Chương 55: Đứa trẻ muốn nhảy lầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vân Hi đưa Diệp Phàm về biệt thự, sau đó tự mình đến chung cư Tiêu Trì tặng đồ.

"Con đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh Diệp Phàm sao?" Tiêu Trì hỏi.

"Đúng vậy." Bạch Vân Hi nhàn nhạt đáp.

"Tùy tiện tìm một người tới nộp tiền bảo lãnh cho hắn là được rồi, con hà tất phải tự mình đi một chuyến?" Tiêu Trì khẽ hừ một tiếng.

Bạch Vân Hi thân là Bạch gia tam thiếu, mỗi lời nói cử chỉ có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, Bạch Vân Hi đi một chuyến đến Cục Cảnh Sát, chỉ sợ có sẽ người tới theo dõi tiểu tử Diệp Phàm kia.

"Diệp Phàm há mồm ra liền không phân rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, nếu con không đi đón hắn, không biết hắn còn nói ra thứ gì."

Bạch Vân Hi lắc đầu, thời điểm y đi nộp tiền bảo lãnh cho Diệp Phàm cũng thuận tiện nộp luôn cho Thái Chấn Tuấn, Bạch Vân Hi tùy tiện dọa nạt Thái Chấn Tuấn vài câu, Thái Chấn Tuấn cái gì cũng nghe theo.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Diệp Phàm cũng quá tự luyến, Trần Khả Lam chỉ là làm ghi chép theo thủ tục, Diệp Phàm cư nhiên cảm thấy người ta coi trọng hắn, tiểu tử kia cả ngày mặc giống người bán cá, không biết lấy tự tin từ chỗ nào.

"Trong công ty con hình như có lời đồn đãi cho rằng con và hắn ở chung, tin này vừa truyền ra không được mấy ngày liền tới chỗ ta, con còn đi nộp tiền bảo lãnh cho hắn, mọi người sẽ truyền ra các con sắp kết hôn." Tiêu Trì rầu rĩ than thở.

Bạch Vân Hi cười cười: "Lời đồn thật thật giả giả, mấy người đó muốn truyền thì để bọn họ truyền đi."

Tiêu Trì nhìn Bạch Vân Hi tâm tình có chút phức tạp, trước kia nếu như có nữ minh tinh nào lấy Bạch Vân Hi đi lăng xê, ngày hôm sau liền biến mất trong vòng, tiểu tử Diệp Phàm kia hiện tại đã nháo đến như vậy, Bạch Vân Hi một động tác quá kích gì cũng không có, tính tình thật tốt a!

"Ông ngoại, không nói tới Diệp Phàm nữa, kỳ thật vốn dĩ ta để Diệp Phàm đưa mấy quyển sách tới cho người, bất quá hắn nửa đường lại chạy đi đánh nhau với người khác, đồ cũng không mang đến được, vậy nên con mang lại đây." Bạch Vân Hi nói.

Tiêu Trì lắc đầu: "Tiểu tử kia có chút chuyện nhỏ cũng không làm xong, còn mỗi ngày một bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ."

Tiêu Trì âm thầm cảm thấy may mắn là Diệp Phàm không mang đồ đến, tiểu tử Diệp Phàm kia tùy tùy tiện tiện chạy tới chỉ sợ lại muốn kêu ông là ông ngoại, đến lúc đó ông làm sao giải thích được với mọi người từ đâu nhiều thêm một đứa cháu ngoại!

"Còn có đan dược của Diệp Phàm." Bạch Vân Hi lấy ra đưa tới trước mặt Tiêu Trì.

Tiêu Trì gật đầu: "Hắn coi như còn có chút lương tâm, sau khi bà ngoại con ăn đan dược này thân thể đã tốt lên không ít, tiểu tử đó vẫn là có chút bản lĩnh."

Tiêu Trì cầm thuốc viên, chăm chú nhìn một hồi: "Vân Hi, ông nội con bên kia cũng được Diệp Phàm tặng đồ sao?"

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Còn không có đâu."

Tiêu Trì tức khắc liền vui vẻ, người bình thường nếu muốn theo đuổi Bạch Vân Hi đều chạy đến lấy lòng Bạch Sĩ Nguyên trước, cố tình đầu óc Diệp Phàm này không được bình thường, thích Bạch Vân Hi lại không coi trọng Bạch Sĩ Nguyên, lâu như vậy rồi cũng chưa đến chỗ Bạch Sĩ Nguyên chào hỏi một chút.

Bạch Sĩ Nguyên sợ là đã sớm muốn gặp Diệp Phàm, cố tình Bạch lão đầu thích làm dáng, Diệp Phàm không nghĩ đến Bạch lão đầu, Bạch lão đầu chỉ sợ là bị Diệp Phàm chọc tức chết rồi.

Để xử lý Huyết Âm Mộc ngàn năm, Diệp Phàm liền dứt khoát trốn trong biệt thự. Thời điểm Chương Tư Lượng và Ninh Sương tới, Diệp Phàm mới vừa xử lý xong Huyết Âm Mộc ngàn năm, Huyết Âm Mộc ngàn năm có chất lượng rất cao, rèn luyện Huyết Âm Châu cũng ra được bốn năm viên.

"Xin lỗi Diệp đại sư, lại đến quấy rầy ngài." Chương Tư Lượng khách khí nói.

Diệp Phàm xua tay: "Không cần khách khí, ông tới tìm ta có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là có sinh ý?"

Diệp Phàm cân nhắc, cả ngày hắn đều ngâm mình ở chỗ Bạch Vân Hi cũng không phải chuyện gì tốt, nam nhân a, nên có sự nghiệp của chính mình, hắn phải nỗ lực kiếm tiền.

"Diệp đại sư, ngọc bội ngài đưa dùng rất tốt, cảm ơn ngài." Ninh Sương nói.

Diệp Phàm không thèm để ý lắc đầu: "Cô trả tiền, không cần phải cảm tạ ta."

Ban đầu lúc Ninh Sương mua ngọc bội còn bán tín bán nghi, bất quá, ngày đó có người muốn ám sát cô, đạn bị ngọc bội bắn ngược lại làm cho Ninh Sương chấn kinh không thôi.

Kẻ công kích cô là người Viên gia, sau khi Viên Y đi theo Chương Tư Lượng, mấy anh em Viên Y tựa như tìm được chỗ dựa, sau khi từ chức cái gì cũng không làm, gặp được chuyện khó khăn chỉ biết duỗi tay đòi tiền, họa gây ra liền để cho Chương Tư Lượng thu thập cục diện rối rắm, lấy tên tuổi Chương Tư Lượng ra tác quai tác quái, nơi nơi đắc tội với người ta, làm hại Chương Tư Lượng không ít lần.

Sau khi Ninh Sương về nước liền xử lý Viên Y, mấy thùng cơm Viên gia không còn chỗ dựa, chất lượng sinh hoạt xuống dốc không phanh.

Em trai Viên Y nhận định kết cục như vậy là do Ninh Sương, cư nhiên nảy ra ý đồ giết cô, sau khi thất bại liền bị Ninh Sương ném tới Cục Cảnh Sát.

Ninh Sương quả thực là bị mạch não người Viên gia chọc giận đến cười, năm đó Viên Y dùng thủ đoạn hại cô, kết quả, hiện tại người Viên gia lại cảm thấy tất cả là do cô tạo thành, là cô phá hủy hôn nhân hài hòa của Viên Y và Chương Tư Lượng, mỗi khi Ninh Sương nghĩ đến Viên Y liền muốn nôn.

"Lần này ta tới là có một số việc muốn nhờ Diệp thiếu hỗ trợ, xưởng gỗ của chúng ta và công ty Đỉnh Phong có hợp tác, Đỉnh Phong gần đây có một cái dự án, tiến triển không thuận lợi, trên công trường sự cố lớn thì không có, sự cố nhỏ lại xảy ra không ngừng, cứ tiếp tục như vậy, kỳ hạn công trình sẽ bị chậm trễ nghiêm trọng." Chương Tư Lượng nói.

Diệp Phàm gật đầu:"Phải vậy không? Ta đi xem thử đi, dù sao cũng không có chuyện gì làm."

Diệp Phàm theo Chương Tư Lượng tới công trường Đỉnh Phong, công trường này đã tu sửa hai lần, lần khởi công thứ ba lại không thuận lợi, đầu tiên là máy xúc đất không nhạy không rõ nguyên do, sau đó lại có công nhân ngoài ý muốn ngã gãy chân, khởi công đến bây giờ, chuyện lớn chuyện bé đã ra hơn mười cái.

Diệp Phàm theo Chương Tư Lượng dạo qua một vòng ở công trường liền rõ ràng bảy tám phần.

Diệp Phàm xoay qua xoay lại ở công trường một hồi mới gặp được lão bản công trường.

Có một đại sư mặc đạo bào đứng bên cạnh lão bản, đại sư cầm la bàn xoay xoay một hồi.

"Vương lão bản, nơi này đúng là có sát khí, nhưng không phải quá nghiêm trọng, để ta làm pháp một hồi, lấy pháp khí trấn áp sát khí xuống là được rồi." Đại sư nói.

Vương Cảnh Thạch vội gật đầu, "Vậy làm phiền đại sư."

Diệp Phàm quay sang nhìn Chương Tư Lượng một cái: "Hình như đã có người tới rồi, không biết có phải thần côn từ Long Hổ Sơn hay không?"

Sắc mặt Chương Tư Lượng đổi đổi liên tục: "Diệp đại sư, người Long Hổ Sơn không dễ mời như vậy." Rất nhiều đại sư đều chú ý tới duyên phận, nếu đối phương cảm thấy vô duyên, vậy mặc cho ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng không mời được, có thể mời được người Long Hổ Sơn đương nhiên là tốt nhất, nhưng người Long Hổ Sơn không dễ mời như vậy.

"Không phải Long Hổ Sơn sao?" Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.

Chương Tư Lượng cau mày, sắc mặt không tốt lắm, trước đó Vương Cảnh Thạch nhờ ông mời người, ông còn để ở trong lòng mà mời Diệp Phàm lại đây, kết quả Vương Cảnh Thạch quay đi quay lại đã tìm người khác giải quyết, hiển nhiên là không quá tín nhiệm ông.

Nhìn thấy Chương Tư Lượng, Vương Cảnh Thạch cười đi tới, "Chương huynh, ngươi đến rồi?"

Chương Tư Lượng lạnh lùng nhìn Vương Cảnh Thạch một cái: "Nếu Vương huynh sớm nói với ta đã mời đại sư tới, ta liền không làm phiền Diệp đại sư."

Chương Tư Lượng vừa mở miệng, Vương Cảnh Thạch mới biết được Diệp Phàm là đại sư tới giúp đỡ giải quyết vấn đề.

Vương Cảnh Thạch liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thần sắc như thường: "Chương huynh giáo huấn phải, là ta không đúng, hôm nào ta bồi tội với hai vị."

Vương Cảnh Thạch ngoài miệng khách khí, trong lời nói lại không có ý nhận lỗi nào, hiển nhiên là không để Diệp Phàm vào mắt!

Chương Tư Lượng banh mặt, ước chừng cũng rõ ràng là như thế nào, Diệp Phàm mặc một thân quần áo phong cách hip-hop, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng đến hai chữ đại sư.

Diệp Phàm khẽ đảo mắt, không nói gì.

Bạch Vân Hi vẫn luôn cảnh cáo Diệp Phàm nói ít một chút, còn nói cho Diệp Phàm im lặng là vàng, ít nói một chút mới có phong phạm cao nhân, Diệp Phàm cảm thấy nam nhân tốt nên nghe lời lão bà, liền câm miệng.

Diệp Phàm không nói chuyện, Chu đại sư bên người Vương Cảnh Thạch lại mở miệng, "Tiểu huynh đệ cũng là pháp sư phong thuỷ sao, ngành phong thuỷ này thâm sâu vô cùng, tuổi cậu còn trẻ, không nên mới chỉ học được chút da lông liền mang ra khoe khoang, dễ lầm người lầm mình."

Diệp Phàm hai tay chắp sau lưng, cực kỳ ngạo nghễ ngẩng cao đầu: "Trên đời này có một số người ngay từ nhỏ chính là vì đả kích người khác mà tồn tại, lại có số người tuổi có lớn cũng không nhập được môn, có một số người tuổi còn trẻ đã trên biết thiên văn dưới tường địa lý, không chỗ nào không thông, thiên phú cách biệt a, đây là chú định từ nhỏ, con người không thể tránh khỏi!"

"Tiểu huynh đệ, theo ý của cậu cậu chính là người vì đả kích người khác mà tồn tại?"

Diệp Phàm gật đầu: "Ông còn có chút ánh mắt, không sai, ta chính là người như vậy, bổn thiếu gia tài hoa hơn người, mị lực vô biên."

Chương Tư Lượng hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Diệp đại sư chính là Diệp đại sư! Tự tin như vậy! Chỉ là ở trong mắt người không quen, tự tin như vậy rất ngu ngốc a!

Vương Cảnh Thạch nghi hoặc nhìn về phía Chương Tư Lượng, Chương Tư Lượng không khỏi có chút túng quẫn.

"Nếu cậu lợi hại như vậy thì nói ra xem, chuyện ở nơi này là như thế nào?" Chu đại sư lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm không vui nhìn Chu đại sư: "Ông bảo ta nói ta liền phải nói sao, ta như vậy chẳng phải là quá mất mặt!"

Chu đại sư cười lạnh: "Quả nhiên lòi đuôi."

"Lão bản, không tốt!" Một người phụ trách vội vội vàng vàng chạy tới cao giọng hô.

Vương Cảnh Thạch lạnh mặt nhìn qua: "Lại xảy ra chuyện gì?"

"Có người muốn nhảy lầu, là một đứa trẻ." Người phụ trách nói.

"Thật là, sao lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ!"

Chương Tư Lượng lắc đầu thở dài: "Hiện tại áp lực học tập của học sinh quá lớn, sau khi học xong còn phải đến lớp học bổ túc, gánh nặng việc học nghiêm trọng bức mấy đứa trẻ này đến điên rồi."

Diệp Phàm: "......"

Thời điểm Diệp Phàm tới địa điểm phát sinh sự cố đã có rất nhiều người vây xem, nhân viên cứu viện đang hỗ trợ khai thông tâm lý.

Vương Cảnh Thạch đau đầu nhìn đứa trẻ trên lầu: "Đây là đứa trẻ nhà ai vậy? Cha mẹ không biết giám sát con chặt chẽ một ít sao? Nó nghĩ luẩn quẩn cái gì trong lòng mà muốn nhảy lầu không biết! Nhanh đi tìm bác sĩ tâm lý khuyên bảo đi! Ai có thể giải quyết chuyện lần này ta cho người đó 100 vạn."

"Diệp đại sư, ngài làm sao vậy?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm híp mắt: "Ông đi tìm người hỏi một chút xem đứa trẻ kia có phải có anh em song sinh hay không."

Chương Tư Lượng nghi hoặc nhìn Diệp Phàm một cái, cũng không hỏi nhiều thêm, trực tiếp đi tìm hiểu.

Không lâu sau, Chương Tư Lượng liền trở về, sắc mặt có chút cổ quái, "Diệp đại sư, ngài đoán không sai, đứa trẻ kia có một em trai song sinh, ngày thường hai anh em tình cảm không tồi, em trai đứa trẻ đó có vấn đề gì sao?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Vấn đề không phải ở em trai đứa trẻ  mà là ở em trai người khác."

Chương Tư Lượng: "......"

Vương Cảnh Thạch nghe được Chương Tư Lượng và Diệp Phàm trao đổi, trong lòng không hiểu làm sao lại có chút phát lạnh, làm sao Diệp Phàm biết được đứa trẻ kia có anh em song sinh?

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro