Chương 49: Chân nhân Long Hổ Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm mở cửa biệt thự, tức khắc, một cỗ hơi lạnh ập vào trước mặt.

Một quỷ ảnh thanh y bỗng nhiên từ trên nóc nhà rơi xuống, nổi lềnh bềnh ở trước mặt Diệp Phàm, quỷ ảnh thanh y này tóc tai tán loạn, hai mặt trước sau đều bị tóc che kín mít, Diệp Phàm nhất thời phân không rõ, quỷ ảnh trước mặt đâu là đầu, đâu là ót.

Diệp Phàm vung tay, đánh bay quỷ ảnh ra ngoài: "Mi nên đi cắt tóc đi! Ngu ngốc!"

Diệp Phàm đứng trong đại sảnh, cảm nhận được mấy chục đôi mắt ngưng tụ trên người mình, Diệp Phàm khẽ nhíu mày, phát ra một tia sát khí!

Một đám quỷ ảnh theo bản năng cách xa khỏi Diệp Phàm.

Chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, người là thế, quỷ cũng giống như vậy.

Trong biệt thự đã tích tụ một tầng bụi rất dày, Diệp Phàm chọn một gian phòng, thả một tấm Tịnh Trần Phù, đơn giản làm sạch qua.

Diệp Phàm ở trong phòng bố trí mấy trận pháp phòng hộ, phòng ngừa mấy quỷ ảnh không biết sống chết xâm nhập.

Làm xong công tác chuẩn bị, Diệp Phàm lấy ra một đỉnh đồng mua được từ phố đồ cổ, bắt đầu luyện khí.

......

Tuy Diệp Phàm từng xem qua không ít luyện khí sư luyện khí, nhưng chính mình tự tay làm thì vẫn là lần đầu tiên, vậy nên định thử luyện chế mấy thứ khác trước, đợi khi tìm được một chút cảm giác mới bắt đầu luyện chế Âm Quỷ Kỳ.

Khi Diệp Phàm kết thúc luyện khí đã là năm ngày sau.

Diệp Phàm vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút ở bồn hoa đối diện.

"Ngươi đang làm cái gì?" Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện phía sau Thái Chấn Tuấn.

Thái Chấn Tuấn bị hoảng sợ, quay đầu chớp chớp mắt nhìn Diệp Phàm, mặt đầy bát quái hỏi: "Huynh đệ, ngươi có nghe nói tới nghiệp chủ mới của nhà số 18 không?"

Diệp Phàm gật đầu: "Nghe nói qua, làm sao vậy?"

"Nghe nói tên kia vào Quỷ trạch năm ngày vẫn chưa ra, không biết có phải là đã chết ở bên trong hay không." Thái Chấn Tuấn than ngắn thở dài quơ quơ tay.

"Quỷ trạch này cũng không có gì ghê gớm lắm, tên kia làm sao có thể chết được." Hắn chính là cao nhân đắc đạo, mấy cô hồn dã quỷ đó làm sao có thể gây phiền phức cho hắn!

"Không có gì ghê gớm? Huynh đệ, ngươi nói lời này đúng là quá nhẹ nhàng! Ta nói cho ngươi biết, ta dẫn người đi vào, thấy ở bên trong có rất nhiều quỷ, thiếu chút nữa hù chết ta!" Thái Chấn Tuấn lắc đầu thở dài.

Quỷ trạch âm khí nặng, người bình thường sẽ không nhìn thấy quỷ, nhưng ở một ít thời điểm đặc thù, người bình thường cũng có thể gặp quỷ.

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Thái Chấn Tuấn, nói: "Ngươi đã vào? Ngươi tự tiện xông vào nhà dân!"

Thái Chấn Tuấn cúi đầu xấu hổ cười: "Trước đó không phải là không có ai sống ở đó sao? Có mấy em gái tò mò đi vào Quỷ trạch này, chúng ta là nam tử hán, đương nhiên phải đứng ra hộ giá hộ tống em gái."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, rất có hứng thú hỏi: "Mang em gái tới Quỷ trạch, cách này dùng được sao? Nghe nói em gái sẽ nhào vào trong ngực, có thật không?"

Thái Chấn Tuấn xấu hổ cười cười: "Không chắc chắn lắm."

Đương nhiên không thể nói là hắn biểu hiện quá kém, sau đó, mấy huynh đệ còn nói, khi nhìn thấy quỷ, hắn hét còn thảm hơn so với mấy em gái, mấy em gái đều cảm thấy hắn là kẻ bất lực không đáng tin cậy, đúng là lịch sử đen mà! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Đương nhiên, cái này cũng không thể trách hắn, lúc ấy hắn toàn trông đợi em gái nhào vào trong ngực hắn, nào ngờ em gái thì chưa thấy đâu, nhưng lại có một nữ quỷ không mặt nhào đến.

"Vậy sao, thật đáng tiếc, nếu như thật sự dùng được, ta liền mang lão bà của ta lại đây." Diệp Phàm mất mát lắc đầu.

Thái Chấn Tuấn: "......"

Thái Chấn Tuấn cùng Diệp Phàm nói chuyện, mấy bảo an đi tới, nhìn thấy Diệp Phàm hoàn hảo không hao tổn gì, một đám đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, "Diệp thiếu, ngài không có việc gì sao?"

Diệp Phàm chắp tay sau lưng, nói: "Ta không có việc gì!"

"Vậy phòng ở......"

Diệp Phàm phất tay, không thèm để ý nói: "Trong phòng có mấy con gián, đã bị ta đánh chết hết."

Mấy bảo an nhìn Diệp Phàm, một đám sắc mặt quỷ dị, thấy Diệp Phàm không có việc gì, qua loa nói hai câu liền rời đi.

"Huynh đệ, ngươi thật ngầu! Thì ra ngươi chính là chủ nhà mới của nhà số 18, sao ta lại không nghĩ ra một chiêu này của ngươi chứ." Thái Chấn Tuấn sùng bái nhìn Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm có chút khó hiểu hỏi: "Một chiêu này? Chiêu nào?"

"Huynh đệ, đừng giả bộ, ngươi mua Quỷ trạch này rồi nói cho người ta ngươi sống ở đó, kỳ thật lại ở một nơi khác, chứng tỏ với mọi người mình anh dũng vô địch, có phải vậy không? Nếu như ta cũng có được đầu óc như ngươi thì tốt biết mấy." Thái Chấn Tuấn mặt mày hớn hở nói.

Diệp Phàm nhìn Thái Chấn Tuấn, xua xua tay, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta sống ở trong Quỷ trạch."

Thái Chấn Tuấn không cho là đúng nói: "Chỗ kia làm sao có thể để người ở lại được?"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Ngươi không thể ở không có nghĩa là ta không thể ở!"

"A! Ta đã biết, quỷ đã chuyển nhà hết có đúng không?" Thái Chấn Tuấn hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng, chính xác."

Hắn mất thời gian năm ngày luyện chế Âm Quỷ Kỳ, sau khi Âm Quỷ Kỳ luyện chế xong, hắn động một cái liền thu hết quỷ trong phòng vào.

Thái Chấn Tuấn cực kỳ hâm mộ nhìn Diệp Phàm: "Huynh đệ, vận khí của ngươi thật tốt, giá trị xây dựng của biệt thự này cũng đến hơn ngàn vạn, mấy năm nay giá đất tăng cao, nếu không phải biệt thự này bị đồn có quỷ, năm sáu ngàn vạn cũng có người muốn cướp."

Diệp Phàm cười cười, nói: "Làm gì có, ta chỉ là gặp may mắn mà thôi!"

......

Diệp Phàm đi đến công ty Triều Tịch, tiểu thư lễ tân nhìn thấy Diệp Phàm, tức khắc liền vui mừng.

"Diệp thiếu, ngài cuối cùng cũng tới!"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn tiểu thư lễ tân: "Các cô thấy ta tới hình như rất vui vẻ?"

"Bạch tổng đang mở họp, ngài cứ đi lên chờ ngài ấy trước đi." Tiểu thư lễ tân ân cần nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Cũng được!"

Hai tiểu thư lễ tân thấy bóng dáng Diệp Phàm biến mất, hai mặt nhìn nhau.

"Mấy ngày nay tâm tình Bạch tổng không tốt chút nào, chẳng lẽ là bởi vì Diệp thiếu không tới?"

"Không biết, bất quá rất có khả năng này."

"Chẳng lẽ Bạch tổng thật sự thích Diệp thiếu? Khẩu vị cũng quá nặng!"

"Diệp thiếu thật là, vậy mà đi một đôi dép lê tới đây."

......

Diệp Phàm nghịch nghịch Âm Quỷ Kỳ, chờ đợi chán chết ở trong phòng Bạch Vân Hi. Diệp Phàm đợi một giờ, Bạch Vân Hi cuối cùng cũng đi vào.

"Ngươi đã đến rồi." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ngươi xem pháp khí của ta! Âm Quỷ Kỳ."

Bạch Vân Hi nhìn Âm Quỷ Kỳ trong tay Diệp Phàm, chỉ cảm thấy Diệp Phàm thật xứng với lá cờ này, cực kỳ giống thần côn, "Sao ngươi mang thứ này vào được?" Âm Quỷ Kỳ lớn như vậy, Diệp Phàm sẽ không phải là khiêng vào đi, nếu thật sự như vậy, đề tài tán ngẫu cho người trong công trong nửa tháng kế tiếp đã có.

"Ta là người điệu thấp, không có rêu rao như vậy!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Ban ngày ban mặt ghé vào cửa sổ tầng bảy giả mạo Spider Man còn có mặt mũi nói mình điệu thấp?

Diệp Phàm lắc lắc lá cờ trong tay, Âm Quỷ Kỳ lập tức nhỏ còn một phần ba, Diệp Phàm lắc lắc lần thứ hai, Âm Quỷ Kỳ cư nhiên rút nhỏ còn bằng hai bàn tay.

"Thứ này có thể biến lớn biến nhỏ?" Bạch Vân Hi trừng lớn mắt, có loại cảm giác cực kỳ huyền huyễn.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đây là kiện pháp khí đầu tiên của ta, để luyện chế nó, ta đã phải mất không ít công phu, khi ra ngoài ta mới nhìn thấy điện thoại của ngươi, thật xin lỗi, thời điểm luyện khí ta che chắn hết các loại thông báo điện thoại, ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Bạch Vân Hi cau mày, thở dài, nói: "Con quỷ đói chết kia lại đi tìm cháu gái ta, ngọc bội ngươi đưa hỗ trợ chắn lại một lần, bất quá, ta sợ thứ kia sẽ không cam lòng thu tay."

Diệp Phàm cau mày, nói: "Nhìn dáng vẻ này xem ra là lệ quỷ! Một con quỷ tầm thường mà thôi, lần trước bị hạt châu trên Đổi Vận Châu của ngươi công kích một lần, cho dù Lôi Quang Phù không có tác dụng, trong thời gian ngắn này nó cũng không thể gây án lần nữa."

"Mấy ngày hôm trước bởi vì không liên hệ được với ngươi cho nên ông nội đã liên hệ với người Long Hổ Sơn." Bạch Vân Hi nói.

"Vậy sao, đám thần côn kia đã giải quyết xong rồi?" Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi lắc lắc đầu, nói: "Không có, Long Hổ Sơn phái một vị chân nhân tới đây, chân nhân đó nói con quỷ kia đã chạy, trừ khi nó xuất hiện lại lần nữa, nếu không cũng không bắt được, vậy nên hiện tại người Long Hổ Sơn đang trông giữ cho Mạt Mạt, nhưng cái này cũng không phải kế lâu dài, dù sao Mạt Mạt cũng còn phải đi học, mà người Long Hổ Sơn cũng không có khả năng thời thời khắc khắc bảo hộ Mạt Mạt."

Nếu qua một đoạn thời gian nữa con quỷ kia còn không xuất hiện, người Long Hổ Sơn chỉ sợ là muốn bỏ cuộc.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Lát nữa cơm nước xong ta đi xem xem có thể truy tìm tung tích con quỷ kia hay không." Có Âm Quỷ Kỳ rồi, truy tìm con quỷ kia hẳn là sẽ dễ dàng hơn một ít.

"Được, mấy ngày nay ngươi chạy đi chỗ nào?" Bạch Vân Hi nhịn không được hỏi.

"Ta ở biệt thự ta mới mua." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi cứng một chút, nói: "Biệt thự kia còn dùng được không?"

"Thời gian dài không người ở, có chút dơ!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Y không phải hỏi cái này! "Quỷ trong biệt thự thì sao?"

"Đều đã bị ta thu hết." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi, đúng rồi, đan dược lần trước ngươi cho ông ngoại ta, ông ngoại ta chia cho bà ngoại ăn, không có việc gì đi?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì, cái đó vốn dĩ chính là để lão nhân ăn."

Diệp Phàm đưa đan dược cho Tiêu Trì, Tiêu Trì ban đầu không ném cũng không muốn ăn, liền để vào ngăn kéo.

Lúc bà ngoại y lấy thuốc bảo vệ sức khoẻ lại cầm nhầm đan dược của Diệp Phàm đưa, uống nhầm một viên, kết quả, sau khi bà ngoại uống một viên, tinh thần xán lạn, cả người cứ như trẻ ra vài tuổi, cứ như vậy, ngay cả ông ngoại cũng không kiêng được, dùng một viên, gần đây hai người buổi tối chạy ra ngoài tham gia khiêu vũ cho lão niên, tinh thần cực kỳ tốt.

......

Sau khi Bạch Vân Hi tan tầm liền mang Diệp Phàm đến thẳng bệnh viện.

Bên trong bệnh viện, một thiếu niên nhìn thấy Diệp Phàm, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc phẫn hận, "Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!"

Diệp Phàm nhìn người tức giận trước mặt, đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó mới bừng tỉnh, "Ngươi...... ngươi là tên tiểu hài tử ngày đó!"

"Tiểu hài tử, tiểu hài tử muội ngươi! Ngươi mới là tiểu hài tử!" Trương Huyên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Các ngươi biết nhau sao?" Bạch Vân Hi có chút hồ nghi nói.

"Trước đó gặp qua một lần, hắn vẫn luôn muốn tìm ta luận bàn, a, trên đầu ngươi hình như hơi sưng!" Diệp Phàm nói.

Trương Huyên phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, thiếu chút nữa bị Diệp Phàm chọc tức hộc máu.

Thời điểm ở bệnh viện quân khu, Trương Huyên khiêu khích Diệp Phàm hai lần, hai lần đều bị Diệp Phàm một kích đánh bay, Trương Huyên vẫn luôn được người khen tặng, cảm thấy mình là nhân tài kiệt xuất nhất trong đám người trẻ tuổi, kết quả, vừa ra tay liền gặp phải một nhân vật tàn nhẫn, làm sao có thể chịu được chênh lệch như vậy! "Tên hỗn đản! Còn không phải bởi vì ngươi!"

Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Là lúc ấy đụng vào sao? Cái kia cũng không thể chỉ trách ta, ai bảo ngươi yếu đuối mong manh như vậy, một kích đã bay!"

Trương Huyên thẹn quá thành giận nhìn Diệp Phàm, "Tên vương bát đản ngươi, sao ngươi lại đến chỗ này?"

"Ta tới thăm Bạch Mạt Mạt!" Diệp Phàm nói.

Trương Huyên nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Bạch Vân Hi một cái.

Bạch Vân Hi không khỏi xấu hổ một phen, trong giới thuật sư có quan niệm, một chuyện không phiền hai chủ, chỉ có ở thời điểm một vị đại sư bó tay không biện pháp mới có thể mời một vị đại sư khác, dù sao thuật sư đều là người có tính cách cao ngạo, cùng một lúc mời hai thuật sư đến có nghĩa là không tín nhiệm năng lực của thuật sư, làm như vậy rất dễ đắc tội với người khác.

"Diệp Phàm là bằng hữu ta!" Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm ở một bên bổ sung nói: "Bạn trai!"

Trương Huyên nghi hoặc nhìn Diệp Phàm: "Bạch tam thiếu, sao ngài lại tìm một người như vậy làm bạn trai?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Này, ngươi có ý gì? Tìm người như ta có gì không tốt?"

Trương Huyên: "......"

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro