Chương 50: Bảo an không cho vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm đi theo Bạch Vân Hi vào phòng bệnh, Bạch Mạt Mạt nhìn thấy Diệp Phàm, tâm trạng liền vui vẻ, nói: "Thúc thúc, cảm ơn ngọc bội của thúc giúp con chắn một kiếp!"

"Ngọc bội kia là ngươi làm?" Trương Huyên cực kỳ nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Không sai."

Trong mắt Trương Huyên hiện lên vài phần kinh ngạc, Long Hổ Sơn cũng có thiên sư làm pháp khí, nhưng đó đều là bối phận sư thúc, sư tổ, Trương Huyên không nghĩ tới pháp khí ngọc bội của Bạch Mạt Mạt cư nhiên lại là Diệp Phàm làm.

Trương Huyên mới phát hiện ngọc bội của Bạch Mạt Mạt vào gần đây, lúc ấy Trương Huyên đã cảm thấy hoang mang, ngọc bội trên cổ Bạch Mạt Mạt về tính chất chỉ có thể coi là thấp kém, nhưng cố tình linh quang ngọc bội lại nồng đậm như vậy, cực kỳ bất phàm.

Lúc ấy trong đầu Trương Huyên giống như đã vẽ nên một cao nhân tài nghệ phi thường, bây giờ ở trên một tấm giấy vấy đầy vết mỡ, múa bút làm ra một bức danh họa tuyệt thế, Trương Huyên có loại cảm giác giống như ăn phải ruồi bọ.

Trương Huyên quái dị nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi có thể chế tác pháp khí?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, pháp khí giống như loại ngọc bội này cũng không quá khó làm."

Trương Huyên run rẩy khóe miệng một chút, trong lòng cảm thấy Diệp Phàm khoác lác, lại không nói gì thêm, mặc kệ pháp khí ngọc bội này làm có dễ dàng hay không, trình độ của đối phương đã cao hơn hắn, Trương Huyên không khỏi có chút ảm đạm.

......

"Tiểu thúc, con hơi đói, thúc giúp con mua một phần cơm được không?" Bạch Mạt Mạt quay sang nói với Bạch Vân Hi đứng ở bên cạnh.

Bạch Vân Hi có chút không vui nói: "Con chỉ biết thêm phiền!"

"Tiểu thúc, thúc giúp đỡ một chút đi." Bạch Mạt Mạt làm nũng nói.

Bạch Vân Hi thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Mạt Mạt xem Bạch Vân Hi đã rời đi, lập tức liền lộ nguyên hình.

Hai mắt Bạch Mạt Mạt sáng lấp lánh nhìn Diệp Phàm: "Diệp thúc, mấy ngày nay thúc đi đâu vậy? Thúc không ở đây, cũng không liên hệ được, tiểu thúc con nghĩ thúc bỏ rơi thúc ấy, tâm tình rất không tốt, chỉ biết mắng con."

Bạch Vân Hi ở ngoài cửa vừa vặn nghe được những lời này của Bạch Mạt Mạt, tức khắc có loại xúc động muốn đánh Bạch Mạt Mạt một trận.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, làm bộ không nghe thấy, trực tiếp rời đi.

"Phải vậy không? Tiểu thúc con nhớ ta?" Diệp Phàm nghe vậy nhếch môi, lộ ra tươi cười đắc ý.

Bạch Mạt Mạt gật đầu, cực kỳ ủy khuất kể lể: "Đúng vậy, con cảm thấy là thúc ấy nhớ thúc, người thất tình luôn đặc biệt nóng nảy, mà con vừa vặn đứng đầu họng súng, thúc không biết là con đáng thương biết bao nhiêu đâu."

Trương Huyên ở một bên nghe hai người nói chuyện, nhịn không được trợn trắng mắt, ban đầu Trương Huyên còn tưởng rằng Diệp Phàm nói bạn trai chỉ là đang nói giỡn, hiện tại mới phát hiện, Diệp Phàm với Bạch Vân Hi thật sự có một chân, cải trắng Bạch Vân Hi trời quang trăng sáng như vậy, làm sao có thể bị con heo ngu ngốc Diệp Phàm này ăn được?

"Con quỷ kia lại tới tìm con?" Diệp Phàm tuy cao hứng nhưng cũng không quên chính sự.

Bạch Mạt Mạt gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Diệp Phàm lấy Âm Quỷ Kỳ ra vung lên, âm khí còn sót lại trong phòng bệnh đều bị hút vào trong Âm Quỷ Kỳ.

Diệp Phàm vừa lấy pháp khí này ra, hai mắt Trương Huyên liền toát ra hâm mộ nồng đậm, thần sắc kinh ngạc cảm thán. 

"Khi con còn nhỏ đã từng ăn linh dược? Khó trách con quỷ đói chết kia lại theo dõi con, con quá bổ!" Diệp Phàm nói.

Tin tức Bạch Mạt Mạt từng ăn linh dược là một quỷ linh bên trong Âm Quỷ Kỳ nói cho Diệp Phàm biết, quỷ linh kia nói với Diệp Phàm, nha đầu Bạch Mạt Mạt này quá bổ, làm cho nó cũng rất muốn tới cắn một ngụm.

Bạch Mạt Mạt gật gật đầu, nói: "Con đúng là đã từng ăn qua một gốc cây linh dược."

Nghe nói khi cô bé được hai tuổi luôn bệnh tật ốm yếu, lúc ấy ông nội mang cho cô bé một gốc cây linh chi kỳ dị, sau khi ăn, cô bé cuối cùng cũng không sinh thêm bệnh nữa.

"Thì ra là thế." Kỳ thật thời điểm Bạch Vân Hi hỏi Diệp Phàm có phải thể chất của y có thể ảnh hưởng tới những người khác hay không, Diệp Phàm cũng không quá chắc chắn, dù sao âm khí trên người Bạch Vân Hi quá nồng, người thường hay ở gần y sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng cũng là chuyện đương nhiên, bất quá, Diệp Phàm thích Bạch Vân Hi, đương nhiên là đẩy trách nhiệm này cho người khác, hiện tại đã xác định được vấn đề là ở trên người Bạch Mạt Mạt, Diệp Phàm liền có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

"Diệp thúc, thúc vừa mới làm gì vậy?" Bạch Mạt Mạt hỏi.

"Ta tụ tập quỷ khí trong phòng này để tìm con quỷ kia ra." Diệp Phàm nói.

Bạch Mạt Mạt có chút kích động nói: "Nghe thật khó lường! Vậy có thể tìm được không?"

"Hẳn là có thể đi." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên rốt cuộc tìm được rồi nói chuyện cơ hội, "Khoác lác!"

Diệp Phàm không vui nhìn Trương Huyên một cái: "Ai khoác lác? Ngươi tìm không thấy không có nghĩa là ta tìm không thấy."

Trương Huyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy cũng được! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao tìm ra được thứ kia!"

Diệp Phàm cười cười nhìn Trương Huyên: "Nếu như ngươi đã thành tâm thành ý xin thỉnh giáo, lát nữa ca mang ngươi ra ngoài xem việc đời! Người trẻ tuổi a, luôn đóng cửa không ra là không nên, nhiều khi phải ra ngoài xem một chút, có chỗ có lợi."

Trương Huyên: "......" Diệp Phàm này đúng là biết theo cột bò lên!

......

"Hiện tại ta muốn đi tìm quỷ, ngươi muốn đi cùng ta không?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Huyên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Được! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể chơi ra cái dạng gì."

Trương Huyên đi theo Diệp Phàm lên một chiếc taxi.

"Tiểu huynh đệ, đi chỗ nào vậy?" Tài xế taxi nhìn Diệp Phàm hỏi.

"Không biết, trước đi về hướng đông đi." Diệp Phàm nói.

Tài xế taxi không thể hiểu được nhìn Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, không thiếu tiền xe của ngươi."

Tài xế taxi nghe vậy, không hề do dự, trực tiếp lái xe ra ngoài.

Diệp Phàm lục tục chỉ phương hướng, taxi rẽ trái rẽ phải, hơn hai giờ sau mới tìm tới mục tiêu.

Diệp Phàm từ trên taxi bước xuống, Trương Huyên theo sau đi ra: "Ở chỗ này sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Thông qua sưu tầm quỷ khí thì hẳn là nơi này."

Trương Huyên cười nhạo một tiếng: "Thông qua quỷ khí, chẳng lẽ không phải ngươi giả thần giả quỷ sao?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Huyên một cái: "Ta không biết đám thần côn các ngươi có thích giả thần giả quỷ hay không, bất quá ta không thích."

Trương Huyên tức muốn hộc máu mắng: "Ngươi mới là thần côn!"

Diệp Phàm lắc lắc đầu: "Ta không khiêu vũ cho nên không phải thần côn!"

*Khiêu vũ => Nhảy đại thần => Thần côn.

"Hai người các ngươi là người nào, nhanh rời khỏi đây!" Bảo an nói.

Diệp Phàm cau mày khó hiểu nhìn Trương Huyên: "Vì sao bảo an kia lại muốn đuổi chúng ta đi?"

"Ngươi đi dép lê, người ta đương nhiên là cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề, ta chỉ là bị liên lụy." Trương Huyên khó chịu nói.

Diệp Phàm không cho là đúng lắc đầu: "Sao có thể, rõ ràng là ngươi lớn lên quá xấu, liên luỵ ta."

Diệp Phàm chống eo nhìn bảo an, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Này, lão bản các ngươi là ai, kêu lão bản các ngươi ra đây gặp ta, ta có chuyện muốn tìm hắn thương lượng, nếu hắn không muốn gặp ta, hắn liền gặp phiền toái lớn."

Mấy bảo an nghe được lời Diệp Phàm nói, một đám trợn mắt tức giận nhìn Diệp Phàm, nhận định là Diệp Phàm tới gây sự.

Đội trưởng đội bảo an cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm: "Vị tiểu ca này, ngươi muốn gặp lão bản của chúng ta cần phải hẹn trước, đại khái là giờ này sang năm ngươi có thể hẹn được."

Diệp Phàm nhăn mày, "Sang năm? Đến lúc đó rau kim châm đều lạnh ......"

Trương Huyên trợn mắt thầm nghĩ: Đối phương đây là đang châm chọc, châm chọc a! Tiểu tử Diệp Phàm này cư nhiên còn tin thật.

"Ngươi không ra mặt được a!" Trương Huyên nói.

Diệp Phàm không vui nhìn Trương Huyên: "Ta không được, vậy ngươi tới đi!"

Trương Huyên cười ngạo nghễ: "Này, kêu lão bản các ngươi ra đây, chúng ta là người của Long Hổ Sơn."

Mấy bảo an ha ha cười: "Tiểu tử, các ngươi là sơn nào? Ta là người Bá Vương Sơn."

"Các ngươi......" Trương Huyên tức giận thất khiếu bốc khói, bình thường hắn đi theo tiền bối trong tông môn ra ngoài, đi đến nơi nào cũng được kính trọng, mấy nhân vật lớn cũng rất cho hắn mặt mũi, kết quả, mấy tên bảo an này cư nhiên chế nhạo hắn như vậy.

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Trương Huyên: "Tên tuổi của Long Hổ Sơn các ngươi cũng không dùng được a!"

Trương Huyên: "......" Mới không phải tên tuổi Long Hổ Sơn bọn họ không dùng được mà là đám ngu ngốc này không biết nhìn hàng!

......

Một chiếc Porsche dừng ở trước cửa nhà xưởng, một nam một nữ từ trên xe Porsche đi tới , nam nhân kia vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền vội vã đuổi tới đây, cúi đầu khom lưng với Diệp Phàm, thần sắc hết sức nịnh nọt.

"Diệp đại sư, sao ngài lại tới đây, mấy ngày nay ta vẫn luôn muốn mời ngài ăn cơm, đáng tiếc liên hệ không được." Chương Tư Lượng kích động nói.

"Diệp đại sư, chuyện của Tư Lượng thật đa tạ ngài." Ninh Sương cực kỳ cảm kích nhìn Diệp Phàm.

"Cô là?"

"Ta là vợ của Chương Tư Lượng." Ninh Sương có thể nói là hận thấu xương Viên Y, năm đó Chương Tư Lượng bị cổ trùng khống chế, thiếu chút nữa đã tự tay hại chết con của bọn họ, bây giờ cổ trùng đã được lấy ra, Ninh Sương cũng không lo ném chuột vỡ đồ, trong khoảng thời gian này, đám người Viên gia vẫn luôn bị Ninh Sương dạy dỗ.

Năm đó Ninh Sương hỗ trợ Chương Tư Lượng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng là một nữ cường, người Viên gia bị Ninh Sương dạy dỗ khổ không thể nói.

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Chương Tư Lượng: "Sao ông lại ở chỗ này?"

Chương Tư Lượng khó hiểu gãi gãi đầu: "Đây là nhà xưởng của ta, đại sư tới nơi này không phải để tìm ta sao?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Không phải, ta truy tung một con quỷ tới đây."

Chương Tư Lượng kinh ngạc trừng lớn mắt, vốn dĩ hắn không định tới, chỉ là bên trong nhà xưởng lục tục có mấy người ngã bệnh, nguyên nhân gây bệnh cũng không tìm ra cho nên ông mới tới nhìn thử xem, bên trong nhà xưởng của ông có quỷ thật sao?

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, ta tới bắt quỷ."

Chương Tư Lượng lập tức vui sướng lại có chút lo lắng, vui sướng là Diệp Phàm tới, lấy thủ đoạn của người này, chuyện của mấy công nhân bị bệnh trong nhà xưởng hẳn là có thể giải quyết, lo lắng chính là Diệp Phàm ra tay luôn chào giá rất cao, đại bộ phận tài chính của vật liệu xây dựng Chương thị đã sớm chuyển sang danh nghĩa của Ninh Sương và con trai bọn họ, 5000 vạn lần trước đã thiếu chút nữa đào rỗng chút của cải cuối cùng của Chương Tư Lượng.

Ninh Sương từng nghe Chương Tư Lượng nói qua tính cách Diệp Phàm không thấy tiền thì không chịu làm việc liền vội lên tiếng: "Vậy làm phiền Diệp đại sư, chỉ cần Diệp đại sư chịu hỗ trợ, tiền không phải là vấn đề."

Trương Huyên nhìn Chương Tư Lượng, chuyển động tròng mắt một chút, chuyện vợ chồng Chương Tư Lượng hắn ngẫu nhiên từng nghe nói qua một ít, chuyện này đúng là có chút ly kỳ quỷ dị.

Nghe nói năm đó Chương Tư Lượng ngoại tình với đồng học của lão bà, bỏ vợ bỏ con, từ trượng phu mẫu mực biến thành hán tử cặn bã phụ lòng người, năm đó hai người ly hôn xé rách da mặt, tới nông nỗi cả đời không qua lại với nhau.

Nhưng vài năm sau, Chương Tư Lượng liền đá tiểu tam, cùng lão bà năm xưa phục hôn, tình cảm hai người cư nhiên một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Đồn đãi nói rằng năm đó Chương Tư Lượng ngoại tình là bởi vì ông ấy trúng tà, hiện giờ tà thuật giải trừ cho nên hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ban đầu Trương Huyên còn tưởng rằng trúng tà chỉ là đồn đãi, nhìn phản ứng của vợ chồng Chương Tư Lượng mới phát hiện, chuyện trúng tà đúng thật là có khả năng.

"Đại sư, chúng ta đi vào nói." Chương Tư Lượng mời.

Diệp Phàm gật đầu: "Được."

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro