Chương 56: Mặc kệ, đi hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới, một nữ cảnh sát từ trong xe đi ra, nhìn thấy Diệp Phàm liền nổi giận đùng đùng bước tới.

"Diệp Phàm, ngươi ở chỗ này làm gì?" Trần Khả Lam trầm mặt hỏi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Trần Khả Lam: "Ta nghe nói nơi này có người nhảy lầu cho nên lại đây xem náo nhiệt!"

"Chuyện liên quan tới mạng người, mà ngươi còn có tâm tình xem náo nhiệt, ngươi có còn lương tâm hay không!" Trần Khả Lam căm phẫn mắng.

"Người tới xem náo nhiệt không phải chỉ có một mình ta, sao không thấy cô mắng người khác?" Diệp Phàm cực kỳ vô tội nói.

Trần Khả Lam cực kỳ không vui nhìn Diệp Phàm: "Người ta là sống ở nơi này, không giống ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới xem nhảy lầu, thật không biết Bạch tam thiếu vì cái gì lại muốn phản ứng với tên ngu ngốc như ngươi!"

Diệp Phàm không vui nói: "Cô thật không hiểu chuyện, sao dám bôi nhọ thiên tài như ta là ngu ngốc, nếu ta thật sự ngu ngốc, cô ngay cả não tàn cũng không đủ trình độ."

Trần Khả Lam: "Hỗn đản......"

Diệp Phàm nhìn đứa trẻ trên lầu, lời lẽ chính nghĩa nhắc nhở: "Cô tốt xấu gì cũng là công bộc của nhân dân, nhân dân còn đang chờ cô tới cứu mạng, cô bỏ mặc đóa hoa của tổ quốc không đi cứu, đứng ở đây nói chuyện phiếm với ta, bỏ bê nhiệm vụ như vậy không tốt lắm đâu."

Trần Khả Lam tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, xoay người rời đi.

"Diệp đại sư, ngài quen Trần tiểu thư sao?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Trước đó từng gặp qua ở Cục Cảnh Sát, cô ta có khả năng là coi trọng ta, hỏi đông hỏi tây, ta không trả lời còn không cho ta đi."

Chương Tư Lượng: "......" Ánh mắt của Trần Khả Lam rất cao, tuy Diệp Phàm có năng lực bất phàm nhưng Trần Khả Lam cũng không có khả năng coi trọng đi, dù sao Diệp đại sư cũng không phải người nội hàm, nhìn qua còn thấy hơi ngu ngốc......

"Diệp đại sư, sao ngài lại đến Cục Cảnh Sát?"

"Ta gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, bị mấy người không biết nhìn hàng bắt đến Cục Cảnh Sát."

Chương Tư Lượng: "...... Diệp đại sư đánh nhau với người khác sao?"

Bên trên cao ốc, đứa trẻ mở to hai mắt tràn đầy sợ hãi, giống như không nghe được lời nói của chuyên gia vào tai.

"Diệp đại sư, ngài xem mấy bác sĩ tâm lý đó có thể khuyên đứa trẻ kia xuống không?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Khuyên cũng không được, nó không phải muốn nhảy lầu mà là có gì đó đang đẩy nó."

Chương Tư Lượng nghe được lời Diệp Phàm nói, tức khắc có loại cảm giác sởn tóc gáy, thứ gì đó là thứ gì?

"Lời nói vô căn cứ! Yêu ngôn hoặc chúng!" Chu đại sư đứng bên cạnh Vương Cảnh Thạch nhịn không được mắng ra tiếng.

Diệp Phàm quay đầu, nhìn về phía Chu đại sư, cười thần bí, nói: "Người bình thường không tin trên đời này có quỷ, bất quá ông thân là thiên sư cũng cảm thấy không có sao?"

Chương Tư Lượng nhịn không được quấn chặt quần áo trên người. Trên lầu, đứa trẻ không ngừng khóc lóc, trong miệng giống như đang lẩm bẩm cái gì, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.

Trần Khả Lam tựa hồ nghe được lời Diệp Phàm nói, quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mắng: "Bệnh tâm thần!"

Diệp Phàm quay sang làm một cái mặt quỷ với Trần Khả Lam!

"Diệp đại sư......" Tuy Vương Cảnh Thạch có một bụng nghi hoặc, nhưng mở miệng lại không biết nên hỏi cái gì.

"Tới rồi!" Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm vừa nói xong, đứa trẻ liền rớt xuống, không biết có phải gặp ảo giác hay không, Chương Tư Lượng bỗng nhiên phát hiện tư thế đứa trẻ rớt xuống rất quỷ dị, đúng là rất giống như bị người khác đẩy xuống.

"Diệp đại sư!" Chương Tư Lượng hoảng sợ hô một tiếng, góc độ đứa trẻ ngã xuống quá quỷ dị, cứ ngã xuống như vậy, hơn phân nửa là phải đầu rơi máu chảy, chết không toàn thây.

Diệp Phàm vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vung lên.

Ngay sau đó, Chương Tư Lượng liền phát hiện tốc độ đứa trẻ rơi xuống chậm hơn rất nhiều, một trận gió mạnh thổi đến thổi đứa trẻ đến giữa giường cứu hộ, chính xác hơn là giống như đang bay tới trung tâm giường cứu hộ.

"Có quỷ, có quỷ a!" Đứa trẻ ngồi ở giữa giường cứu hộ, "oa oa" khóc lớn.

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn cao ốc, như suy nghĩ điều gì.

"Diệp đại sư, ngài đang nhìn cái gì vậy?"

"Nó đi rồi." Diệp Phàm nói.

Chương Tư Lượng xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nghĩ: Đi rồi sao? Đi là tốt rồi. "Thứ kia sẽ không quay trở lại đi, quá tà môn!"

"Không phải, có lẽ nó chỉ là muốn chơi trò chơi, bọn nó nhảy xuống sẽ không có việc gì, nhưng người thì khác."

Chương Tư Lượng: "......" Trò chơi, cái trò chơi gì a!

......

Một đám quần chúng vây xem xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, nghị luận sôi nổi.

"Thật là quá may mắn."

"Vừa rồi hình như có một trận gió to thổi tới."

"Có phải thật sự có quỷ hay không? Nơi này hình như có chút âm trầm."

"Ta có quen đứa trẻ kia, là một đứa nhỏ rất lạc quan, hẳn là sẽ không luẩn quẩn trong lòng mới đúng."

......

Thấy người không có việc gì, Vương Cảnh Thạch nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, công trường liên tục phát sinh sự cố, nếu đứa trẻ kia chết, vậy khẳng định sẽ tạo nên chấn động rất lớn.

"Diệp đại sư." Trong lòng Vương Cảnh Thạch tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt nhìn Diệp Phàm cũng mang theo sùng kính.

Tốc độ đứa trẻ rơi xuống ban đầu rất nhanh, nhưng Diệp Phàm vừa bày ra một cái thủ thế liền có một trận gió kỳ lạ thổi tới, trận gió lạ kia thổi đứa trẻ tới trung tâm giường cứu hộ, nếu nói cái này là trùng hợp thì cũng quá gượng ép.

"Diệp đại sư, sao ngài biết đứa trẻ kia có anh em song sinh?"

Vương Cảnh Thạch len lén nghe Chương Tư Lượng và Diệp Phàm nói chuyện, cũng phái người đi điều tra gia thế đứa trẻ kia, kết quả làm Vương Cảnh Thạch cực kỳ chấn động. Nếu đứa trẻ không nhảy xuống, Vương Cảnh Thạch còn có thể cho rằng Diệp Phàm muốn lừa ông, nhưng đứa trẻ đã nhảy, đi gạt người khác cũng không cần nghiêm túc như vậy a!

"Đoán." Diệp Phàm nhàn nhạt đáp.

Chu đại sư đứng bên cạnh Vương Cảnh Thạch khó chịu nói: "Trước đó ngươi đã điều tra rồi đi?"

Diệp Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu đại sư một cái: "Nếu ông cho là như vậy thì cứ coi như là vậy đi."

Chương Tư Lượng không vui nhìn Chu đại sư: "Diệp đại sư là ta mời đến, trước đó ngài ấy chưa từng chú ý tới tiểu khu này, nếu Vương tổng không tin được Diệp đại sư, bây giờ ta sẽ mang ngài ấy đi."

Vương Cảnh Thạch vội nói: "Sao ta có thể không tin Diệp đại sư được, Chương tổng suy nghĩ nhiều rồi, cũng không biết Diệp đại sư làm sao đoán được?"

"Phía dưới tòa cao ốc có Đồng Nguyên Mượn Vận Trận, thích hợp cho song sinh tử." Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch tò mò hỏi: "Đồng Nguyên Mượn Vận Trận là cái gì?"

"Đồng Nguyên Mượn Vận Trận chính là sau khi một người trong song sinh tử hại chết người kia, đem phong ấn khí vận của anh em ở bên trong trận pháp, chuyển đến trên người mình, người bị phong ấn vẫn luôn tích lũy oán khí, tới thời điểm nhất định sẽ phản phệ lại người đã giết hắn, thời điểm ngươi khai phá bên dưới cao ốc đã phá hủy trận pháp, thả oán linh kia ra, người nhảy lầu là anh trai, vậy người bị phong ấn bên dưới chắc hẳn là em trai." Diệp Phàm nói.

"Vớ vẩn!" Chu đại sư không vui nói.

Diệp Phàm cau mày, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu đại sư một cái, trách trời thương dân than thở: "Ông ngày thường chọn mấy người không hiểu chuyện để giả danh lừa bịp thì thôi, Đồng Nguyên Mượn Vận Trận này không dễ động tới như vậy, ông cũng đã một đống tuổi rồi, ra bên ngoài lăn lộn kiếm phần cơm cũng không dễ dàng, đi tìm người khác lừa đi, ném cả mệnh của mình vào không có lời."

Chu đại sư nghe vậy đôi mắt trợn lên, gân xanh căng ra, bộ dáng tức giận muốn hộc máu.

......

Di động Diệp Phàm vang lên, nhìn thấy tên người gọi bên trên, tức khắc vui vẻ, "A Hi, ngươi tìm ta sao?"

"Có thời gian không sao? Có thời gian a! Ta rất nhàn nhã."

"Ăn cơm? Vậy thật vừa lúc, ta còn chưa ăn đâu."

"Ngươi chờ một lát, ta lập tức đến."

......

Diệp Phàm thần thái xán lạn cúp điện thoại.

Nhìn về phía Chương Tư Lượng: "Ta không rảnh làm buôn bán, ta phải đi hẹn hò, còn phải thuận tiện gặp gia trưởng, vấn đề này ông tìm người khác đi."

Chương Tư Lượng: "......"

"Nhưng mà, Diệp đại sư......" Vương Cảnh Thạch thấy Diệp Phàm phủi tay, tức khắc nóng nảy lên.

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Chuyện gì cũng có thể ném qua một bên, theo đuổi lão bà là chuyện quan trọng nhất."

"Diệp đại sư, mạng người quan trọng!"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vương Cảnh Thạch một cái, không kiên nhẫn nói: "Không phải còn có một vị đại sư ở đây sao? Ông tìm ông ta là được!"

Vương Cảnh Thạch: "......"

"Vậy Diệp đại sư, ngài đi trước." Thấy sự tình đã không thể cứu vãn, Chương Tư Lượng cười cười làm lành.

Diệp Phàm chuyển động tròng mắt, nói: "Địa phương quỷ quái này bắt xe cũng không dễ, đưa chiếc ếch đồng bốn mắt kia của ông cho ta mượn đi."

Chương Tư Lượng: "......" Porsche của ông mới không phải ếch đồng bốn mắt gì đó! "Khó có được Diệp đại sư xem trọng xe của ta, ngài cứ việc lái đi đi."

Diệp Phàm cầm chìa khóa hưng phấn rời đi.

Vương Cảnh Thạch nhìn Chương Tư Lượng: "Diệp đại sư đi rồi? Ngài ấy như vậy liền đi rồi?"

Chương Tư Lượng nhàn nhạt nhìn Vương Cảnh Thạch một cái: "Đúng, đi rồi, ai cũng không ngăn cản được Diệp đại sư đi hẹn hò, dù sao cũng có vị đại sư này ở đây, không nhất thiết phải tìm Diệp đại sư, ta cũng đi trước." Trong lòng Chương Tư Lượng có chút xúc động cho nên cũng không muốn ở lại.

Vương Cảnh Thạch có chút xấu hổ nói: "Chương tổng, xe ngươi cho Diệp đại sư dùng đi rồi, để ta kêu người đưa ngươi về đi."

Chương Tư Lượng gật gật đầu, nói: "Cũng được."

......

Trần Khả Lam trấn an xong đứa trẻ nhảy lầu kia, lúc đi tới, đã không thấy bóng dáng của Diệp Phàm.

"Vương tổng, Diệp Phàm đâu rồi?" Trần Khả Lam hỏi.

Vương Cảnh Thạch nhíu nhíu mày, nói: "Diệp đại sư có việc nên đi trước rồi, có vấn đề gì sao?"

Trần Khả Lam lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là đứa trẻ kia nói nó không phải tự nguyện nhảy lầu mà là có một đứa trẻ chơi với nó đẩy nó xuống, đứa trẻ nói người kia không có cái bóng, cực kỳ quỷ dị, nó còn nói đứa trẻ không có bóng kia luôn miệng nói 'Anh trai đều là hỗn đản, em trai đều là bé ngoan'!"

Vương Cảnh Thạch tức khắc cảm thấy có một cỗ lạnh lẽo xông thẳng lên ót, cư nhiên là sự thật, cư nhiên thật sự có quỷ!

Vương Cảnh Thạch nhịn không được oán hận liếc mắt nhìn Chu đại sư một cái, đến lúc này ông làm sao còn không rõ ông đã mời đến một tên thủy hóa, còn vì vậy mà đắc tội đại sư chân chính, nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Phàm, Vương Cảnh Thạch không khỏi hối hận, đại sư đều là người vô cùng cao ngạo, hôm nay ông đắc tội người ta, lần sau muốn mời lại càng không dễ dàng.

Sắc mặt của Chu đại sư cũng không tốt lắm, trên mặt lúc xanh lúc trắng, mơ hồ có vài phần sợ hãi.

"Trần tiểu thư, Diệp Phàm quen Bạch tam thiếu sao? Bọn họ có quan hệ gì?" Vương Cảnh Thạch hỏi.

"Quan hệ bạn bè đi." Trần Khả Lam không vui nói.

Vương Cảnh Thạch: "......" Bạch Vân Hi làm người lạnh nhạt không ai không biết, có thể làm bạn với Bạch Vân Hi, tất nhiên là phải có chút bản lĩnh.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro