa nhắc tới, Tiêu Trì tức khắc giận dựng râu trừng mắt, "Ta đúng là có bệnh mới tiếp điện thoại của ngươi, đáng lẽ ta nên cúp điện thoại ngươi từ đầu mới phải!"

Diệp Phàm cực kỳ vô tội nhìn Tiêu Trì, nói: "Sao ông lại hung dữ với ta như vậy? Mệt ta còn nhớ luyện chế Thập Toàn Đại Bổ Hoàn cho ông."

Tiêu Trì: "......" Thập Toàn Đại Bổ Hoàn, bổ cái đầu ngươi!

Sau khi nhận điện thoại của Diệp Phàm, không biết là người nào miệng rộng truyền ra ngoài, trong nhất thời, rất nhiều người đều trêu ghẹo Tiêu Trì, chọc Tiêu Trì giận đến thất khiếu bốc khói.

"Tiêu giáo sư, nghe nói ngài sắp có thêm một đứa cháu rể, không biết là thiếu niên nhà ai may mắn như thế, vậy mà lại được ngài coi trọng."

"Tiêu giáo sư, nghe nói cháu rể ngài cực kỳ hiếu thuận, còn mang thập toàn đại bổ hoàn cho ngài, con rể ta cũng không được như vậy đâu!"

"Tiêu giáo sư, tinh thần ngài gần đây thoạt nhìn không tồi, chẳng lẽ là dùng thuốc bổ đặc biệt gì đó?"

"Tiêu giáo sư, tâm ý cháu rể ngài thật tốt, thập toàn đại bổ hoàn này cũng quá bổ đi."

......

Tiêu Trì gần đây bị làm cho phiền không thôi, vậy nên chỉ có thể xin nghỉ mấy ngày!

"Ai cần đan dược của ngươi!" Tiêu Trì không vui nói.

"Thập Toàn Đại Bổ Hoàn không tệ, ăn vào tinh thần tăng gấp trăm lần, còn không có tác dụng phụ." Diệp Phàm dứt lời, lấy từ trong balo ra một bình đan dược đưa cho Tiêu Trì.

Tiêu Trì giận đỏ mặt, nói: "Ta thấy ngươi mới cần ăn nhiều một chút, tự bồi bổ cho chính mình đi!"

"Ta? Ta không cần bồi bổ thêm, ta long tinh hổ mãnh như vậy! Ông ngoại, xương cốt của ông đã lão hóa rồi, dùng dược này tương đối thích hợp, ta vẫn còn trẻ." Diệp Phàm ngạo nghễ nói.

Tiêu Trì: "......" Xương cốt lão hóa!

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ông ngoại, người nhận đi, đây hẳn là thứ tốt."

Bạch Vân Hi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái thầm nghĩ: Lời tiểu tử Diệp Phàm này nói tuy không quá êm tai, nhưng đồ vật lấy ra đều là thứ tốt, chẳng qua, thập toàn đại bổ hoàn, tên đan dược này cũng quá......

"Thứ này phải dùng như thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Bảy ngày một viên, không thể ăn quá nhiều, bổ quá không tốt." Diệp Phàm nói.

Tiêu Trì: "......"

......

"Đi nhìn cháu gái ta đi, con bé hình như không tốt lắm.." Bạch Vân Hi nói.

"Được! Đều nghe ngươi hết."

Diệp Phàm theo Bạch Vân Hi đi vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một bé gái đang nằm, bé gái nhắm chặt hai mắt, nhìn qua có chút suy yếu.

Nhận ra Diệp Phàm đi đến, bé gái đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của bé gái, Diệp Phàm cầm lòng không đậu chớp chớp mắt.

"Con bé thế nào rồi?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Vừa bị mấy thứ không sạch sẽ bám vào, chắc là thân thể có chút hư nhược, nghỉ dưỡng mấy ngày là được rồi." Diệp Phàm nhìn Bạch Mạt Mạt nói.

Bạch Vân Hi gật đầu, "Nga" một tiếng.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, mơ hồ cảm thấy sắc mặt Bạch Vân Hi có chút không quá thích hợp.

"Ngươi đi ra ngoài với ta một chút." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm ngoan ngoãn nghe lời đi theo Bạch Vân Hi tới hành lang bệnh viện.

"Ngươi xem trên người con bé có lưu lại ấn ký nào không?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm chuyển động tròng mắt, lắc đầu, nói: "Không có."

"Ta nhớ rõ ngươi từng nói ta là Thiên Âm Chi Thể, dễ dàng hấp dẫn quỷ quái, vậy người ở cùng ta có phải cũng sẽ chịu ảnh hưởng hay không?" Bạch Vân Hi nắm chặt nắm tay, có chút khẩn trương hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Thiên Âm Chi Thể là vấn đề của ngươi, sẽ không lây được."

Bạch Vân Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt rồi."

"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Diệp Phàm hỏi.

"Mạt Mạt nói con bé cùng các bạn chơi Bút Tiên, có người hỏi tên kia chết như thế nào, làm gã tức giận, nhưng người gã tìm lại là con bé." Lúc chơi Bút Tiên có một ít vấn đề không thể hỏi, tỷ như giới tính Bút Tiên, Bút Tiên chết như thế nào, gia thế của Bút Tiên...

Diệp Phàm gãi gãi đầu, nói: "Ta không hiểu cái này lắm, bất quá, hẳn là tên Bút Tiên kia cảm thấy cháu gái ngươi khá đáng yêu đi."

"Là như vậy sao?" Bạch Vân Hi nói. "Nó có thể tiếp tục đến tìm Mạt Mạt nữa không?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết. Như vậy đi, đợi lát nữa ta làm một ngọc bội đeo ở trên cổ con bé là được rồi."

"Ngọc bội? Chị hai ta nói ngày đó ngươi tặng chị ấy một khối ngọc bội, cái kia giống như hàng vỉa hè hơn một đồng tiền một cái?" Bạch Vân Hi nói.

"Chị ấy đúng là không biết nhìn hàng, rõ ràng là mười đồng tiền một cái." Diệp Phàm lòng đầy căm phẫn nói.

Bạch Vân Hi: "......" Một đồng tiền một cái với mười đồng tiền một cái có thể hơn kém nhau bao nhiêu, dù gì cũng đều là hàng rách nát!

Diệp Phàm nhìn sắc mặt Bạch Vân Hi, thẹn thùng cười cười, nói: "Ngọc bội kia tuy không đáng giá tiền, nhưng quan trọng không phải ở ngọc bội mà là trận pháp ta khắc ở bên trong."

Bạch Vân Hi: "......" Trận pháp cũng khắc lại mà còn không biết mua cái ngọc bội tốt hơn!

Bạch Vân Hi nhìn mấy trăm khối ngọc bội trong balo Diệp Phàm, nhăn mày, nói: "Sao ngươi lại có nhiều ngọc bội như vậy?"

"Nghe nói nhà ngươi có không ít người, ta chuẩn bị tới tạo ân tình, bắt người tay ngắn a, người nhà ngươi nhận ngọc bội của ta, chắc chắn sẽ đối xử tốt với ta." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này còn muốn dùng ngọc bội mười đồng tiền thu phục người nhà của hắn?

"Trong mấy ngọc bội này đều có khắc trận pháp sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không có, mới khắc được bảy tám cái."

Diệp Phàm lấy ra một cái ngọc bội, nói: "Cái này có trận bảo hộ cùng trận trừ tà, ngươi đưa cho cháu gái ngươi đeo lên là được, nàng sẽ không có việc gì"

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Được."

"Ta không đi vào nữa!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi có chút nghi hoặc nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi sao vậy? Sao lại không vào nữa?"

"Ta cảm thấy nha đầu kia hình như coi trọng ta, người quá có mị lực cũng dễ xảy ra vấn đề, ngươi thấy ta giống lão ấu thông sát a! Ta không đi vào nữa, miễn cho con bé lún vào bùn quá sâu!" Diệp Phàm thở ngắn than dài nói.

Bạch Vân Hi nghiến răng, tức giận nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều......"

"Phải vậy không? Ánh mắt nha đầu kia nhìn ta quá nhiệt tình, ngươi cũng biết đấy, kỳ tài tuyệt thế giống như ta mấy ngàn năm mới ra được một người, khó tránh khỏi sẽ bỏng tay một ít, cái này là không thể trách được." Diệp Phàm không cho là đúng nói.

"Con bé chỉ là chưa từng thấy người nào kỳ ba giống như ngươi cho nên mới nhìn nhiều một chút!" Bạch Vân Hi tức giận nói. Mấy ngàn năm mới ra được một người, mấy ngàn năm đã ra người như vậy sao?

"Kỳ ba? Đây là khích lệ ta sao?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

Bạch Vân Hi hít ngược một hơi khí lạnh, nói: "Ta không nói với ngươi nữa......"

Diệp Phàm: "......"

Diệp Phàm kéo rương hành lý, đi tới cửa tiểu khu.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?" Diệp Phàm vừa đến cửa tiểu khu liền có bảo an tiến đến hỏi chuyện.

"Ta? Ta là chủ nhà a!"

"Ngài là nào một chủ của căn biệt thự nào?" Bảo an tò mò hỏi.

Tiểu khu Hân Duyệt có không ít nhân vật nổi tiếng, chính khách, minh tinh, phú hào, Diệp Phàm một thân quần áo bình thường, kéo một cái rương hành lý đen như mực, trong tay cầm một chuỗi hồ lô đường, thật sự không giống nghiệp chủ một chút nào. 

"Ta ở nhà số 18." Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm vừa nói sau, sắc mặt mấy bảo an liền thay đổi, "Ngài, ngài ở nhà số 18?"

Biệt thự số 18 ở một góc trong tiểu khu, tuy nhà số 18 thường xuyên xuất hiện một ít chuyện quỷ dị nhưng xung quanh cũng không có vấn đề gì, vậy nên cho dù nhà số 18 có chút cổ quái, những chủ nhà khác trong tiểu khu cũng không để ý đến.

"Đúng vậy."

"Tiên sinh, ngài biết nhà số 18, nó......"

Diệp Phàm đắc ý cười cười, nói: "Ta biết, nó rất tiện nghi, ta chỉ tốn 300 vạn liền mua được, hàng ngon giá rẻ, hiện tại khách đầu tư có ánh mắt tinh chuẩn giống như ta đã ít lại càng ít, bao nhiêu khách đầu tư bao cỏ cũng bởi vì không có ánh mắt giống như ta mà phải đi nhảy lầu."

Mấy bảo an hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt như đang xem tên ngốc mà nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm dưới mấy ánh nhìn của bảo an, bình tĩnh đi vào biệt thự.

"Các ông nói thử xem, tiểu tử kia có thể ở lại đó mấy ngày?"

"Không biết, hắn chỉ có một người, có lẽ tối hôm nay là sẽ bị dọa chạy trối chết."

"Các ông xem tiểu tử kia là có thân phận gì?"

"Hẳn là phú nhị đại của gia tộc nào đó, kinh nghiệm sống non nớt, bị gian thương lừa còn cố tình cảm thấy mình chiếm được tiện nghi."

"Nhà số 18 đã đã rất lâu không có ai vào ở, tên biệt thự kia cũng không tốt, nhà số 18, 18 tầng địa ngục, nghe nói biệt thự đó nối liền với cửa vào địa ngục!"

"Người từng sống ở biệt thự kia hình như đều luôn gặp xui xẻo, hắn chỉ có một người, nếu như chết ở bên trong cũng không biết có ai phát hiện ra được không."

"Tên ngốc kia còn dám trào phúng khách đầu tư khác nhảy lầu, nói không chừng qua hai ngày nữa hắn cũng muốn nhảy lầu."

......

Diệp Phàm hoàn toàn không biết lo lắng của mấy bảo an, giờ phút này đã đứng ở trước cửa lớn biệt thự.

Ban đầu Diệp Phàm còn định ở lại một khách sạn, bất quá, hắn đã quyết định luyện chế Âm Quỷ Kỳ, sợ làm ra động tĩnh quá lớn, bị người trong khách sạn đuổi đi, vậy nên quyết định đến biệt thự của mình ở lại. Đương nhiên Diệp Phàm cũng không phải là sợ bị người ta đuổi ra, chỉ là sợ nửa đường có người làm phiền hắn luyện khí.

........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro